Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 11: Đường Cùng




•Hai tháng sau...

Tiếng thở dốc sảng khoái nam tính hòa quyện vào âm thanh da thịt va đập phành phạch vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Vẫn là trên chiếc giường quen thuộc ấy, Kỷ Kình Bắc mê muội đắm chìm vào cực khoái, cự long tham chiến cứ hung hăng xâm nhập vào nơi mềm yếu ướt đẫm của Giang Vũ Thư, rút ra rồi lại mạnh bạo đâm vào, nét mặt hiện tại hưng phấn cực độ.

Đối ngược với người nam nhân ở trên, bàn tay Vũ Thư bấu chặt vào drap giường kìm chế bản thân lẫn chịu đựng từng lần Kỷ Kình Bắc thâm nhập, trong suốt mấy tháng qua luôn là như vậy.

Tuy không chống cự nhưng cũng cố tỏ ra bản thân không hào hứng hay thích thú chuyện này...

Sau ba trận làm tình liên tiếp, Giang Vũ Thư mỏi mệt nằm xấp dưới giường, cơ thể mềm mại rút vào trong chăn.

Lúc này, Kỷ Kình Bắc từ phòng tắm đi ra, trên người khoác chiếc áo choàng nhưng được buộc lỏng lẻo như cố tình khoe cơ bụng rắn chắc của mình. Sau đó, anh tiến tới chiếc tủ ở gần đầu giường, đưa tay kéo ra lấy hộp thuốc và chiếc bật lửa, cuối cùng đi đến sofa ngồi xuống thưởng thức.

Mùi thuốc lá dần dần nồng đậm trong căn phòng vẫn còn vương vấn mùi vị ái tình, Kỷ Kình Bắc không những hút thuốc mà còn đang nhâm nhi ly rượu. Và rồi, Giang Vũ Thư lén lút dõi mắt quan sát, sau một lúc phân vân cuối cùng ngồi dậy đối diện với anh, hai bàn tay giữ chiếc chăn ở ngực che chắn cơ thể không một mảnh vải.

“ Sau này tôi về nhà tôi được không? Ngày mai Vũ Ánh du học trở về, tôi không muốn để em ấy biết chuyện này. ”

“ Tại sao tôi phải đồng ý? ”

Đôi mắt của Giang Vũ Thư đỏ hoe nhưng vô cùng cứng rắn, nghèn nghẹn lên tiếng:

“ Kình Bắc, anh đừng ép tôi vào đường cùng! ”

Khóe môi Kỷ Kình Bắc nhếch nhẹ, bàn tay đang kẹp điếu thuốc đưa lên miệng ngậm lấy đầu thuốc rít lấy một hơi thật sâu, chiếc mũi sau đó xông ra hai làn khói trắng, cất tiếng:

“ Em uy hiếp tôi à? ”

“ Khi người ta không còn cách nào để giải quyết thì phải chọn cách đó thôi. ”

Lồng ngực Kỷ Kình Bắc lập tức phập phồng, ánh mắt nghiến ngầm nhìn đối phương, sau đó gằn giọng hỏi tiếp:



“ Những lời em hứa hẹn ngày đó, em quên hết rồi phải không Vũ Thư? ”

Giang Vũ Thư lặng người cúi xuống, nuốt ngược những giọt nước mắt vào lòng. Thế là, khoảnh khắc ấy Kỷ Kình Bắc chỉ cười nhạt một cái, điếu thuốc trên tay cũng được anh dứt khoát ném vào gạt tàn, đứng dậy quay ngược trở vào phòng tắm.

‘ Em rất muốn làm cô dâu của anh! ’

Câu nói ấy, Giang Vũ Thư chỉ có thể thốt ra trong lòng tự cô nghe được. Tình yêu cô dành cho anh rất lớn, nhưng với em gái lại càng lớn hơn và thậm chí còn có sự trách nhiệm.

“ Xin lỗi anh, Bắc! ”

...----------------...

Ngày hôm sau, Giang Vũ Thư đi đến sân bay đón em gái du học từ Mỹ trở về. Bởi do Giang Vũ Ánh từng mắc bệnh trầm cảm, nên được mọi người quan tâm rất kỹ, suốt bốn năm qua cô ấy sinh sống cùng dì ruột bên đó.

Lần này trở về, Giang Vũ Ánh không đi một mình, cùng với cô ấy là Mạc Kiên, cháu chồng của dì cả hai và mối quan hệ vô cùng thân thiết.

“ Chị hai... ”

Giang Vũ Ánh đẩy vali bước ra, sau đó buông bỏ chạy đến ôm chầm lấy chị gái. Vốn dĩ cả hai không phải đã xa nhau quá lâu, Giang Vũ Thư thường xuyên sang Mỹ lúc rảnh, cũng vừa đi tháng trước.

“ Mạc Kiên, anh về đây làm việc khiến em khá bất ngờ đấy. ”

Mạc Kiên thong thả đút tay vào túi, mỉm cười nhìn Giang Vũ Thư, ánh mắt dịu dàng dành cho cô chứa đựng rất nhiều ẩn ý, hỏi lại:

“ Bất ngờ điều gì nhỉ? ”

“ Rõ ràng tập đoàn WA đứng hàng top thế giới, không phải ai muốn cũng có thể xin việc, nhưng anh từ bỏ thì em thấy khá ngạc nhiên. ”



“ Có một điều còn quan trọng với anh hơn cả công việc, em hiểu chứ? ”

Nét mặt của Giang Vũ Thư và lẫn cả Giang Vũ Anh đều thay đổi sau câu nói ấy, người thì chúm chím mỉm cười vui vẻ nháy mắt ám hiệu với Mạc Kiên, còn người kia thì không thoải mái lãng tránh xoay đi.

Sau đó, Vũ Thư gượng gạo lên tiếng:

“ Sao em có thể hiểu được chứ? ”

Thấy thế, Giang Vũ Ánh lần nữa âm thầm ám hiệu với Mạc Kiên, vòng tay khoác lấy cánh tay của Vũ Thư siết chặt thêm chút, lên tiếng:

“ Chị hai, tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối nhé, em hẹn với ba rồi. ”

“ Ừ, cũng được. ”

Giang Vũ Ánh đưa mắt nhìn qua Mạc Kiên, cất lời:

“ Anh có hẹn với bạn không, đi ăn cùng với gia đình của em nha? ”

Cuối cùng hai chị em lên xe về nhà. Lúc này, Giang Vũ Thư có vẻ rất trầm tư, vốn dĩ đang lưỡng lự đấu tranh về một việc. Giang Vũ Ánh nhận biết ra ngay, nhưng cứ cho rằng chị gái đang suy nghĩ về câu nói của Mạc Kiên khi nãy, nên lên tiếng:

“ Chị hai, anh Mạc Kiên thích chị á, lần này về đây mục đích là để theo đuổi chị đó, hay chị cho anh ấy một cơ hội đi. ”

“ Chị không thích anh ấy. ”

“ Anh ấy tính tốt mà, có công việc và thu nhập ổn định, kinh doanh hai nhà hàng bên Mỹ. ”

Nét mặt Giang Vũ Thư vô cùng nhạt nhòa nhưng rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng về trước tập trung lái xe, sau đó từ tốn cất tiếng:

“ Chị sẽ không lấy chồng đâu. ”