Sau khi xuống máy bay, cậu dừng lại ở lối ra, Trần Tuyết Diệm đã đứng ở đó. Chị ấy lại thay đổi màu tóc, lần này là màu đen tuyền, lần trước gặp chị ấy vẫn còn để tóc màu xanh nhạt.
“Chị.” Cậu gọi với giọng rất nhỏ.
Lại thêm giọng nói của người phát thanh viên từ đài nên giọng cậu đã hoàn toàn bị át mất. Nhưng mắt Trần Tuyết Diệm lại ươn ướt, cô ấy nhuộm lại tóc đen vì mẹ muốn thấy mái tóc đen của cô, mềm mại dịu dàng, là một đứa con ngoan chứ không phải một đứa nổi loạn, hư hỏng.
Dường như cô nghe thấy cậu nói gì đó.
Trên đường đến bệnh viện, Dịch Nhiễm gọi điện tới, hai người trò chuyện cười nói vài câu rồi cúp máy.
“Chị chưa thấy em thoải mái như thế này bao giờ.” Trần Tuyết Diệm nói.
Cô ấy lái xe nhưng vẫn chú ý đến vẻ mặt Mộc Duyệt.
Mộc Duyệt mỉm cười, rõ ràng tâm trạng tốt hơn rất nhiều, vừa nãy Dịch Nhiễm nói sẽ mang quà cho cậu. Lần đầu tiên cậu cảm thấy cảm giác được lấy lòng thật tuyệt.
“Như vậy không tốt à?” Cậu hỏi ngược lại.
Trần Tuyết Diệm nhìn sang chỗ khác, tập trung về phía trước, chuyển sang chế độ nửa tự động.
“Có phải lại một ‘kim chủ’ khác của em không?”
Mộc Duyệt nhìn Trần Tuyết Diệm, sắc mặt tái nhợt.
“Không, Dịch Nhiễm không phải ‘kim chủ’, hoàn toàn không phải!”
Trần Tuyết Diệm vội nói: “Em đừng kích động, chị, chị chỉ lo lắng cho em thôi.”
Mộc Duyệt hơi mệt, cậu nhắm mắt, không muốn nói chuyện với cô ấy.
Khi đến bệnh viện, Mộc Duyệt được tiếng gọi nhẹ nhàng đánh thức, cậu xuống xe trông thấy thiên thần áo trắng đang bận rộn thì vẻ mặt rõ ràng đã trở nên căng thẳng!
Điều này khiến cậu nhớ lại đêm mẹ ra đi, y tá mặc áo blouse trắng, bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu lam khiến cậu cảm thấy chói mắt!
Nhưng, cậu phải đối mặt với nó thôi!
Cố chịu đựng sự khó chịu, cậu theo Trần Tuyết Diệm đến phòng bệnh của dì.
Cậu đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân, áo blouse trắng, áo phẫu thuật, dì, Trần Tuyết Diệm.
Người phụ nữ gần năm mươi tuổi nắm tay cậu trò chuyện rất lâu.
Cho đến khi hai người đều mệt, dì ấy ngủ thiếp đi, cậu mới ra về.
“Con đừng hận ba con, dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con.”
Dì nắm tay cậu, nói câu này trước khi ngủ thiếp đi.
Cậu ra khỏi phòng bệnh, nở nụ cười dửng dưng.
Đến cái chết cậu còn buông bỏ được thì còn điều gì không buông bỏ được chứ?
Cậu lựa chọn sống vì mình.
Không phải vì người khác, vì chính bản thân.
Cậu vẫn nhớ một tháng đó, cậu chia tay Dịch Nhiễm ở khách sạn, cậu đứng trước mấy người đó và nói những lời tàn nhẫn: “Chết là chuyện rất dễ dàng, nếu mấy người muốn thấy thi thể tôi thì cứ đến đi. Nếu các người nghĩ tôi chết rồi mấy người có thể sống tốt thì thật đáng tiếc, ngày tôi chết cũng là ngày các người bị phơi bày ra ánh sáng. Tôi chết một mình cũng không có gì đáng tiếc, nhưng những thứ mà mấy người đang có lại rất nhiều, mấy người sẽ chọn cái gì đây hỡi những quý bà giàu có?”
Cậu vẫn còn trẻ, không nên bị lụi bại trong đống bùn lầy.
Dịch Nhiễm có thể trở mình, vì sao cậu không thể?
Tối đến, cậu ở lại nhà của chị, Trần Tuyết Diệm đã có bạn trai.
Khi ăn tối, cậu nhân cơ hội gửi một bức ảnh cho Dịch Nhiễm: [Em phát hiện chị gái nấu ăn cực kỳ ngon. ]
Dịch Nhiễm trả lời: [Thì ra Trần Tuyết Diệm là chị em à! Không đúng, hoá ra em cũng là một người mê ăn uống, trước kia em nói dối chị? ]
Mộc Duyệt: [Không phải, khẩu vị của em thật sự thanh đạm. ]
Dịch Nhiễm: [Được rồi, vậy khi nào có thời gian chị sẽ học nấu ăn thêm vậy. ]
Mộc Duyệt: [… ]
Dịch Nhiễm: [Sao thế? ] (Image: Đầu đầy dấu hỏi)
Mộc Duyệt: [Em không nói chị nấu không ngon… ]
Dịch Nhiễm: [Miệng thật ngọt, moa~]
Mộc Duyệt đọc tin nhắn mà đỏ mặt, người này đúng là biết cách trêu ghẹo người khác. Cậu vội vàng nhìn quanh, may mà anh rể và chị không để ý.
Không phải Trần Tuyết Diệm không phát hiện ra, cô chỉ vờ như không thấy.
Cô có thể chắc chắn rằng Mộc Duyệt đã gặp được người mình thích.
“Mộc Duyệt, người bên kia là bạn gái em à?”
Mộc Duyệt hấp tấp cất điện thoại vào túi, ngoan ngoãn ngồi xuống, trông như học sinh tiểu học, dáng vẻ hệt như khi Dịch Nhiễm làm chuyện gì sai bị bắt quả tang.
Nếu đã bị phát hiện thì cậu cũng chẳng cần giấu nữa, dù sao Trần Tuyết Diệm cũng là chị cậu, ngoài ba ra thì họ là người thân nhất của cậu.
“Vâng, là một chị rất hoạt bát, cởi mở.” Mộc Duyệt hơi nhút nhát, như sợ chị gái phản đối.
Trần Tuyết Diệm ngạc nhiên: “Chị?”
Mộc Duyệt giải thích ngay: “Lớn hơn em vài tuổi, cô ấy, cô ấy rất tốt.”
Trần Tuyết Diệm thở phào một hơi, tưởng cậu sẽ nói gì.
Sáng hôm sau, vé máy bay đặt trước đã có, Trần Tuyết Diệm và anh rể cùng đi tiễn cậu.
Nhưng cậu còn chưa chào tạm biệt Trần Tuyết Diệm thì một bóng dáng quen thuộc đã lao về phía này!
“Mộc Duyệt!”
Trông Dịch Nhiễm có vẻ mệt mỏi, rõ ràng cô rất vội, đầu tóc rối bù.
“Sao chị lại ở đây?”
“Chị cũng tình cờ nhìn thấy định vị em gửi, vì thế quay lại tìm em.”
Trần Tuyết Diệm thấy Dịch Nhiễm hơi quen mắt, nghĩ một lúc xem đã gặp ở đâu: “Cô, cô chính là lễ tân của khách sạn XXX đó!”
Lúc này Dịch Nhiễm mới chú ý đến cô ấy: “Thì ra cô là chị gái Mộc Duyệt?!”
Sau khi về, cô mới lẩm bẩm: “Thật là mất mặt, không ngờ cô ấy lại là chị Mộc Duyệt!”
“Không sao, thân phận đó của em bị hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu.” Mộc Duyệt an ủi cô.
“Lần đó, sao cô ấy lại uống say thế?”
“Lúc đó chị ấy xích mích với anh rể, lại tình cờ tới đây thăm em, thấy em như vậy thì chị ấy bực mình uống rượu say, làm loạn một hồi, em chỉ đành xắp sếp cho chị ấy vào khách sạn của chị như trước kia.”
“Ồ, ra thế.”
Dịch Nhiễm chấp nhận lời giải thích này.
Những ngày tháng sau đó rất yên bình, Mộc Duyệt trở về trường, học văn bằng hai. Dịch Nhiễm vẫn đang suy nghĩ làm sao để được thăng chức, tăng lương, công việc rất bận rộn, Mộc Duyệt thường xuyên ở nhà một mình, chỉ biết chơi game, xem phim.
Mấy người phụ nữ kia dường như đã từ bỏ ý định, không tới làm phiền họ nữa.
Nhưng Mộc Duyệt cảm thấy họ sẽ không an phận như vậy.
Đôi khi Dịch Nhiễm về rất muộn, cậu không nghi ngờ Dịch Nhiễm mà là lo lắng cho cô.
Hôm nay trời cũng mưa to, cậu lại lo lắng không biết cô có quên mang ô không. Cậu gọi điện, cô nghe máy nhưng âm thanh bên đó có tiếng mưa rất ồn ào, cậu vội chạy xuống tầng, cầm ô đi tìm, có phải cô đã ở dưới không? Hay vẫn đang ở công ty?
Khi cậu định đến công ty tìm cô thì cô gọi về và nói mình đã ở nhà.
Xe của cô vẫn đậu trước cửa, thậm chí còn chưa tắt máy. Họ sống ở tầng năm, khi cậu lên tầng năm thì cửa đã mở.
Phòng khách không có ai, cô bị ướt mưa chắc chắn đã vào phòng tắm, nhưng phòng tắm cũng không có ai!
Đột nhiên, cậu nhìn ra ban công!
Cảnh tượng này giống nhau làm sao!
Tiếng mưa rầm bên tai, gió rít điên cuồng!
Điều khác biệt duy nhất, lần này là cô đứng đó!
Dịch Nhiễm?
Đối phương quay đầu lại nhưng lại nở nụ cười thật tươi!
“Mộc Duyệt, chị sẽ bảo vệ em, sẽ luôn bảo vệ em.”
Cậu lao tới, ôm chặt lấy cô: “Chị bị ngốc rồi à? Đừng làm em sợ!”
Đối phương cũng ôm chặt cậu, nhìn vào mắt cậu đầy dịu dàng.
Cô hôn cậu, vội vàng, nồng cháy, nhưng cậu không chán ghét.
Hai người ôm nhau, sống chết không buông.
Khi tạnh mưa đã là ngày hôm sau.
Cổ họng Mộc Duyệt hơi đau.
Dịch Nhiễm không nằm bên cạnh, cậu đứng dậy, mặc đồ ngủ vào, che đi những dấu vết trên người, đau đầu bước ra khỏi phòng ngủ.
Dịch Nhiễm ngồi trên sofa trong phòng khách, cô cũng đang mặc đồ ngủ nhưng lại đang nhìn thứ gì đó trong laptop được đặt trên đôi chân đang vắt chéo.
“Chị đang xem gì đó?”
“Đọc tin tức. Sao em lại mặc đồ ngủ, mau thay đi, mặc thêm áo vào, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.”
Cậu phát hiện mới sáng sớm mà cô đã ăn kẹo, vẫn là hiệu Alps mọi khi!
“Chị còn biết mà nói em, chị đánh răng chưa?” Cậu không kìm được nói lại.
“Đánh rồi.” Cô trả lời một cách mơ hồ không rõ.
“Thật sự đang đọc tin tức sao?”
Cậu nghiêng người qua nhìn.
Chỉ riêng tiêu đề thôi đã đủ khiến cậu ngạc nhiên.
Cậu nhìn Dịch Nhiễm, trông cô có vẻ rất vui vẻ, hoạt bát mà vô hại, còn giống một đứa trẻ hơn cậu, cô thật sự chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi sao?
“Ngây ngẩn gì đấy? Chị nói em nghe, sinh nhật lần thứ hai mươi của em sắp đến rồi, em muốn quà gì? Chỉ cần chị làm được là được.”
“Sinh nhật? Sinh nhật chị thì sao?”
“Chị á? Rất đáng tiếc, qua rồi.”
“Ồ, em nhớ lần trước chị nói mang quà cho em mà, thế quà đâu? Em vẫn chưa quên đâu đấy.”
“Hì! Em vẫn nhớ à, chị tưởng em quên rồi.”
“Làm sao quên được?!”
“Vậy đợi đến ngày sinh nhật em thì chị tặng, em có thể suy nghĩ trước xem muốn quà gì.”
“Ok.”
Hai người anh anh em em, chiếc laptop tội nghiệp đã chẳng còn ai để ý tới, tin tức tiêu cực được đề cử với tiêu đề rõ ràng: [Nhiều quan chức cấp cao ngã ngựa, hành vi phạm tội của người thân bị vạch trần! ]
Laptop tự động chuyển sang trạng thái chờ do lâu không ai động vào, màn hình tối đi.
[Hoàn]