Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 42: Trăm Năm Tình Như Một ( End )




Thời gian trôi qua quá nhanh, mới ngày nào Giang Vũ Thư du học trở về cùng với một người chị hợp tác thành lập công ty thời trang, sau đó là những chuyện cứ liên tiếp ập đến, nhiều lúc cô tưởng chừng mình đã ngã quy thì ngày nay sau những ngày tăm tối do cô tự tạo là ánh nắng dần bừng lên, trở nên tươi sáng và đẹp đẽ vô vàn, tối nay cũng là đêm giao thừa thời khắc chuyển giao năm cũ bước sang năm mới.

Vào ba ngày trước dì dượng và Giang Vũ Ánh từ Mỹ trở về, thế nên nhà họ Kỷ sang chơi. Tuy ông Giang Nhất không mấy hài lòng về chàng rể đầy mưu mô này, đã từng khiến ông mất ăn mất ngủ, nhưng chẳng thể thay đổi được quyết định của Giang Vũ Thư.

Thời gian cũng đã rõ ràng, cuối năm cả hai sẽ tổ chức hôn lễ, đúng với lời hứa tròn trĩnh bốn năm sẽ làm cô dâu của anh.

Cả hai vốn chưa bao giờ được đón giao thừa cùng nhau, nên tối nay Giang Vũ Thư cực kỳ háo hức, thậm chí cô chuẩn bị cả buổi để đi chơi với Kỷ Kình Bắc.

Để có một bữa tiệc, Kỷ Kình Bắc đã chuẩn bị suốt mấy ngày để làm cho Vũ Thư bất ngờ. Quả nhiên, khi biết cả hai sẽ ăn tối và ngắm pháo hoa trên du thuyền, cô vui vẻ lẫn háo hức đến cười tít mắt.

"Bắc, sao anh cầu kỳ thế?"

" Nhưng em thích không?"

Kỷ Kinh Bắc ôm lấy chiếc eo thon thả của Vũ Thư, cô nhìn ngắm xung quanh chiếc du thuyền sang trọng được trang trí ánh đèn lung linh và cả hoa tươi cô thích, còn riêng anh, anh chỉ nhìn ngắm người con gái anh yêu, mọi thứ đều lu mờ và chẳng còn gì đẹp đẽ cuốn hút anh khi cô xuất hiện.

" Dĩ nhiên là em rất thích! "

Giang Vũ Thư xoay sang choàng tay lên cố của Kỷ Kình Bắc, tặng cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng ở môi. Anh chợt cười lưu manh, bàn tay sờ vuốt tấm lưng mảnh mai, lên tiếng:

" Hôn anh nữa là anh làm thịt em đó."

Đôi môi của Giang Vũ Thư chúm chím, bàn tay vỗ nhẹ vào vòm ngực đối phương, nói:

"Anh kì quá, đêm giao thừa đấy."

Và rồi Kỷ Kình Bắc ôm Vũ Thư đến lan can, anh đứng phía sau bao bọc lấy người con gái, cả hai ngắm nhìn toàn cảnh thành phố nhộn nhịp về đêm đặc biệt là đêm giao thừa, ánh đèn lung linh sáng rực, trên sông không chỉ duy nhất chiếc du thuyền của anh.

"Bắc, em hạnh phúc quá, cảm ơn anh! "



" Không cần cảm ơn, chỉ cần em ở bên anh!”

Đôi lúc anh tự hỏi bản thân tại sao yêu cô nhiều đến vậy, yêu tới không thể buông bỏ. Những năm cả hai chia tay, anh đón giao thừa cùng ba mẹ nhưng trong đầu cứ nghĩ đến cô và nhớ những lời hẹn ước, thậm chí anh từng lái xe tới nhà cô rồi lại lái về ngay sau đó.

"Anh có biết không, cuộc đời em có hai giai đoạn khủng khiếp nhất, chính là ngày mẹ mất và ngày chúng ta chia tay. Từ ngày đó, giao thừa năm nào em cũng khóc...Bắc, năm nay em không muốn khóc đâu. "

Vừa dứt câu, Giang Vũ Thư lập tức xoay sang đối diện với Kỷ Kình Bắc, đôi mắt đỏ hoe đã ươn ướt. Thấy thế, bàn tay anh siết chặt cô hơn, cuối cùng hôn vào vầng trán vỗ về, lên tiếng:

" Không khóc, anh không cho em khóc!"

Anh lại hỏi:

" Đói chưa? Ăn tối nhé? "

"Vâng!"

Thời gian cứ trôi đi, từng giờ đồng hồ trôi qua là những khoảnh khắc hạnh phúc mà có lẽ suốt cả đời này Giang Vũ Thư hay Kỷ Kình Bắc đều không thể quên được, chỉ là tựa vào lòng đối phương thôi nhưng lại quý giá và ý nghĩa đến lạ.

" Kình Bắc, chỉ còn mười phút nữa sẽ bắn pháo hoa đó. "

"Ừm... "

Đột nhiên, Kỷ Kình Bắc âm thầm đảo mắt nhìn về hướng khác, lúc này có một nam nhân viên phục vụ ôm bó hoa hồng từ phía sau du thuyền tiến ra bước lại gần cả hai, làm đúng theo sự sắp xếp của anh trước đó.

Rất nhanh đã thu hút chú ý của Giang Vũ Thư, chúm chím mỉm cười cho rằng Kỷ Kình Bắc thực sự rất lãng mạn và ngọt ngào. Thế nhưng, tất nhiên không chỉ là một bó hoa đơn giản bình thường, còn chứa trong đó một bất ngờ to lớn dành tặng cho cô.

" Tặng em!"

" Cảm ơn! "

Giang Vũ Thư đưa tay ôm lấy bó hoa từ tay của Kỷ Kình Bắc, rướn người lên cao chủ động hôn vào đôi môi đối phương. Lần nữa anh chợt cười, hắt mặt về phía bó hoa, lên tiếng:



"Biết là em thích hôn anh rồi, nhưng có thể nào hợp tác với anh nhìn kỹ vào bó hoa hơn được không? "

Giang Vũ Thư bỗng chốc ngờ ngệch, chớp chớp mi mắt nhìn Kỷ Kình Bắc rồi nhìn xuống bó hoa quan sát, đôi mắt sau đó đột ngột mở to căng tròn hết cỡ, khuôn miệng há hốc cùng nét mặt vô cùng bất ngờ, vui vẻ, hạnh phúc...khi chợt nhận thấy một vật.

Và rồi, Vũ Thư lấy ra một chiếc hộp nhỏ cùng màu sắc với hoa hồng, nâng trên tay lắc lư qua lại trước mặt của Kỷ Kinh Bắc, hói:

" Nhẫn sao?"

Làn môi của Kỷ Kình Bắc uốn cong vẻ ra nụ cười, đưa tay cầm lấy chiếc hộp rồi chậm rãi mở ra, bên trong thực sự là một chiếc nhẫn bằng kim cương.

Bỗng nhiên, Kỷ Kình Bắc hạ người quỳ một chân xuống trước Giang Vũ Thư, làm cho nét mặt của cô trở nên sững sờ hoang mang, đôi mắt nhìn anh không chớp.

" Bắc... "

" Tuy là em đã đồng ý kết hôn, nhưng đời người con gái cũng muốn một lần được cầu hôn tử tế phải không? "

Hai dòng nước mắt lăn dài tuôn xuống trên khuôn mặt của Giang Vũ Thư, cô nghẹn ngào xúc động đến không thể thốt ra thành câu.

" Lần trước ở nhà hàng anh lỗ mãng quá, nên em quên đi nhé, cứ nhớ tối nay thôi.

- Làm vợ anh nhé? "

Kết quả, Vũ Thư vừa khóc vừa cười, khuôn mặt đã sớm ngập tràn hạnh phúc, vừa đưa tay về phía anh vừa nghèn nghẹn lên tiếng:

" Dù cho em chọn lại vạn lần, thì em vẫn chọn ở bên anh, sướng hay khổ em cũng sẽ chịu được chỉ cần có anh bên cạnh, Kình Bắc! "

Cùng lúc chiếc nhẫn được đeo vào tay, trên bầu trời rộng lớn pháo hoa nở rộ tung tóe vô cùng rực rõ. Cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhìn về hướng ấy, cuối cùng chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào giữa thời khắc vừa bước sang năm mới, chắc chắn sẽ ngập tràn niềm vui và hạnh phúc...

End