Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 139




Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoHai cung nhân mặc xiêm y màu xanh bước lên, cong gối hành lễ, “Tham kiến bệ hạ.”

Vệ Phong mặc hoàng bào màu đen, hai tay áo thêu bốn hình con rồng, thắt lưng ngọc cài ngay eo, trên đầu là mũ quan gắn mười hai hạt ngọc châu chưa kịp tháo xuống, đó chính là quan phục chính thống của Đế vương. Sau khi hắn đi vào điện Tuyên Thất, cung nhân định bước lên cởi quan phục ra cho hắn nhưng hắn vẫy tay, ý bảo không cần.

Nhóm cung nhân không dám trái lời, bèn cụp mắt ‘vâng’ một tiếng.

Vệ Phong đi vào trong điện, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng sau tám bức bình phòng khảm bách bảo.

Tô Hi đang xem bức tranh cuộn trăm hoa mùa xuân trên bức bình phong ngay ngắn, nàng nghe thấy tiếng thì nở nụ cười bước đến trước mặt hắn, chỉ vào bức tranh: “Đình Chu biểu ca, đây là bức tranh do Nhậm tiên sinh vẽ này.” Tuy nàng không nghiên cứu về tranh nhưng vẫn luôn thích Nhậm tiên sinh.

“Nếu nàng thích thì ta sẽ sai người thu hết tranh của Nhậm tiên sinh lại cho nàng.” Vệ Phong nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, hỏi: “Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đâu rồi?”

Tô Hi nói: “Tụi nhỏ mới ngủ rồi, thiếp kêu ma ma ôm tụi nhỏ vào phòng.” Nàng nói xong thì thấy Vệ Phong vẫn còn đội mũ và mặc quan phục, chắc hắn đã mệt mỏi cả ngày rồi, nàng bèn nhón chân tháo mũ quan trên đầu xuống cho hắn.

Vì thế các cung nữ thấy vì Hoàng Hậu mà tân đế lạnh lùng khi nãy cúi đầu xuống rất tự nhiên, không hề bài xích như khi các nàng chuẩn bị thay quần áo cho ngài.

Mà Hoàng Hậu nương nương với khí chất cao quý, đoan trang thuỳ mị mím môi, gương mặt xinh đẹp đầy ý cười, vừa đến trước mặt Bệ hạ thì lập tức trở thành tiểu thê tử yêu kiều khả ái. Nhóm cung nhân chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu.

Các nàng chưa từng gặp ai người nào diễm lệ như Hoàng Hậu nương nương, tựa như tiên nữ giáng trần trong tranh vậy, dáng người yểu điệu, dung mạo xinh đẹp. Vừa rồi khi Tô Hi dịu dàng dỗ dành hai đứa bé đi ngủ, ngay cả bọn nữ tử như các nàng cũng nhìn đến ngơ ngẩn.

Lúc trước khi Hoàng Hậu nương nương còn chưa được đón vào cung, các nàng nghe nói Bệ hạ chỉ có một mình nương nương, lúc đó các nàng còn không dám tin.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy thì đúng là đã hiểu rõ.

Hoàng thượng đã gặp qua dung mạo như thế này, sao những thứ tầm thường khác có thể lọt vào mắt cho được?

Bên phía này, Tô Hi hầu hạ Vệ Phong đổi xiêm y, nàng biết hắn còn chưa dùng bữa tối, bèn sai người làm mấy món ăn.

Sau khi dùng bữa xong, Vệ Phong đi vào tắm rửa, khi ra tới hắn vẫn hơi mệt mõi, giơ tay xoa nhẹ ấn đường. Tô Hi biết gần đây hắn bận rộn đến chân không chạm đất nên để hắn nằm trên đùi nàng, sau đó vừa xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, vừa hỏi: “Đình Chu biểu ca, thiếp có chuyện muốn bàn bạc với chàng.”

Vệ Phong không mở mắt, chắc là rất mệt mỏi, hắn chỉ thấp giọng “ừm” một tiếng, lười biếng đáp: “Chuyện gì vậy?”

Tô Hi nói: “Ngân Nhạn và Ngân Hạc không còn nhỏ nữa, các nàng đã hầu hạ thiếp bảy, tám năm rồi, tuy rằng thiếp rất tiếc nuối những cũng không thể chậm trễ các nàng ấy được. Thiếp muốn xem hôn sự cho các nàng ấy, chọn ngày lành tháng tốt để các nàng có thể gả đi.”

Vệ Phong nói: “Các nàng ấy là nha hoàn của nàng, hết thảy tuỳ nàng.” Cuối cùng hắn cũng mở mắt lên, khẽ cười nói: “Về chuyện này, Hoàng Hậu của trẫm vẫn có quyền lên tiếng.”

Nói năng ngọt xớt. Tô Hi giận dỗi liếc hắn một cái nhưng khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, nàng còn cố tình hỏi: “Vậy có chuyện gì là thiếp không được quyền lên tiếng?”

Vệ Phong nắm bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng che phủ lòng bàn tay, chầm chậm nói: “Ngoài chính sự và chuyện phòng the ra thì những chuyện khác đều tuỳ nàng.”

Tô Hi: “…..”

Tô Hi nhanh chóng hất tay hắn ra, chỉ thấy các cung nữ trong điện cúi gằm mặt xuống, nói thế thì các nàng ấy đã nghe thấy hết rồi. Nàng đỏ mặt, thẹn thùng lườm hắn một cái, ngoài chuyện đó ra trong đầu hắn còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác không đây?

Kết quả là, không thể.

Đêm đó Tô Hi bị Vệ Phong đè trên chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương hoạ tiết long phượng chạm vàng. Chiếc giường rộng rãi hệt như không có điểm cuối, cũng giống như những cảm xúc hiện giờ của Tô Hi. Đầu ngón tay của nàng nắm chặt khăn trải giường thêu vàng, hai hàng mày cau lại, nàng bị Vệ Phong mạnh mẽ ra vào khiến nàng phải trào cả nước mắt. Nàng nức nở, nói với giọng vô cùng đáng thương: “Huhu, đừng…….Đình Chu biểu ca, tha cho thiếp đi.”

Đã lâu lắm, nàng cảm giác trời cũng sắp sáng luôn rồi.

Trước khi ngủ Vệ Phong bảo ngày mai phải đến từ đường bái tế tổ tiên nên hai người phải dậy sớm. Nàng vốn định nghỉ sớm, ai ngờ Vệ Phong vừa lên giường thì mệt mỏi biến mất tăm, sau đó quấn quýt lấy nàng đến tận bây giờ.

Bây giờ nàng rất buồn ngủ nhưng lại không thể nhắm mắt. Mỗi lần nàng sắp ngủ thiếp đi thì Vệ Phong còn cố ý đánh thức nàng dậy, khiến nàng không tài nào ngủ được. Nàng hé miệng nhỏ ra, hàm răng cắn chặt khăn trải giường hoa văn long phượng thêu vàng, hai hàng nước mắt ướt đẫm lông mi, hệt như tiểu tức phụ chịu đựng sóng to gió lớn phía sau vậy.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Phong thì thoả mãn nhưng Tô Hi lại rất đáng thương, cả người nàng không còn sức, còn không muốn thức dậy.

Vệ Phong vỗ cái mông nhỏ của nàng, trên môi là nụ cười khẽ, “Lát nữa phải đi tế tổ, Ấu Ấu đừng ngủ nướng.”

Tô Hi quay đầu lại, hai đôi mắt đen láy ngước lên. Nàng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt lên án hắn.

Hắn còn không biết xấu hổ trách nàng ngủ nướng sao? Tối qua nếu không phải do hắn, nàng xin tha mấy lần mà hắn cũng không thèm nghe thì bây giờ nàng có thể vậy sao? Tô Hi mím môi, khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Có điều nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của việc tế tổ hôm nay nên cũng không ngủ nướng lâu.

Sau khi nàng rửa mặt xong, cung nhân ôm quan phục của Hoàng Hậu đến rồi hầu hạ Tô Hi thay quần áo. Quan phục của Hoàng Hậu rườm rà hơn của Hoàng đế, chiếc áo rộng màu vàng sáng thêu hoa văn tứ hợp vân như ý, đội mũ phượng và áo choàng màu đỏ, sau khi xong xuôi mọi thứ cũng đã chuyện nửa giờ sau.

Tô Hi vốn đã rất đẹp, xiêm y này không những không che giấu nhan sắc vốn có của nàng, trái lại tôn lên làn da của nàng. Nếu là người không có khí chất, mặc xiêm y sang quý như vậy thì sẽ bị quần áo làm lu mờ. Nhưng Tô Hi không như nàng, lúc nàng đi ra khỏi trong điện, cung nhân trên hành lang chỉ thấy đôi mắt sáng ngời, ngay cả cửa nẻo cũng rực rỡ hơn, không có ai có thể thích hợp với bộ đồ này hơn nàng.

Vệ Phong lẳng lặng nhìn nàng một lúc, sau đó duỗi tay nắm lấy tay nàng. Đi được một đoạn, hắn khẽ cười nói: “Ấu Ấu.”

Tô Hi quay đầu lại nhìn hắn: “Vâng?”

Dưới ống tay áo thêu tứ hợp vân như ý, đôi tay hai người nắm chặt, bàn tay to khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ của nàng. Vệ Phong nói: “Nàng thật đẹp.”

Tô Hi mím môi, nở một nụ cười ngọt ngào, nàng khẽ nhỏ giọng và dõng dạc nói: “Thiếp biết mà.”

Ánh mắt Vệ Phong lộ vẻ bất đắc dĩ. Có lẽ hắn đang nghĩ sao da mặt cô nương này trở nên dày vậy chứ, nhưng hắn nào ngờ đều là do Tô Hi học hắn cả.

*

Đến đàn tế, văn võ bá quan quỳ dập đầu, sau khi hô vạn tuế thì lại gọi “Hoàng Hậu nương nương thiên tuế kim an”.

Tô Hi chưa từng thấy trường hợp thế này, bước chân khẽ khựng lại. Nếu nói trước sáng nay, nàng cảm thấy làm Hoàng Hậu cũng không khác gì so với trước đây cả thì bây giờ nàng đã được chứng kiến sự khác biệt rồi. Khó trách nhiều người theo đuổi quyền thế như thế, bởi vì quyền lực thật sự khiến người ta đi lệch hướng. Nàng thoáng nhìn, nàng đã gặp hầu hết các quan viên đang quỳ bên dưới, còn có cả ông ngoại Nội các Thủ phụ Ân Chu Hưng và Uy Viễn tướng quân Lữ Trì.

Nàng đứng trên đàn tế, bởi vì phải nhận cái lạy của bậc trưởng bối nên nàng thấy không tự nhiên lắm. Vệ Phong khẽ nhéo tay nàng khiến nàng nhanh chóng hoàn hồn rồi đuổi theo bước chân của hắn.

Làm xong thứ tự mọi việc, cử chỉ của Tô Hi thoả đáng, không hề hốt hoảng cũng không gây ra sai lầm nào.

Nhưng do dập đầu quá nhiều lần, mỗi khi đến trước linh vị của một tổ tiên thì đều phải quỳ xuống dập đầu. Da dẻ của Tô Hi mềm mỏng nên chỉ sau hai canh giờ khi bái tế xong thiên địa tổ tiên thì trán của nàng cũng ửng đỏ lên.

Vệ Phong dẫn nàng bước xuống đàn tế, quan viên bên dưới còn chưa rời đi, hắn giơ tay xoa trán cho nàng, đau lòng nói: “Nàng đau không?”

Tô Hi kêu lên một tiếng theo quán tính rồi lùi về sau, trả lời thành thật: “Đau ạ.”

Mấy quan viên đứng đối diện che miệng ho khan. Đế Hậu ngang nhiên công khai tình cảm khiến mấy quan viên già phải đỏ cả mặt.

Vệ Phong làm lơ lời nhắc nhở cố ý vô tình của họ, biểu cảm vẫn không đổi, hệt như không nghe thấy. Hắn nắm tay Tô Hi đi về và nói: “Về rồi ta bôi thuốc cho nàng.”

Tô Hi ngoan ngoãn gật đầu, mặc hắn dắt đi.

“Bệ hạ.” Một đại thần mặc áo bào cổ tròn màu đỏ thẫm bước lên gọi Vệ Phong lại.

Vệ Phong xoay người, “Cơ đại nhân có chuyện gì sao?”

Tô Hi nhìn tấm vải bổ tử hoa văn vân hạc hoa cẩm trước ngực của người này, chắc đây là quan văn nhất phẩm.

Cơ đại nhân nói: “Chỗ thần có vài quyển tấu chương, mong Bệ hạ phê duyệt sớm ạ. Còn vụ thiên tai tuyết lở ở phương Bắc đợt trước nữa, triều đình gấp rút ngân sách cứu tế thiên tai. Lúc đó sức khoẻ của Thái Thượng Hoàng không tốt nên chuyện này mãi vẫn kéo dài…….”

Vệ Phong suy nghĩ, “Cứ đưa sổ con tới Ngự Thư Phòng trước đi, lát nữa trẫm sẽ qua xem.”

Cơ đại nhân gật đầu, không có chuyện gì nữa bèn cung tiễn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu rời đi.

Tô Hi không muốn trì hoãn chính sự của Vệ Phong, đi được một đoạn, nàng ân cần nói: “Đình Chu biểu ca đến Ngự Thư Phòng đi, thiếp tự trở về bôi thuốc là được rồi.” Chuyện cứu tế vẫn quan trọng hơn.

Vệ Phong nhìn vết đỏ trên cái trán trơn mịn của nàng, nhăn mày trấn an: “Lúc này không vội. Trước hết mời thái y đến xem thử đã, đừng để lại sẹo.” Hắn biết tiểu cô nương yêu nhất là cái đẹp, nếu để lại sẹo thì không biết nàng sẽ buồn thế nào nữa. 

Tô Hi chớp mắt, đáp “vâng” một tiếng.

Trên đường về điện Tuyên Thất, từ xa nàng đã thấy một đám nữ tử đi đằng trước, dung mạo xinh đẹp như hoa, dáng người uyển chuyển nhưng sắc mặt lại đượm buồn.

Đó chính là hậu cung giai lệ mà Chiêu Nguyên Đế chưa từng thị tẩm. Bởi vì Vệ Phong đã lên tiếng nên bây giờ các nàng ấy đều bị đưa ra khỏi cung.