Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 29: Người Cháu Thương Không Cần Cháu Nữa




Ba hôm sau...

Suốt mấy ngày chờ đợi nhưng chẳng gặp được Kỷ Kình Bắc nên hôm nay Giang Vũ Thư tuyệt vọng không đến nữa, trong lòng dường như cũng muốn buông xuôi và cô đã có ý định sẽ sang Mỹ định cư bỏ lại tất cả ở nơi đây, sự mệt mỏi đã khiến cô gục ngã.

Thấy tâm trạng của bạn thân không tốt, sẵn dịp bạn học cấp ba mời tiệc sinh nhật và có đông đủ các bạn học, nên Phương Triều Anh đã lôi kéo Giang Vũ Thư cho tâm trạng cô thoải mái, vui vẻ hơn một chút.

Lúc này, cả hai đi vào sảnh của một nhà hàng lớn. Thế nhưng, chỉ vài ba bước tốc độ di chuyển của đôi chân Vũ Thư đã chậm hẳn, khi phía trước tầm mắt của cô là bà Tống Cầm.

" Vũ Thư! Lâu quá không gặp cháu! "

"Dạ, lâu quá không gặp dì, dì đi ăn tối ạ? "

Giang Vũ Thư vốn dĩ chưa từng ngăn cấm ông Giang Nhất yêu đương, thậm chí còn mong ông ấy gặp được một người tốt bên cạnh, chỉ có Giang Vũ Ánh là ngược lại. Thế nên, mối quan hệ của cô và bà ấy khá tốt, không hề xảy ra xích mích hay thù ghét lẫn nhau.

"Ừ, cháu đi ăn với bạn hả?"

" Cháu đi sinh nhật bạn, được tổ chức ở đây... "

" Vậy à... "

Giang Vũ Thư mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt bỗng chợt nhìn qua người đàn ông và một cô gái đang đứng cạnh ông ấy, tuy nhiên cô ấy cũng không quá xa lạ với cô.

"Bối Âm!"

Cô ấy cũng nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu, lên tiếng:

" Vũ Thư! "

Lúc này, bà Tống Cầm có chút ngạc nhiên và thắc mắc, hai mắt căng ra nhìn cả hai, hỏi:

" Hai đứa quen nhau à?"

Bối Âm vui vẻ trả lời:

" Cháu và Vũ Thư học chung ngành thiết kế thời trang đó mợ. "



Cùng thời điểm, Kỷ Kình Bắc từ bên ngoài oai phong lịch lãm tiến vào, dáng vẻ nam tính ngạo nghễ uy nghi ngút trời với bộ vest đen sang trọng tinh tế. Đúng vậy, cuộc hẹn ăn tối hôm nay chính là ý của anh bảo Tống Cầm sắp xếp.

"Ô, thì ra là vậy... Kình Bắc đến rồi, vậy chúng ta cùng lên luôn. "

Nét mặt Giang Vũ Thư trong như rất sững sỡ, cả người ngây ngốc chết lặng mấy giây bởi câu nói của Tống Cầm, sau đó lặng lẽ chậm chạp dịch dời tầm nhìn sang anh, hốc mắt cũng dần đỏ hoe sầu thảm.

"Dì, dượng..."

"Ừ, Kinh Bắc... "

Chỉ là lúc này, Tống Cầm nảy sinh ra một ý rủ rê Giang Vũ Thư, căn bản mọi người đều biết nhau để không gian đừng quá ngột ngạt và đôi trẻ đừng quá ngại ngùng.

"À Vũ Thư... lâu quá chúng ta không trò chuyện, cháu cùng ăn tối với mọi người ha, một lát rồi sang tiệc sinh nhật

cua ban chau. "

Mi mắt Giang Vũ Thư rũ xuống, dao động như đang đắn do suy nghĩ, và rồi khi vừa nâng lên định từ chối lời mời thì bỗng dưng va phải ánh mắt của Bối Âm nhìn Kỷ Kinh Bắc, sự thẹn thùng của cô ấy khiến cô nóng nảy trong người.

"Cũng được ạ. "

Phương Triều Anh đứng bên cạnh trợn mắt cả kinh, sau đó đưa tay huých vào hông của Vũ Thư ám hiệu, nhưng đổi lại là nụ cười ẩn ý, nói:

" Cậu lên trước đi."

Sau đó, bàn ăn gồm có năm người, là một bàn tròn xoay quanh nhau, lần lượt từ Giang Vũ Thư đến Tống Cầm sang chồng sắp cưới của bà ấy, tới Bối Âm và cuối cùng là Kỷ Kình Bắc.

Lúc này, cả ba người phụ nữ trò chuyện về việc quen biết giữa Vũ Thư và Bối Âm, lẫn mối quan hệ của Tống Cầm với cô cho cô ấy biết rõ.

"Tuy ba cháu phản bội tình cảm của dì, nhưng dì và cháu không có vấn đề gì hết, nên là lúc kết hôn nhất định phải gửi thiệp cho dì đấy. "

"Dạ vâng..."

Đôi mắt Giang Vũ Thư dịch chuyển sang Kỷ Kình Bắc, nhưng anh chỉ lẳng lặng ngồi đó với một tư thế hơn nửa giờ đồng hồ không thay đổi, ánh nhìn tuyệt nhiên chẳng dành cho ai.

"Nhưng cháu có bạn trai chưa, muốn dì giới thiệu cho không?"

Giang Vũ Thư cười gượng đưa mắt quay lại nhìn Tống Cầm, trả lời:



" Ngudi chau thuong khing can chau nua, anh ay muon bo chau.."

" Không cần thì thôi, cháu không được lụy, phải cho người ta thấy giá trị của mình. "

Giang Vũ Thư lắc đầu, đôi mắt cay xè như rất tủi thân, nghèn nghẹn nói:

"Nhưng cháu yêu anh ấy lắm, cũng do cháu đã làm anh ấy tổn thương... hiện tại cháu rất muốn bù đắp nhưng có lẽ...đã muộn rồi! "

Reng...reng...reng...

Vừa nói xong, thì điện thoại từ trong túi xách của Giang Vũ Thư reo lên, là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật gọi đến khi tận giờ này vẫn chưa thấy cô vào.

" Chờ chút nha, tớ lên liền. "

Cuộc gọi được tắt đi, Giang Vũ Thư ngẩng nhìn sang Kỷ Kình Bắc rồi đến Bối Âm, sau đó dừng lại ở vị trí của Tống Cầm, tiếp tục lên tiếng:

" Cháu xin phép, bạn cháu đang chờ. "

Nói xong, Giang Vũ Thư cầm theo túi xách đứng dậy, nhưng vẫn quyến luyến nhìn Kỷ Kình Bắc mong chờ câu nói từ anh. Có điều, hy vọng thì sẽ thất vọng, anh vẫn giữ một thái độ lạnh tanh như chẳng có chuyện gì.

"Ừ, cháu đi đi, hôm nào rảnh chúng ta hẹn nhau trò chuyện tiếp. "

"Dạ vâng."

Bồng dưng, Tổng Cầm xoay mặt nhìn qua chồng sắp cưới của mình nháy mắt ám hiệu, sau đó cầm lên túi xách đặt ở ghế, nhìn Bối Âm cất tiếng:

"Ở...dì và dượng cũng có cuộc hẹn riêng, hai đứa cứ tự nhiên ăn tối và trò chuyện nhé! "

Và rồi, Tống Cầm lại lướt nhìn qua Kỷ Kình Bắc, nói tiếp:

"Kinh Bắc, một lát cháu đưa Bối Âm về nhà giúp dì và dượng nha? "

Kỷ Kinh Bắc ngẩng lên, nhưng ánh mắt lại không nhìn Tống Cầm mà nhìn Vũ Thư đứng đó với đôi mắt đỏ hoe ươn ướt, sau đó cố tình lướt đi gật đầu với dì, nói:

" Cháu biết rồi!