Bộ Đồng Phục Của Quý Ông

Chương 5




"Anh Duệ?"

"......"

"Anh Duệ."

Úc Duệ cảm thấy vai bị vỗ nhẹ một cái, sau khi hoàn hồn, cậu quay đầu thì thầy Kiều Thịnh Vũ đang khó hiểu đuổi theo phía sau, "Bài tập của anh, cảm ơn nhé!"

"Ừ, không cần khách sáo.”

“Nhưng mà lúc nãy anh đang nghĩ gì thế, nghĩ đến mức đắm đuối như vậy? Tôi gọi anh từ sau mà anh chẳng buồn phản ứng.”

“Không có gì” Úc Duệ bước hai bước về phía trước, do dự một hồi rồi mới hỏi: “Cậu có biết Diệp Mộc Mộc không?”

"Diệp Mộc Mộc?" Kiều Thịnh Vũ ngớ người hai giây, sau đó nhớ ra, “À à, khi tôi đi lấy cặp nghe có người nói, hôm nay nó chặn cửa tỏ tình với anh phải không?”

Úc Duệ bất đắc dĩ, "Cũng có thể nói là vậy."

“Anh của Diệp Mộc Mộc ở ngoài trường, đúng là không dễ chọc, nhưng nếu anh lo lắng lần sau nó còn đến đe dọa anh, thì để tôi lo, tôi sẽ giúp anh giải quyết.” Kiều Thịnh Vũ vỗ vỗ ngực mình.

“Chuyện của Diệp Mộc Mộc tôi có thể giải quyết được.”

"Vậy anh buồn phiền cái gì?”

"......" Úc Duệ im lặng một lúc, hiếm khi nhăn mày, "Hôm nay Tạ Lê và Diệp Mộc Mộc có xảy ra mâu thuẫn, không biết anh trai của cô ấy có làm gì Tạ Lê không?"

Nghe tên Tạ Lê, sắc mặt của Kiều Thịnh Vũ tức khắc trở nên kỳ quặc, "Hình như Tạ Lê không quá tử tế với anh, anh lo lắng cho cậu ta làm gì?"

"Vụ việc này xảy ra là vì tôi, nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta, tôi không thể giải thích với giáo viên được."

"Cũng đúng..." Kiều Thịnh Vũ gãi gãi đầu, "Nhưng anh không cần lo lắng về Tạ Lê đâu, dù có chuyện gì xảy ra, cậu ta cũng sẽ không sao."

"?" Úc Duệ dừng bước chân lại.

"Tôi không thể nói nhiều. Anh Duệ, anh phải nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì tốt nhất đừng tới trêu chọc Tạ Lê, cách cậu ta càng xa càng tốt."

Kiều Thịnh Vũ lại lẩm bẩm điều gì đó, không đợi Úc Dụê nói thêm, cậu ta vẫy tay rồi đuổi theo nhóm bạn ồn ào nhốn nháo cùng trường.

Úc Duệ đứng im tại chỗ, sắc mặt thay đổi không ngừng.

Một trong những nguyên tắc sống của cậu là biết giữ an toàn. Vì vậy, cậu càng không muốn đụng vào Tạ Lê, người này rõ ràng bị bệnh, còn không rõ tình trạng.

Nhưng mà, theo tình hình hiện tại thì cậu không gây rắc rối, nhưng rắc rối dường như đang nhắm vào cậu.

“Tạ...Lê."

Úc Duệ nhăn mày, lặp lại tên đó một lần nữa, nhẹ nhàng mím môi, đeo tai nghe rồi đi tiếp.



Úc Duệ sống ở khu phố cũ. Tường trong khu phố có bề mặt loang lổ, cả những tòa nhà nhỏ bên cạnh cũng tràn đầy cây thường xuân leo bám, rõ ràng đã xuống cấp.

Đây là tòa nhà ký túc xá từ cuối thế kỷ trước, cao nhất là năm tầng, không có thang máy, hành lang cũng đã xuống cấp. Đèn cảm ứng ở tầng hai và ba đã hỏng từ lâu, Úc Duệ đi chậm lại trước khi tránh qua đống rác chất đống trong hành lang.

Lên tới tầng tư, cậu lấy chìa khóa, mở khóa và bước vào nhà. Nhưng mà, cả căn nhà cũng trong một mảnh u tối.

Úc Duệ dừng lại ở hành lang, "Tiểu Lê?"

Phòng khách trống trải yên lặng một lúc lâu, cùng với tiếng trục cửa kim loại mục nát "cạch cạch", cửa một phòng ngủ nhỏ bị đẩy từ bên trong ra.

Một hình bóng nhỏ gầy trong bóng tối đứng im một lúc, nhẹ nhàng gọi, "Anh."

Nghe thấy giọng nói của em gái Úc Lê, Úc Duệ nhẹ nhõm, nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt cậu.

"Sao không bật đèn?"

"Sau khi làm xong bài tập em liền tắt đèn, không muốn tiêu hao điện." Trong bóng tối, cô bé nhỏ giọng nói.

Úc Duệ bất đắc dĩ, cậu liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang khép kín, "Người đó không trở về à?"

Ánh mắt của cô bé co rút lại, lắc đầu.

"Ăn tối chưa?"

Úc Lê lại lắc đầu một lần nữa.

Úc Duệ bật đèn trong phòng khách, đặt balo lên ghế sofa. Sau đó, cậu cười rồi đứng thẳng lên, vỗ nhẹ mái tóc của cô bé.

"Thế thì em vào phòng học trước đi, anh đi nấu cơm, nấu xong sẽ gọi em ra ăn."

"Anh không mệt à? Hay là để em làm?"

"Em?" Úc Duệ đi vào nhà bếp, tiếng cười trêu ghẹo vang lên, "Để em nướng nhà bếp à?

“Sẽ không đâu!"

"Anh tự làm đã đủ rồi, em đi học đi."

"Ồ…”

Úc Duệ đã xào hai đĩa rau xanh, khi sắp mang ra phòng ăn thì thấy Úc Lê chạy vào bếp với điện thoại di động của mình.

"Anh, có người gọi điện cho anh."

"Ừm, số điện thoại của ai vậy?" Úc Duệ không quay đầu hỏi.

"Số lạ, giọng nói còn hơi hung dữ." Úc Lê nhớ lại, "Anh ấy hỏi em là ai, nhưng em không nói với anh ấy."

"Ừm." Úc Duệ rửa sạch tay nhận điện thoại, trên màn hình thực sự là một số lạ."Tiểu Lê, em mang rau ra phòng khách trước đi."

"Được."

Úc Lê đi rồi, Úc Duệ do dự hai giây trước điện thoại, sau đó gọi lại số đó.

Đầu bên kia ngay lập tức được kết nối.

“Buổi tối lớp trưởng cũng bận rộn vậy à?" Giọng điệu trầm thấp mỉa mai, thấm đẫm cái lạnh của gió đêm.

Nụ cười trên khuôn mặt Úc Duệ nhạt đi, “Bạn học Tạ Lê gọi cho tôi là có chuyện gì sao?"

"Cô gái vừa nghe điện thoại là ai?"

"Liên quan gì đến cậu."

"Vậy là bạn gái của cậu à.”

“……”

Úc Duệ nhận ra người này có một "khả năng đặc biệt" - Tạ Lê dường như luôn có thể dễ dàng tiêu hao sức chịu đựng mà cậu đã tu luyện hơn mười mấy năm, rồi đưa cậu đến gần bờ vực thất bại trong thời gian ngắn nhất.

Úc Duệ kiềm chế mình, "Đó là em gái tôi."

"Ah." Người đối diện im lặng trong hai giây, bỗng nhiên cười, "Quên chào em gái rồi, xin lỗi. Lần sau tôi sẽ đem quà xin lỗi cô ấy."

Úc Duệ: "..."

Úc Duệ: "Đó là em gái tôi, không phải em gái của cậu. Và tôi sẽ không để cậu gặp con bé."

"Tsk. Lớp trưởng về nhà đúng là lạnh lùng." Người nọ cười châm biếm, "Vì không có ai khác ở đây, nên không cần che đậy nữa à?"

".....Nếu cậu không có việc gì, thì tôi cúp đây."

"Okay, lớp trưởng ngủ ngon."

"..."

Khi nghe tiếng "bíp" từ điện thoại, Úc Duệ vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cậu đứng im vài giây mới kịp phản ứng lại, sau đó cứng đơ đặt điện thoại xuống. Màn hình sáng hiện lên chữ "Kết thúc cuộc gọi".

Úc Duệ: “?”

Gọi điện nhưng không nói gì cả, chỉ như muốn nói một câu chúc ngủ ngon.. Đây là cảnh giới của bệnh gì vậy?

"Anh, đến ăn cơm thôi.”

"Ừ, anh đến ngay.”

Úc Dụê thu lại cái nhìn u ám trong mắt, bước vào phòng khách.

Sau bữa ăn, Úc Duệ kiểm tra bài tập của Úc Lê rồi giục cô bé đi ngủ.

Cô bé hơn mười tuổi đang ở độ tuổi tò mò, cứ bám lấy Úc Duệ rồi vui mừng kể về những chuyện trong trường. Úc Duệ luôn kiên nhẫn nhất với Úc Lê, không có chút nóng giận nào, cho đến khi ru cô bé ngủ thiếp đi, cậu mới nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi phòng.

Úc Duệ dọn xong đồ ăn trong phòng khách rồi quay lại phòng của mình. Cậu đeo kính không gọng và làm xong một nửa bài thi lý thuyết mới toanh thì cửa bên ngoài nhà bất ngờ bị ai đó gõ.

"Bộp!" "Bộp!"

Âm thanh ồn ào như muốn đánh thức cả tòa nhà, còn kèm theo tiếng rượu say cồn của một người đàn ông cùng lời chửi rủa cục cằn -

"Tiểu thỏ, thằng nhãi ranh... Chết ở đâu rồi! Còn chưa mở cửa cho... cho ông đây!"

Dưới ánh đèn trắng xanh, khuôn mặt của chàng trai trẻ không hề biểu lộ ra bất kì sự ngạc nhiên nào.

Trong đôi mắt u ám, cảm xúc lãnh đạm.

Cậu quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng kín trong phòng nhỏ của Úc Lê, không chần chừ quá lâu, cậu quay lại đến lối vào để mở cửa cho kẻ say rượu bên ngoài.

Khi cửa kim loại được kéo ra, một hơi thở rượu hôi ngất ngây ập đến.

Úc Duệ nhăn mày.

Ở bên ngoài cửa đứng hai người. Người bên trái, Úc Duệ không quen, cũng không muốn làm quen; người bên phải, lúc này vẫn còn chửi rủa, như một cục bùn được người bên cạnh đỡ.

"Cậu là Úc Duệ phải không?" Người lạ cười ngượng ngùng nói với Úc Duệ, "Ba cậu uống nhiều quá, vất vả lắm mới tìm được nhà, mau đỡ ông ấy vào đi."

Nhưng Úc Duệ không vươn tay ra.

Cậu bình tĩnh đứng đó, ánh mắt quét qua người cha say rượu như một người xa lạ, rồi lạnh lùng ngước mắt lên.

"Chú, nếu lần sau ông ấy vẫn uống như thế này, chú không phải đưa ông ấy về đâu. Vứt bỏ ngay trên đường cũng được."

"…A?"

"Em gái tôi còn nhỏ, ngủ chập chờn, sáng mai còn phải dậy sớm đi học, không thể quấy rối được. Nếu lần sau chú cứ kéo ông ấy đi uống rượu rồi đưa ông ấy về nhà, thì đừng trách tôi không mở cửa cho chú."

"Ôi, cái thằng nhỏ này…"

Úc Tùng Sinh say rượu dường như đã tỉnh táo, loạng choạng vài lần, chỉ vào ánh mắt nhạt nhẽo của Úc Dụê, hét ầm lên: "Con thỏ mày, Thằng khốn nạn -  Mày còn không quan tâm đến cả ba mày nữa sao!? Tao tiêu tiền để  nuôi hai đứa như bọn mày đúng là chẳng có ích gì cả, - Hừ!"

Người đàn ông bên cạnh bối rối giơ tay lên, không biết phải nói gì. Ông ta quay lại nhìn người thanh niên đang đứng ở cửa, hy vọng sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của đối phương, nhưng không ngờ chàng trai trông như không nghe thấy gì cả.

Những lời chửi rủa vẫn tiếp tục, Úc Duệ chỉ cau mày trước khi giọng nói của người đàn ông trở nên to hơn. "Tiểu Lê đã ngủ rồi, ông đừng đánh thức con bé."

“Con mẹ mày, mày còn dám dạy tao nữa à! Ai cho mày cái lá gan như vậy!"

Mặt người đàn ông đỏ bừng, càng nói càng kích động, đột nhiên giơ tay tát vào mặt thanh niên.

Một cái tát thật mạnh vào mặt.

Khuôn mặt của Úc Duệ bị lệch sang một bên, cặp kính không gọng hơi cong, treo trên sống mũi thẳng, màu da trắng lạnh nhanh chóng chuyển sang màu đỏ chói.

Trong cổ họng có chút vị ngọt tanh.

Lần này, ngay cả người đàn ông ngoài cửa cũng sửng sốt, tỉnh táo lại, vội vàng kéo Úc Tùng Sinh ra: "Lão Úc, ông uống say đến hồ đồ rồi phải không? Sao lại đánh con của mình!"

Ông ta không dám để hai cha con ở chung nữa, vội vàng kéo kéo Úc Tùng Sinh vào phòng ngủ chính, ném gã lên giường, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Người đàn ông lúng túng an ủi Úc Duệ vài câu rồi rời đi.

Cánh cửa đóng lại.

Úc Duệ đứng im lặng một lúc, giơ tay cầm lấy cặp kính của mình.

Cậu không quay đầu lại, quay người và bước vào phòng.

Bài thi lý thuyết trên bàn đã hoàn thành được một nửa. Dưới ánh đèn bàn, nét chữ đổ bóng màu vàng nhạt.

Úc Duệ ngồi xuống bàn và nhặt cây bút chì lên. Sau khi hoàn thành hai câu hỏi trắc nghiệm, đầu bút dừng lại, để lại những vết chì nhẹ trên tờ giấy.

Sau đó cây bút chì được đặt lên bàn.

Chàng trai ngồi ở bàn từ từ tựa vào lưng ghế gỗ.

Một lúc sau, cậu khẽ cười.

Có lẽ là do ánh sáng từ đèn bàn quá chói nên Úc Duệ mỉm cười đưa tay lên che đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.

Sau hồi im lặng.

Cửa sổ mở, gió nóng cuối hè lùa vào phòng.

Trong thời tiết nóng nực, Úc Duệ nhìn lên trần nhà, khẽ rùng mình.