“Tôi không nghĩ thế nào.” Doãn Lạc Hàn lạnh lùng nhấc khóe môi, nắm chặt cổtay nàng, mang theo hơi thở nguy hiểm tiến gần mặt nàng, “Tôi chỉ muốn thu lạiba trăm vạn kia, đơn giản vậy thôi.”
“Nhưng tôi đã nói rồi, tôi không thể có ngay số tiền lớn như vậy được. Đếntột cùng anh muốn làm gì, cứ nói cho rõ ràng, giấu đầu lòi đuôi như vậy khônggiống chuyện Doãn đại tổng tài nên làm.”
Bị hắn nắm chặt cổ tay, nàng có chút căm tức, trực giác nói cho nàng ngườinày rất nham hiểm, không chừng hắn đã điều tra hoàn cảnh của nàng nhất thanh nhịsở (1), lại bức nàng như vậy, tựa hồ vì mục đích khác.
Gương mặt tuấn tú của Doãn Lạc Hàn hiện lên nụ cười quỷ quyệt, hoàn toànkhông thèm để ý đến ánh mắt phun hỏa của nàng, “Chúng ta kí một hợp đồng thếnào? Nó có thể mang đến cho em ba trăm vạn, quan trọng là em có hứng thú nghehay không.”
Nụ cười kia của hắn thật làm người ta nổi cả da gà, nàng cắn môi, nắm chặttay, cố gắng không đấm hắn một phát, “Nói đi.”
Hắn tà nghễ nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập châm biếm, thong thảnói: “Không thể chối cãi tôi có rất nhiều tình nhân, chỉ còn thiếu một tình phụấm giường, tôi nghĩ hẳn em rất thích hợp.”
“Anh, anh nằm mơ.” Nàng đột nhiên ngừng thở, cảm giác phẫn nộ vì bị nhục nhãtràn ngập lồng ngực, nàng giãy dụa càng mạnh. “Anh buông ra mau. Nếu anh cần mộtả tình phụ, tôi tin chắc đàn bà con gái sẽ đua nhau xếp hàng dài mặc anh lựachọn…”
Hắn kéo mạnh một cái, nàng không hề phòng bị loạng choạng ngã vào lòng hắn,mặt hơi đụng vào khuôn ngực rắn chắc. Nàng kêu đau “ưm” một tiếng, đã nghe thấytrên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lạnh như băng.
“Tôi chưa bao giờ tốn quá nhiều thời gian vào một nữ nhân, tôi chỉ cho em mộtngày suy nghĩ. Sau ngày mai, em phải nói đáp án cho tôi.”
Nàng ngẩng đầu, đang định lên tiếng phản bác, đã bị hắn thô lỗ đẩy ra, cònchưa kịp phản ứng, thân thể liên tục lùi dần, ngã ngồi xuống sô pha.
Nàng ngồi thẳng dậy trừng mắt nhìn hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, kẻ cókhuôn mặt lạnh lùng tà ác trước mặt đã sớm bị nàng giết hàng nghìn hàng vạnlần.
“Vì sao anh lại chọn trúng tôi?” Nàng không nhịn được hỏi. Nàng sẽ không nguxuẩn đến mức tin hắn làm vậy vì coi trọng dung mạo mình, chắc chắn còn có nguyênnhân khác.
Hắn không kiêng nể gì đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lại nở nụ cười tànkhốc thêm chút ái muội, “Tôi ghét nhất kiểu nữ nhân đòi trói buộc, đến khi chiatay chỉ biết khóc sướt mướt, dây dưa không rõ. Mà tính cách của em, tôi đã điềutra qua, em là người thích hợp nhất làm tình phụ của tôi.”
Giờ phút này, nàng như con mồi bị kẻ đi săn là hắn tùy ý đánh giá, nhất thờitoàn thân không được tự nhiên. Thì ra hắn cần một tình phụ đến lúc hắn nhàm chánsẽ không khóc, không làm loạn, bình tĩnh mà chia tay.
Đáp án như vậy thật bất ngờ ngoài dự tính.