Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 3: Em Là Của Tôi




“ Em là của tôi, Giang Vũ Thư! ”

“ Á~ đau ~ ”

Kỷ Kình Bắc thô lỗ xâm nhập chiếm đoạt Giang Vũ Thư, khi cự long to trướng cứng rắn vừa tiến vào nơi chặt kín cô đã oằn người đón nhận cơn đau bởi do lần đầu phá thân, bàn tay bấu víu vào drap giường cố gắng chịu đựng.

Lúc này, Kỷ Kình Bắc nhíu mày nhìn xuống nơi cả hai đang giao hợp, yết hầu đột ngột chuyển động và ánh mắt tối sầm khi phát hiện Vũ Thư vẫn còn là con gái, khiến cảm giác hưng phấn và khích thích trong anh càng thêm tăng cao mãnh liệt, sự sung sướng từ dưới hạ thân truyền tới làm anh không thể cưỡng chế.

“ Ư ~ ”

Kỷ Kình Bắc rên lên thành tiếng, mở rộng đôi chân của Giang Vũ Thư và vắt lên cánh tay rắn rỏi nổi đầy gân xanh, sau đó bợ lấy bờ mông tròn lẵng chuyển động ra vào, thâm nhập khó khăn do nơi ấy quá khít chặt.

“ A ~ ”

Giang Vũ Thư nặng nề thốt ra từ cổ họng, vừa là cơn đau nhưng vừa có cảm giác khích thích lạ lẫm lần đầu trải nghiệm. Lần nữa, Kỷ Kình Bắc trườn xuống ngấu nghiến bờ môi của cô, đem đôi chân đặt sang hai bên hông, đầu lưỡi tinh tế trơn ướt tấn công vào khoang miệng và quấn quýt vào chiếc lưỡi của đối phương hút sạch mật ngọt, cự vật vẫn chậm rãi đưa đẩy ra vào nơi hoa viên ấy, nhưng dần dần dễ dàng do cô đã tiết ra nhiều dịch thủy bôi trơn, nên khiến cho tốc độ của anh tăng nhanh.

Và rồi Kỷ Kình Bắc lân la tiến xuống, bàn tay tiếp tục xoa nắn bầu ngực đang đung đua, há miệng ngậm lấy nhụy hoa đỏ hồng nhô lên ở giữa đồi núi to lớn. Âm thanh bú mút chùn chụt từ người đàn ông ấy hòa quyện vào âm thanh da thịt va chạm, sự khích thích bên trên cùng ở nơi tư mật kín đáo khiến Vũ Thư dù muốn trốn tránh hàng loạt khoái cảm nhưng cũng chẳng thể, cổ họng cứ muốn vang ra tiếng rên rỉ.

Thế là Giang Vũ Thư cắn răng và mím chặt bờ môi kìm nén, bàn tay bấu vào drap nhất quyết chống đối với chính bản thân. Chỉ có điều cô không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của mình, lại trông rất hưởng thụ.



“ Em siết chặt tôi quá...Vũ Thư...ư ~ ”

Kỷ Kình Bắc như mãnh thú điên cuồng ra vào, dị vật cứng rắn liên tục xâm nhập ở nơi sâu thẩm ướt át của Vũ Thư, miên man tận hưởng cực khoái lần đầu có được.

“ Tôi đã mong chờ ngày này rất lâu, chính là đem em nằm dưới thân tôi. Giang Vũ Thư, em là của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi... ”

Tốc độ càng lúc càng tăng, thắt lưng dẻo dai nhịp nhàng chuyển động đâm sâu vào cơ thể đối phương. Sự ôm ấp của cô bên dưới khiến tâm trí anh điên đảo, bàn tay đưa lên bóp lấy bầu ngực to tròn đang lắc lư, tiếng thở dốc nặng nề phát ra nồng đượm tình dục và sự sảng khoái.

“ Ư ~ hự ~”

Sau đó, Kỷ Kình Bắc lập người xoay chuyển cơ thể mềm nhũn cho Giang Vũ Thư nằm sấp, cặp mông tròn lẵng đưa về phía anh, cự long hung hăng sững sừng tiếp tục đút vào hoa viên trơn trượt, sung sức càng quấy.

“ Ư ~ ”

Cuối cùng Giang Vũ Thư cũng bật ra khe khẽ một âm thanh, khuôn mặt ửng đỏ cùng với biểu cảm rất hạnh phúc và sung sướng vùi xuống gối che giấu.

Chia tay anh, cô cũng đau lòng, cũng rất dằn vặt, từng khóc đến đau mắt.

Nhưng khi nghe em gái tâm sự bảo rằng: ‘ thật ra em yêu anh Kình Bắc, nhưng em sợ tỏ tình anh ấy sẽ từ chối. Chị hai cho em lời khuyên đi, em có nên bày tỏ tình cảm của mình không? ’. Thực sự lúc ấy, Giang Vũ Thư cô như chết đứng, vô cùng sững sờ và bàng hoàng. Và rồi, đứng giữa tình yêu và tình thân, cô đã hy sinh tình yêu của mình.



“ Vũ Thư ~ Vũ Thư ~ Ư~ ”

Sau hai trận hành hạ trên giường, thì Kỷ Kình Bắc đã vào phòng tắm do mười phút nữa anh có cuộc họp quan trọng. Lúc này, Giang Vũ Thư co rúm ngồi trên chiếc giường, cơ thể trần trụi chằng chịt dấu đỏ được che chắn sau lớp chăn, tóc dài xõa xuống rối xù cùng với đôi mắt đỏ hoe ươn ướt, hạ thân đau rát vẫn đang nhày nhụa chưa được vệ sinh.

Giờ đây, lòng cô ngổn ngang quá, chẳng biết phải làm thế nào.

Hiện tại cô muốn chúc phúc cho anh và Giang Vũ Ánh em ấy cũng không thể, nhưng liệu em ấy sẽ đối diện sự thật thế nào khi biết cô và anh bên nhau...?

Nếu lỡ như Vũ Ánh xảy ra chuyện gì, cô thấy mình thực sự không xứng đáng làm chị hai.

Cùng lúc cánh cửa được đẩy mở, Kỷ Kình Bắc vừa bước ra vừa lấy khăn lau chùi cơ thể trần trụi, bước tới tủ quần áo lấy một bộ âu phục khác mặc vào, tự nhiên như nơi đây chỉ có một mình anh.

“ Chuyển đến nhà tôi, sáu giờ tối phải có mặt ở đó. ”

“ Không chuyển! ”

Bàn tay đang thắc caravat của Kỷ Kình Bắc bất động, sau đó khóe môi chợt nhếch lên tiếp tục thắt và chỉnh sửa cho ngay ngắn, xong xuôi mới quay lại nhìn Vũ Thư ở trên giường, thong thả đút tay vào túi rồi lên tiếng:

“ Tùy em thôi, hậu quả cũng là ba em gánh, tôi không có liên quan! ”