Tuy nói nàng cùng hắn đã ở chung một thời gian, nhưng là nàng tuyệt khônghiểu hắn, thời thơ ấu của hắn cũng chỉ là nàng nghe người khác nói đến một chút.Hiện tại nghe hắn chính mồm tự thuật, lại là một cảm giác rất kì lạ.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn hận cha hắn sao? Hắn mấtđi mẹ, từ đó mất đi gia đình ấm áp, cho nên hắn không muốn ăn bữa sáng, khôngmuốn nghĩ đến cái từ “nhà” nữa.
Thì ra……… hắn là vì như vậy nên mới đau dạ dày.
Nhìn hắn nhếch môi, khóe môi toát ra một chút thống khổ, nàng nắm chặt dâytúi, cảm giác thương cảm vô cùng.
Hắn ở đối diện đường cái dừng xe, nàng đang chuẩn bị xuống xe, nghe được hắnkhông nhanh không chậm tiếng nói “Đêm nay anh sẽ về đúng giờ như hôm qua.”
Nàng sửng sốt một chút, nhớ tới đêm nay nàng cùng Kim Chính Vũ có hẹn, quayđầu nhìn về phía hắn “Tôi buổi tối có một số việc, khả năng tối nay sẽ vềmuộn.”
Hắn nheo mắt hỏi “Em cùng Chính Vũ có hẹn, phải không?”
“Phải.” Nàng gật đầu thừa nhận, đơn giản đem những việc định làm nói với hắn“Tôi muốn cùng cậu ấy nói rõ ràng, tôi là không thể ở bên cậu ấy.”
Chính Vũ rất hoàn mỹ, nàng không xứng với hắn. Một bên cùng hắn vẫn duy trìquan hệ, bên kia lại cùng Doãn Lạc Hàn liên lụy không rõ, như vậy ngay cả chínhnàng cũng cảm thấy căm ghét chính mình.
Hắn đột nhiên không nói gì, như là đang suy nghĩ lắm, qua một phút đồng hồ,hắn nâng mắt, chậm rãi mở miệng “Buổi tối về sớm một chút, anh nói rồi, bữa tốicủa anh là do em phụ trách đó.”
Nàng gật đầu “Tôi biết rồi, tôi sẽ về sớm.”
Khi nàng đi vào văn phòng, thốt nhiên cảm giác được toàn thân rùng mình mộtcái, nghĩ rằng có thể là văn phòng chỉnh điều hòa quá lạnh, bước nhanh đi đếnbàn làm việc, trên bàn có một phong bì dán kín, nàng nghi hoặc mở ra, bên trongnặng trịch, không biết là cái gì.
Nàng lấy ra, một đống ảnh rơi xuống, bên trong là nàng cùng Doãn Lạc Hàn, cóảnh chụp nàng ngồi vào trong xe hắn, có ảnh hai người đi bên cạnh nhau.
Tức khắc, nàng chết đứng, toàn thân cảm giác lạnh.
Việc này rốt cục là ai làm? Nàng bối rối nhét đống ảnh vào trong phong bì,cho vào trong tủ khóa kín lại.
Nàng kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy dưới chân ghế có một tờ giấy, nàng xoayngười nhặt lên, mặt trên là một dòng chữ “Lăng Mân Huyên, chị sẽ không thể đắc ýđược nữa. Tiệc tối hôm đó tôi nhìn chị và Doãn Lạc Hàn ánh mắt rõ ràng là có vấnđề, liền đi điều tra, quả nhiên đã túm được đuôi cáo của chị. Chị đúng là đồ vôliêm sỉ, đánh chết cái nết không chừa, trước thì sau lưng tôi dụ dỗ Thiếu Đằng,hiện tại lại lừa dối chính bạn thân của mình câu dẫn vị hôn phu……”
“Mân Huyên, cô xem gì vậy?” Kỉ Tích Vân từ bên trái tiến đến.
Nàng kinh hoàng vội nắm tờ giấy lại trong tay, lắc lắc đầu “Không có gì, tôixem lung tung thôi.”
Kỉ Tích Vân “Ừ” một tiếng, đi tới ghế dựa, bắt đầu công tác.
Là Ngải Phù làm , nàng hít một hơi thật sâu, đã sớm dự đoán được chuyện nàysẽ bị Ngải Phù điều tra, lại không nghĩ rằng lại nhanh như vậy, nàng run run haitay miết tờ giấy phẳng ra, tiếp tục xem Ngải Phù tính làm gì.
Trên bàn điện thoại đột nhiên vang lên, nàng lại vò tờ giấy trong tay, tiếpnhận điện thoại, đem tờ giấy bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại.
Trong mấy bước đi vào phòng Phùng Tĩnh Như, nàng suy nghĩ….. dựa theo tínhtình Ngải Phù, nếu bắt được chuyện nàng cùng Doãn Lạc Hàn, khẳng định sẽ thôngbáo với cả thế giới, gửi ảnh cho nàng thế này thật không giống vs cung cách củaNgải Phù.
“Phùng tiểu thư, tôi muốn hỏi về tiền lương một chút……”
Phùng Tĩnh Như mặc đồ bầu rộng thùng thình, nghe đến đó ngẩng đầu, đoán trúnglời Mân Huyên muốn hỏi “Tiền lương của cô nhiều hơn cô nghĩ phải không?”
“Đúng vậy.” Mân Huyên hít vào một hơi, hai tay giao nhau đặt trước người “Tôinhớ rõ tôi đã được nghe tiền lương của trợ lý Phó Chủ biên rất ít, tuy rằng tôicũng hy vọng tăng lương, nhưng kiểu không minh bạch như thế này tôi thật sựkhông thoải mái, cũng muốn hỏi rõ ràng.”
“Ừ, là như vậy…………” Phùng Tĩnh Như có chút đăm chiêu “Ngày mai bộ phận nhânsự sẽ có lệnh điều cô làm Phó Chủ biên, từ thứ Hai bắt đầu nhậm chức.”
“Phó chủ biên……” Nàng không khỏi hít vào một hơi, lập tức có chút không thểtin được phe phẩy đầu “Phùng tiểu thư, cô có phải hay không nghĩ sai rồi, luậnvề tư lịch tôi thật sự……”
Phùng Tĩnh Như khoát tay “Chúng tôi không chú ý chuyện đó, cái chúng tôi coitrọng là năng lực. Năm đó tôi cũng giống cô là sinh viên vừa ra trường, cũng làtổng giám đốc đề bạt tôi.”
Giản Quân Dịch? Nàng thế mới nghĩ đến lúc trước là hắn đề nghị nàng đến tạpchí xã làm trợ lý phó chủ biên, nói như vậy chuyện này cùng hắn có liên quansao?
Nhìn Mân Huyên trên mặt có thần sắc khó hiểu, Phùng Tĩnh Như chậm rãi buôngbút trong tay, dựa lưng vào ghế “Đã như vậy, tôi cũng muốn nói thật cho cô biết.Kỳ thật ngày tôi nộp đơn từ chức, Tổng giám đốc đã trực tiếp gọi điện cho tôi,nói là hắn thấy cô thông minh tài cán, muốn bồi dưỡng vì thế đã điều vào vị trítrợ lý Phó Chủ biên, định khi tôi từ chức sẽ để cô tiếp quản vị trí Phó Chủ biênnày.”