Chương 92: Đùa giỡn (2)
Ừm...?
Sở Thiên cảm giác mình vừa lỡ chân đang đi lạc sang hành tinh khác.
Mấy cô gái trẻ bây giờ... Đều có tư tưởng cởi mở tới mức độ này cơ à?
Nếu như Saya chỉ cười xòa cho qua, hoặc là tỏ vẻ xấu hổ trước câu nói đùa mang theo vài phần ý tứ ngả ngớn của hắn, vậy thì có lẽ Sở Thiên sẽ chẳng ngại mà được một tấc lấn thêm một thước, trêu chọc cô nàng này thêm chút nữa.
Cho dù không thể thực sự làm ra chuyện gì quá hoang đường, nhưng đứng trước mặt mỹ nữ buông vài ba câu bông đùa chẳng phải rất thú vị hay sao?
Tuy nhiên phản ứng của Saya hiện tại không giống như trong tưởng tượng của Sở Thiên, điều này khiến cho hắn thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Mà ở phía đối diện, Saya lại không có ý định dễ dàng buông tha cho Sở Thiên.
Quan sát thấy sắc mặt đối phương thoáng qua vẻ lúng túng mất tự nhiên, khóe miệng của cô liền nhếch lên thành một đường cong tinh nghịch.
Saya cố tình vươn mình về phía trước, dán sát hơn nữa vào thân thể của hắn, gần gũi tới mức khiến cho Sở Thiên có thể ngửi thấy được mùi lavender pha lẫn với hương cam thoang thoảng trên người cô gái trẻ tuổi này.
"Sao thế, sợ rồi à? Không phải anh vừa mới nói muốn b·ắt c·óc tôi sao?"
m thanh nhẹ nhàng mang theo ý tứ khiêu khích trần trụi bay tới tai Sở Thiên, kèm theo là một làn hơi thở nhẹ nhàng khiến lỗ tai hắn nhồn nhột, ngứa ngáy như bị một cọng lông vũ đảo qua đảo lại vài lần.
Lông tơ trên cổ Sở Thiên dựng đứng, cảm giác có một luồng điện đang chạy dọc theo sống lưng làm cho Sở Thiên bất giác sởn gai ốc.
Haiz, thật sự không nghĩ tới một người đàn ông đã sống gần bốn mươi năm cuộc đời, lúc này lại bị cô gái trẻ tuổi trước mặt đùa giỡn như vậy.
May mắn cho hắn, linh hồn này đã nằm trong thể xác của tên công tử đào hoa họ Sở, cùng với đó là vô vàn ký ức từ chủ thể cũ cũng dung hòa theo.
Sở Thiên là ai? Là Sở Lưu Hương của Đông Hải, từng trải qua trăm bụi hoa mà trên thân không vương một chiếc lá!
Cô gái nhỏ này... Dám đứng trước cửa Lỗ Ban múa rìu, đúng là không biết sống c·hết!
Cánh tay Sở Thiên nhẹ nhàng vòng ra sau lưng Saya, bất thình lình kéo cả người cô nàng nhào vào ngực mình, hoàn toàn dính sát vào nhau tới mức không còn bất kỳ kẽ hở nào.
Hắn chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt đối phương, trên khóe miệng treo lên một nụ cười nhàn nhạt phảng phất như có như không.
Khuôn mặt Sở Thiên từ từ hạ xuống, hướng tới bờ môi cong v·út mềm mại của thiếu nữ trước mặt.
Con ngươi Saya trừng lớn, dường như không dám tin vào những gì đang xảy ra.
Anh chàng này không phải vừa rồi còn rất ngại ngùng, lúng túng như chú thỏ con lần đầu bước chân ra khỏi hang ư?
Sao bỗng nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở thành con sói xám hung ác ăn thịt không nhả xương rồi?
Mắt thấy sống mũi của đối phương đã gần chạm vào mặt mình, Saya mới thảng thốt như vừa tỉnh mộng, trong đầu nghĩ tới việc phải đẩy hắn ra, nhưng tay chân lại luống cuống chẳng khác nào gà mắc tóc.
Không kịp nữa rồi!
Hai mắt cô nhắm tịt lại, làn mi cong v·út khẽ rung lên nhè nhẹ, bờ môi mím chặt run run, phảng phất một vẻ bất đắc dĩ cùng cam chịu.
Nụ hôn đầu đời của cô - thứ mà Saya đã giữ suốt hai mươi năm trời - lúc này lại đang chuẩn bị trao cho một người đàn ông mà bản thân chỉ mới gặp mặt chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Một giây... Hai giây...
Không giống những gì Saya tưởng tượng, khóe môi của cô chẳng hề bị người ta hôn lên đó, mà trái lại vành tai bên phải bắt đầu xuất hiện cảm giác hơi ngứa ngáy, cùng với một chút ướt át nhàn nhạt.
Hắn ta... Vô lễ mình?
Sở Thiên cắn cắn trên vành tai của cô vài cái, lại phun một ngụm hơi thở nóng bỏng lên đó, sau đó mới khẽ giọng cười vô lại:
"Thế nào, muốn chọc tôi sao? Tốt nhất đừng nên làm vậy, hậu quả rất nghiêm trọng đấy."
Nói đoạn, không để cho Saya kịp phản ứng, hắn liền đẩy nhẹ đối phương cách xa ra một bước, xoay người bước đi.
"Đi ăn thôi, tôi đói bụng lắm rồi."
Saya cắn chặt môi, trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ, trên vành tai đang nóng lên bừng bừng như lửa dốt còn lưu lại vết răng mờ.
...
Saya bước vào một tiệm ăn nhỏ nằm sâu trong con ngõ phía sau trường đại học quốc gia Incheon.
Sở Thiên chầm chậm đi theo phía sau lưng cô, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc đang cháy dở, bộ dạng vô cùng thảnh thơi nhàn tản.
Chủ quán đang đứng tại quầy thu ngân ngay lập tức nhận ra Saya, vội vã đi tới trước mặt cô nàng này, mỉm cười chào hỏi bằng tiếng Nhật.
Saya cũng nhiệt tình đáp lời, líu ríu trò chuyện mấy phút đồng hồ liên tục.
Có vẻ như Saya là khách quen ở đây, hơn nữa quan hệ giữa cô và chủ quán tương đối thân thiết, cho nên thái độ của bà chủ cũng niềm nở hơn tiêu chuẩn tiếp đón khách hàng thông thường rất nhiều.
Chờ tới khi hai người đã an vị trước một chiếc bàn nhỏ được đặt tại góc phòng, Saya mới đẩy tờ menu ra trước mặt Sở Thiên, mỉm cười nói nhỏ:
"Anh gọi đồ ăn đi. Mấy món nướng ở đây khá ngon, sashimi cũng không tệ, nguyên liệu đều được nhập trong ngày, rất tươi mới."
Màn kịch ban nãy quả thực đã khiến cho Saya cảm thấy ngượng ngùng trong chốc lát, tuy nhiên cô lại không phải là người nhút nhát, cho nên rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, có thể cười nói vô cùng tự nhiên với Sở Thiên.
"Có vẻ cô khá quen thuộc với nơi này thì phải?"
Sở Thiên gật đầu, cũng không thèm nhìn qua phần menu kia, bởi dù sao bên trên đó... Không phải tiếng Hàn thì chính là tiếng Nhật, hắn có xem cũng không hiểu gì.
"Lạ thật đấy, quán ăn nhỏ và nhà tài phiệt lớn, dường như cũng không quá liên quan tới nhau."
"Ý anh là tôi phải giống như mấy cô tiểu thư trên truyền hình, bước chân ra ngoài là đi tới nhà hàng lớn, khách sạn sang trọng, sau đó vung tay tiêu tiền như nước, mặt vênh váo lên tận trên trời hay sao?"
Saya tủm tỉm cười, nét mặt thoáng qua một vẻ thản nhiên, như thể từ trước tới giờ cô chưa từng để ý tới thân phận của mình vậy.
"Quán ăn này tôi ngẫu nhiên phát hiện ra trong một lần đi dạo. Bà chủ ở đây là đồng hương với tôi, cho nên có cảm giác tương đối gần gũi. Anh cũng biết tôi là người Nhật, ở Hàn Quốc rất nhiều khi không được người ta chào đón, cho nên so với những nhà hàng đắt đỏ kia, tôi lại càng thích tới những nơi như thế này hơn."
Sở Thiên đương nhiên hiểu được cảm giác này, bởi lẽ chính bản thân hắn trước đây cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự như Saya.
Năm ấy khi Sở Thiên tới Mỹ gần như là tay trắng, thậm chí không có đủ tiền để thuê cho mình một căn hộ tử tế.
Bất đắc dĩ, hắn buộc phải tá túc ở trong khu ổ chuột dành cho dân cùng đinh mạt hạng và người nhập cư với mức giá rẻ mạt.
Hắn cũng từng làm qua rất nhiều công việc để có tiền trang trải chi phí sinh hoạt và học tập, bao gồm cả những việc vất vả với mức lương bèo bọt tới mức chẳng có một người dân bản địa nào thèm ngó ngàng tới.
Là một người châu Á nghèo khổ tứ cố vô thân, sống giữa môi trường đa sắc tộc, không khó để lý giải việc hắn phải nhận rất nhiều sự kỳ thị từ người da trắng và cả những sắc tộc khác.
Bởi vậy nên khi nghe Saya nói về vấn đề này, trong lòng Sở Thiên bất giác nảy sinh một chút đồng cảm.
Cũng may là Saya dường như đã rất quen với điều ấy, cho nên cô cũng không cảm thấy buồn lòng, cũng không muốn nhắc nhiều về vấn đề đó nữa, mà nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện:
"Nếu anh không nghĩ ra nên ăn gì thì để tôi gọi món giúp anh luôn nhé?"
"Cũng được."
"......"
Saya quay đầu về phía bà chủ quán, cao giọng nói ra mấy câu tiếng Nhật, sau đó lại tiếp tục trò chuyện với hắn:
"Có một việc khiến tôi rất tò mò, không biết có thể hỏi anh được không?"
Sở Thiên ngẫm nghĩ vài giây, sau đó gật đầu đáp:
"Cũng còn tùy xem điều cô muốn biết là gì, nếu như không phải là chuyện không thể nói ra, thì tất nhiên tôi sẽ thành thật trả lời."
"Tôi chỉ đang nghĩ là tại sao một người trẻ tuổi như anh, gặp phải tình huống vô cùng phiền phức hồi sáng, lại không chút do dự mà đồng ý giúp tôi? Hơn nữa nhìn cách anh xử lý mọi thứ rất gọn gàng, hoàn toàn không giống với người lần đầu gặp chuyện..."
Saya liếc nhìn khuôn mặt của Sở Thiên, chậm rãi nói khẽ:
"Có thể cho tôi biết thân phận thực sự của anh không?"
Nói tới đây, cô hơi thoáng nhíu lông mày lại, chần chừ trong giây lát, sau đó mới tiếp tục cất lời:
"Ừm... Tôi sẽ giới thiệu về bản thân trước, như vậy xem ra có vẻ hợp lý hơn. Tôi là Saya, cha tôi là Murasaki Sakai. Ông ấy là giám đốc chi nhánh Hàn Quốc của tập đoàn Murasaki Inc. Nghe qua thì chắc anh cũng hiểu được chúng tôi đều là con cháu của gia tộc Murasaki rồi."
Sở Thiên hơi bất ngờ, vốn dĩ trước đó hắn đã đoán được Saya có khả năng là thành viên của một gia đình tài phiệt nào đó, nhưng lại không ngờ rằng thế lực sau lưng của cô nàng này lại khổng lồ như vậy.
Tập đoàn Murasaki rất nổi tiếng trong lĩnh vực đóng tàu, sản xuất thiết bị hàng hải, chế tạo máy công nghiệp, tuốc bin và đầu kéo toa xe.
Trong thế chiến thứ hai, tập đoàn này đã sản xuất ra số lượng rất lớn các loại t·àu c·hiến phục vụ cho Hải quân Đế quốc Nhật Bản, trong đó có cả một lớp tàu khu trục được đặt tên theo gia tộc Murasaki.
Rất khó để tưởng tượng được cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp và hoạt bát trước mặt mình lại là thành viên của một trong số những gia đình tài phiệt lớn nhất đất nước mặt trời mọc.
Mà ở chiều ngược lại, Saya cũng không đắn đo nhiều khi nói cho Sở Thiên biết gia cảnh của mình.
Nếu như đổi lại là một người khác, thì có lẽ cô sẽ chẳng muốn tiết lộ bất kỳ điều gì về bản thân, càng không nói tới việc để cho đối phương biết được dòng họ của mình giàu có tới cỡ nào.
Có thể thấy được địa vị của Sở Thiên trong lòng Saya lúc này không hề thấp, và sự tin tưởng của cô dành cho hắn cũng vượt xa giới hạn xã giao thông thường.
Ngẫm lại thì một người đã bỏ qua an nguy của bản thân để cứu giúp mình trong lúc khó khăn, lại chẳng hề mảy may để ý tới sự đền đáp sau đó của mình, chẳng phải rất đáng giá để phó thác lòng tin hay sao?
Nhận thấy cô nàng trước mặt không ngần ngại nói ra thân phận, Sở Thiên cũng không cần phải che giấu gì cả, thoải mái đáp lời:
"Tôi là Sở Thiên, hai mươi tuổi, hiện đang sống ở Đông Hải. Gia đình tôi... Ờ, cũng có thể coi là có chút tiền, đương nhiên so với quý cô tài phiệt đây thì thua kém rất rất nhiều. Sao, cô còn muốn biết gì nữa không?"
Saya khẽ cười, mười ngón tay thon thả đan xen vào nhau đặt trên bàn, dường như còn chưa thỏa mãn với những thông tin ít ỏi vừa nhận được.
"Chỉ thế thôi à? Vậy anh lý giải thế nào về chuyện sáng nay? Trước đây anh cũng từng b·ị b·ắt cóc, coi như đã có kinh nghiệm, có thể đối phó đám người kia? Hoặc là... Anh cũng là kẻ trong nghề này, cho nên hiểu rõ mánh khóe của bọn chúng?"
"Đều không phải."
"Vậy thì lý do là gì? Anh cũng đừng nói với tôi là do may mắn nhé, tôi không tin đâu."
"Haha, may mắn thì không, tuy nhiên..."
Sở Thiên cười phá lên, cặp mắt hơi híp lại, dùng một điệu bộ trêu đùa lưu manh nhìn vào Saya, chậm chạp thả ra từng chữ:
"Ngày thường tôi hay ngủ với vợ của người khác, bị người ta tới tận cửa tróc nã đã thành thói quen, cho nên đương nhiên có trăm phương ngàn kế đối phó với bọn họ rồi."