Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 20: Đâm trúng chỗ đau




Nàng hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc trên mặt, đột nhiên xoay người: “Lôithiếu gia, xin hỏi anh có việc sao?”

“Mân Mân, có cần phải khách sáo như vậy với anh không?” Thiếu Đằng cười khổmột chút,chậm rãi tiến về phía nàng vài bước. “Anh có chuyện muốn hỏi em.”

“Tôi nghĩ tôi không có gì có thể giúp được anh.” Nàng nhếch môi, theo bảnnăng lùi về phía sau vài bước, “Chắc chắn tại ngôi biệt thự anh từng đến vô sốlần này, anh rõ như lòng bàn tay. Còn nữa, anh có thể đi hỏi vị hôn phu củamình, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui.”

Vừa nói xong, nàng liền ngưng bặt, nàng sao vậy, lời nói sắc như dao kia từmiệng nàng mà ra ư? Khẩu khí như vậy quả thực toát ra mùi giấm chua nồngđậm.

Lôi Thiếu Đằng tựa hồ cũng nhận ra, vui sướng bước nhanh đến gần nàng. “MânMân, thực lòng em cũng để ý chuyện giữa anh và Ngải Phù đúng không? Mấy năm nay,em đối xử với anh vẫn lạnh…”

Giờ đây nàng như con nhím xù lông nóng lòng muốn bảo vệ mình, sợ hắn biếtchân tướng sẽ nói cho Ngải Phù, sau đó cùng nhau hung hăng cười nhạo nàng, nênchưa đợi hắn nói xong, nàng đã cắt ngàng.

“Lôi thiếu gia, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì đó. Chuyện của chúng tađã sớm thành quá khứ, hiện tại cả hai ta thành người trưởng thành rồi. Anh là vịhôn phu của Ngải Phù, mà tôi, là chị họ của cô ấy, tôi hy vọng anh có thể hiểurõ chuyện này.”

Lôi Thiếu Đằng bị ngôn từ sắc bén của nàng trách móc, tim đập thình thịchnhìn nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau, hắn mới thấp giọngnói: “Mân Mân, thực sự em không có chút cảm giác gì với anh sao? Có lúc anh nhậnthấy ánh mắt em đang nhìn anh…”

“Thật có lỗi, hiện tại trong mắt tôi, anh chỉ là người bạn thưở bé, không cóý gì khác. Huống hồ, tôi đã có người mình thích.”

Nàng lại ngắt lời hắn, cố gắng bình tĩnh, hai tay hơi nắm chặt. Trời mớibiết, lời nói trái với lương tâm như vậy, phải gom hết bao nhiêu dũng khí mớidám thốt ra.

“Là kẻ cùng một chỗ với em tối hôm qua đi?” Hai hàng lông mày của Lôi ThiếuĐằng hơi nhăn lại, giọng nói đề cao như chất vấn.

“Trước đây em vẫn không gặp gỡ bạn trai…”

Lời hắn như lưỡi dao đâm trúng chỗ đau của nàng, nàng cắn môi, lạnh lùng:“Lôi Thiếu Đằng, gần đây tôi có gặp gỡ ai cũng không liên quan tới anh. Đúng,trước đây tôi không có bạn trai, nhưng không có nghĩa hiện tại không có. Chẳnglẽ trong mắt anh, tôi là cô gái không có người để mắt tới?”

“Thật ra anh…” Lôi Thiếu Đằng vội vàng muốn giải thích gì đó, mới nói nhưthế, đã nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Ngải Phù, “Thiếu Đằng, anh ở đâu? Emchuẩn bị xong rồi, có thế xuất phát, lái xe Tiểu Khả đang ở ngoài chờ chúng ta.Thiếu Đằng…”

Phòng ngủ của Ngải Phù ở lầu ba, tiếng giày cao gót chậm rãi vang lên chứngtỏ chủ nhân của nó đang xuống cầu thang. Chỗ bọn họ đang đứng lại gần cầu thangnhư vậy, đến lúc bị Ngải Phù phát hiện, với cá tính của cô ta, không cần biếtbọn họ nói gì, chắc chắn sẽ làm ầm lên.

“Mân Mân, ngày khác chúng ta nói chuyện.”

Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần chỗ rẽ tầng hai, Lôi Thiếu Đằng nóixong, mắt đầy hàm ý nhìn nàng, mới bước ra ngoài.

Nàng run sợ, từ sáng sớm nay thái độ của Lôi Thiếu Đằng với nàng đã thay đổimột trăm tám mươi độ. Vì sao lại thay đổi đột ngột như thế?