Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 24: Chẳng Còn Bận Tâm




Năm ngày trôi qua trong âm thầm lặng lẽ, mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi, Giang Vũ Thư và Giang Vũ Ánh cũng không hề gặp gỡ, tình chị em thực sự đã sứt mẻ khó hàn gắn lành lặn như ngày trước.

Do tâm trạng đang không tốt và ý muốn đi đâu đó thật xa nơi đây, nên chiều nay sau khi sắp xếp xong công việc,

Vũ Thư đã lên máy bay sang Anh du lịch, nơi có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ của cả hai.

Và chính tại địa điểm Đồng hồ Big Ben, Kỷ Kình Bắc anh đã tỏ tình Giang Vũ Thư cô, nơi bắt đầu cho một tình yêu đôi lứa...

Bởi do Phương Triều Anh và Lạc Yến Dung gọi điện thoại cho Giang Vũ Thư không được, gọi cho nhân viên của cô thì họ bảo cô đã rời khỏi lúc ba giờ chiều, nên cả hai lo lắng sợ cô nghĩ quẩn lập tức đến căn hộ tìm kiếm. Thế nhưng, trong phòng ngủ trống không, vali quần áo cô mang tới cũng chẳng còn, cứ như chưa từng xuất hiện.

Lúc này, Lạc Yến Dung nhíu mày, lầm bầm trong miệng:

"Sao hai chị em của Vũ Thư lạ vậy, người thì thuê bao, người thì đổ chuông nhưng không nghe. "

"Tớ thấy lo quá, sợ Vũ Thư sẽ... "

" Chúng ta đến nhà Vũ Thư tìm thử đi."

Sau đó, Lạc Yến Dung và Phương Triều Anh đi đến nhà của Giang Vũ Thư. Đứng ngoài cổng nhìn vào, tuy thấy có một chiếc xe ô tô đỗ bên ngoài sân nhưng cả hai nhận biết đó không phải là của cô, cửa chính cũng mở chứng tỏ trong nhà có người.

Thế là Phương Triều Anh đưa tay ấn chuông, nhưng liên tục mấy lần không thấy ai ra mở cổng, phải kiên nhẫn chờ đợi mấy phút thì ông Giang mới gấp gáp chạy ra.

"Hai đứa đến tìm Vũ Thư à? Xin lỗi hai cháu nha, chú ở trong phòng của Vũ Ánh nên xuống chậm. "

" Dạ phải, Vũ Thư có ở nhà không chú? "



"Vũ Thư mấy hôm nay đi đâu không về nhà, chú gọi cho cũng không được, vừa định tìm hai đứa hỏi thăm. "

Lúc này, Giang Vũ Ánh từ bên trong nhà yếu ớt bởi vì đang bệnh nhưng dùng sức vội vàng chạy ra đến gần ba người họ, với mục đích muốn tìm hiểu sự thật, sở dĩ vừa nãy nhìn thấy Triều Anh và Yến Dung qua cửa sổ, gấp gáp lên tiếng:

"Chị Yến Dung, chị Triều Anh, cho em hỏi một việc? "

"Gì vậy, Vũ Ánh?"

"Có phải hơn ba năm về trước chị hai em và anh Kình Bắc quen nhau, nhưng sau đó thì chia tay đúng không hai chị? "

Phương Triều Anh và Lạc Yến Dung cùng lúc gật đầu trả lời, sau đó ái ngại nhìn nhau bởi biết lý do thực sự tại sao họ lại chia tay.

Cơ thể Giang Vũ Ánh gần như mất sức, đôi chân liêu xiêu rồi va vào cánh cổng sắt, cũng may ông Giang đỡ kịp nếu không đã ngã xuống gạch, nước mắt lộp độp tuôn rơi chẳng có gì tác động, khiến cả hai và ông Giang đều vô cùng hoảng hốt, lo sợ.

"Em sao vậy Vũ Ánh?"

" Hai chị...lý do có phải là vì em không..? Chị hai em vì em nên mới chia tay anh Kình Bắc đúng không...? "

Sang Anh, Giang Vũ Thư nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ ở khách sạn, sau đó đi dạo khắp nơi cả hai từng đã hẹn hò mỗi lần Kỷ Kình Bắc sang thăm, điện thoại tắt nguồn không muốn bị ai làm phiền vào thời gian này.

Nhưng có một điều Vũ Thư không thể ngờ rằng và bà Kỷ cũng chỉ bảo anh đi công tác, nhưng chẳng bảo công tác ở đâu. Lúc này, lang thang bên ngoài cả buổi và đã đến giờ ăn tối, nên cô cố tình đến nhà hàng YA dùng bữa là nơi cả hai lúc trước thường đến, đặc biệt gọi món bò bít tết để thưởng thức.

Vừa bỏ miếng thịt bò vào miệng, đột nhiên hai dòng nước mắt của Giang Vũ Thư tuôn rơi thành dòng, từng kỷ niệm ùa về khiến cô không thể nào ngăn dòng nước mắt.

Sau hai giờ đồng giờ, Giang Vũ Thư thanh toán ý định trở về khách sạn nghỉ ngơi. Ra khỏi cánh cửa nhà hàng, trùng hợp đôi mắt đờ đẫn của cô va phải vào một nam nhân, khiến cả người lập tức bất động nhìn đối phương một cách chăm chú, cứ như ở đây chí có hai người



Kỷ Kình Bắc cũng vậy, hôm nay đã giải quyết xong công việc nên lui tới những nơi cả hai từng hẹn hò, địa điểm tiếp theo anh chọn chính là nhà hàng YA.

" Anh..anh..." Giang Vũ Thư lắp bắp.

Kỷ Kình Bắc lạnh lùng dứt khoát quay người bước đi, hành động đó làm hàng mi Vũ Thư run rẩy, hốc mắt đỏ dần theo từng giây. Cuối cùng, con tim không nghe lời lý trí, nhanh chân chạy đến níu cánh tay anh giữ lại.

" Kình Bắc..."

" Tôi đã nói hãy xem như chưa từng quen biết. "

Tuy lên tiếng, nhưng anh không hề nhìn cô, chẳng phải vì hận hay giận, vì sợ...sợ trái tim không thắng nổi lý trí, sợ lại tiếp tục yếu lòng...sợ rất nhiều điều.

" Áo khoát của anh, em có đem theo sang đây, anh lấy lại không? "

"Không! Cứ vứt bỏ đi, một món đồ không có giá trị, như em đã vứt bỏ tôi vậy! "

Giọng điệu Giang Vũ Thư trở nên run run sau câu nói đó, đôi mắt phủ đầy hơi sương, nghèn nghẹn gọi tên:

" Kinh Bắc..em...em..."

"Em muốn trêu đùa tôi đến khi nào? "

"Em không có trêu đùa anh..."

" Thôi, tôi đã chẳng còn bận tâm! "