Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 24: Trùng hợp




Chương 24: Trùng hợp

Thẩm Tiểu Ái đứng trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh nữ, hai bàn tay hơi khum lại, hứng lấy dòng nước lành lạnh từ chiếc vòi trên lavabo.

Lúc này trên người cô không mang theo khăn tay, cũng chẳng có sữa rửa mặt hay gì cả, cho nên chỉ đành dùng phương pháp đơn giản nhất để tạm thời gột rửa đi những vết bẩn đang bám dính trên mặt mình mà thôi.

Thẩm Tiểu Ái lặp đi lặp lại động tác đó vài lần, sau đó vuốt sạch những giọt nước li ti còn đọng trên mặt, tự nhìn lại mình trong gương.

Tạm ổn rồi!

Tuy rằng chỉ rửa qua với nước thế này rất khó có thể làm sạch hoàn toàn khuôn mặt, thế nhưng so với vẻ lấm lem lúc nãy thì đã khá hơn rất nhiều rồi.

Thẩm Tiểu Ái nhẹ nhàng thở phào một hơi, tiện tay vơ lấy vài tờ giấy lau được treo cạnh bồn rửa mặt, muốn dùng chúng để lau khô đi chút cảm giác ướt át còn vương lại trên cằm và tóc mai của mình.

Vừa đúng lúc này, một cô gái xa lạ từ đằng sau bước tới trước gương, cách chỗ Thẩm Tiểu Ái đang đứng khoảng chừng vài bước chân.

Cô nàng này lấy ra một thỏi son cùng hộp phấn từ trong chiếc túi xách nhỏ trên tay, chậm rãi tô điểm lại một chút.

Vốn dĩ từ nãy tới giờ Thẩm Tiểu Ái chỉ tập trung vào việc riêng của mình, hoàn toàn không hề để ý gì tới xung quanh, vậy nên khi có người bất ngờ đi tới bên cạnh cô liền không tránh khỏi bị giật mình.

Theo quán tính, Thẩm Tiểu Ái ngay lập tức ngẩng đầu liếc nhìn về phía đối phương.

Ánh mắt của cô vừa chạm tới khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, trong lòng liền không khỏi phát ra một câu cảm thán.

Cô gái này... Đẹp quá!

Làn da trắng mịn như dương chi bạch ngọc, không một chút tì vết hay khuyết điểm nào dù là nhỏ nhất.

Sống mũi vừa cao lại vừa thẳng kết hợp hài hòa cùng với khuôn mặt thon dài, tạo ra nét đẹp tự nhiên quý phái mà không hề phô trương.

Bờ môi đỏ mọng ướt át kiều diễm tựa như một đốm lửa hồng đang chập chờn giữa nền tuyết lạnh lẽo.

Điểm cuối cùng, và cũng là chi tiết nổi bật nhất trên gương mặt hoàn mỹ kia, đó chính là một đôi mắt phượng cong v·út mê người.

Ánh mắt ấy vừa sâu lắng, lại trong vắt phẳng lặng như mặt hồ thu không một chút gợn sóng, khiến cho bất kỳ ai chỉ cần thoáng lướt qua trong tích tắc cũng đều cảm giác như đang dần dần chìm sâu vào đó, không thể và cũng không muốn thoát ra ngoài...

Thẩm Tiểu Ái hơi ngẩn ngơ trong phút chốc, thậm chí còn quên luôn cả việc đang làm.

Dường như cảm nhận được người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô gái kia liền khẽ nghiêng đầu sang phía Thẩm Tiểu Ái, nhẹ giọng hỏi:

"Sao thế, trên mặt tôi có vết nhọ à?"

Nghe thấy lời nói của đối phương, Thẩm Tiểu Ái mới nhận ra hành vi của mình vừa rồi có hơi bất lịch sự, cho nên liền vội vàng xin lỗi rối rít.

"Xin lỗi cô, tôi..."

Cô gái kia cũng không tỏ vẻ khó chịu vì bị người khác dòm ngó, mà chỉ chậm rãi đưa tay lên che miệng, khẽ nở một nụ cười tươi tắn như hoa đào mùa xuân.

"Không sao, tôi không có ý gì đâu... À đúng rồi, cô đừng lau mặt bằng loại giấy này, trên đó có chất tẩy trắng công nghiệp, không cẩn thận sẽ bị kích ứng da. Dùng của tôi này!"

Nói đoạn, cô gái kia liền lấy từ trong chiếc túi xách tay hàng hiệu của mình ra một tấm khăn lụa mỏng, đưa tới cho Thẩm Tiểu Ái.



Chờ cho Thẩm Tiểu Ái lau mặt xong, cô ấy mới tiếp tục nói:

"Nhìn quần áo của cô rất giống với các bác sĩ ở bệnh viện nhân dân Đông Hải. Cô cũng làm việc ở đó à?"

Thấy đối phương nhận ra đồng phục của bệnh viện nơi mình đang công tác, Thẩm Tiểu Ái gật gật đầu, nhanh chóng đáp lời:

"Đúng vậy, nhưng mà tôi chỉ là y tá thôi, không phải bác sĩ..."

"Gì mà chỉ là y tá chứ? Y tá so với bác sĩ cũng không thua kém chút nào, đều là công việc chăm sóc sức khỏe cho mọi người, đều đáng được tôn trọng cả."

Cô gái kia mỉm cười, hơi lắc đầu ra vẻ không tán thành với Thẩm Tiểu Ái.

"Dì họ bên ngoại tôi cũng đang làm ở đó, có khi nào hai người lại quen biết với nhau không nhỉ?"

Thẩm Tiểu Ái thấy thái độ của cô gái kia tương đối dễ gần và thân thiện, cho nên dù trước đó không hề quen biết gì nhưng cô cũng không cảm thấy ngần ngại khi trò chuyện với đối phương.

"Chắc là không đâu... Ở bệnh viện tôi chỉ quen vài người thôi, phần lớn là đồng nghiệp cùng khoa..."

"Hihi, cô không quen nhiều người, nhưng người biết cô chắc hẳn không ít đâu nhỉ? Một mỹ nhân như cô, khó mà tránh được đi tới đâu cũng bị người ta để ý, muốn sống ẩn dật xem chừng cũng khó lắm đây."

Thấy đối phương đột nhiên khen ngợi mình như vậy, Thẩm Tiểu Ái không khỏi hơi ngượng, vội vàng xua xua tay bẽn lẽn.

"Không... Không có chuyện đó đâu, tôi... So với cô còn kém nhiều lắm...!"

Cô gái kia cũng không phủ nhận, mà chỉ cười cười nói lảng sang chuyện khác:

"Hôm nay cô đến đây ăn cơm cùng bạn, hay là đi một mình vậy?"

Thẩm Tiểu Ái vừa định đáp lời, lại chợt nhớ ra Sở Thiên vẫn còn đang chờ mình bên ngoài, trên mặt liền lộ ra vẻ giật mình luống cuống.

C·hết rồi, vừa nãy mình nói chỉ đi một lát, mà bây giờ đã qua gần mười lăm phút...

Để cho hắn ngồi đợi lâu như vậy, không biết hắn có tức giận hay không nữa...

Toàn bộ cử chỉ và vẻ mặt của Thẩm Tiểu Ái lúc này đều không thoát khỏi ánh mắt của người đang đứng ngay bên cạnh cô.

Khóe miệng của cô gái hơi giương lên một chút, giống như cười mà lại không phải cười, trong ánh mắt sâu thẳm kia ẩn chứa vài phần phức tạp khó mà diễn tả bằng lời.

"Chắc không phải cô đi cùng bạn trai đấy chứ?"

Thấy đối phương gọi Sở Thiên là bạn trai mình, trong lòng Thẩm Tiểu Ái ngay lập tức cảm thấy ngòn ngọt như được ăn đường mật, tuy nhiên cảm giác ấy rất nhanh lại bị sự xấu hổ che lấp, khiến cho cô vội vàng buông lời phủ nhận.

"Không... Không phải bạn trai, chỉ là bạn bình thường thôi...!"

Mặc dù trên miệng nói không, thế nhưng thái độ của Thẩm Tiểu Ái lại hoàn toàn trái ngược, chẳng khác nào đang bán đứng những suy nghĩ trong đầu cô vậy.

"A, tiếc thật, vốn còn tưởng cô đi một mình, định mời cô dùng bữa chung. Dù sao cô cũng là đồng nghiệp của dì tôi mà!"

Cô gái kia làm ra vẻ tiếc nuối, sau đó lại hỏi:



"Tên tôi là Lưu Khiết, còn cô?"

"Tôi là Thẩm Tiểu Ái."

"Thẩm Tiểu Ái... Ừm, quả nhiên là tên đẹp mà người cũng dễ thương nữa... Dì tôi là viện trưởng bệnh viện nhân dân Đông Hải, sau này cô có khó khăn gì cứ gặp dì ấy, nói là bạn của Lưu Khiết, dì ấy sẽ chiếu cố cho cô."

...

Sở Thiên nhìn Lưu Khiết đang cười đùa vui vẻ với Thẩm Tiểu Ái, cứ như thể hai người là bạn thân lâu năm vậy.

Trực giác cho hắn biết việc này có gì đó không đúng, tuy nhiên lại không thể khẳng định được là vấn đề nằm ở đâu.

Theo lý mà nói, nếu như Lưu Khiết gặp lại Sở Thiên, thì khả năng cao cả hai người sẽ cư xử như không quen biết đối phương, hoặc nếu có tốt hơn thì cũng chỉ tùy tiện nói vài câu xã giao qua loa mà thôi, tuyệt đối không có chuyện tay bắt mặt mừng, ôn lại chuyện cũ.

Nếu Lưu Khiết đã biết Thẩm Tiểu Ái là "bạn gái" của Sở Thiên, thì chẳng có lý nào cô ta lại đối xử thân thiện với đối phương như vậy.

Còn nếu nói Lưu Khiết chỉ vô tình quen biết với Thẩm Tiểu Ái, thì Sở Thiên lại càng không tin.

Hắn và Thẩm Tiểu Ái tới đây ăn cơm, trùng hợp đúng lúc Lưu Khiết và Lý Vân Long cũng tới ăn cơm.

Hắn ra ngoài h·út t·huốc, trùng hợp gặp Lý Vân Long đang đi dạo ngoài hành lang.

Thẩm Tiểu Ái đi rửa mặt, trùng hợp chạm mặt Lưu Khiết, rồi bằng cách nào đó hai người lại trở nên thân thiết với nhau luôn.

Kinh nghiệm bao nhiêu năm cho Sở Thiên biết, nếu như có một chuỗi sự kiện "trùng hợp" diễn ra, vậy thì nó không còn là trùng hợp nữa, mà là sự sắp xếp của con người.

Trong chuyện này còn có rất nhiều uẩn khúc mà Sở Thiên chưa thể lý giải được.

Khoan hãy bàn tới mục đích thực sự của hai người đó khi nhắm vào mình là gì, mà chỉ riêng sự xuất hiện của bọn họ ở chỗ này đã là một điều cực kỳ bất hợp lý rồi.

Khu vực VIP của nhà hàng Long Tỉnh cực kỳ giới hạn khách hàng, không phải cứ có tiền là có thể vào được, đó là còn chưa tính tới việc hai người họ có tiền hay không.

Trong trí nhớ của Sở Thiên, gia cảnh của Lưu Khiết tương đối khó khăn, chứ không dư giả gì cho cam.

Cũng không biết cha của Lưu Khiết đã mất, hay đã l·y h·ôn với vợ, mà từ nhỏ tới lớn Lưu Khiết chỉ sống với một người thân duy nhất, đó là mẹ ruột của cô.

Sở Thiên đã từng tới nhà cô ấy một lần, đương nhiên lúc ấy vẫn còn là dưới tư cách bạn trai Lưu Khiết.

Đó là một căn nhà cấp bốn hơi cũ kỹ, nằm cách trường học rất xa, chỉ cần đi bộ khoảng mười phút nữa là đã ra tới ngoại thành rồi.

Có vẻ như mẹ của Lưu Khiết đã phải rất vất vả mới kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống, và để cho con gái mình được đi học như các bạn đồng trang lứa.

Sở Thiên khi ấy còn ngỏ ý được giúp đỡ Lưu Khiết về mặt tài chính, bởi dù sao thì thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.

Đương nhiên lời đề nghị này bị cả Lưu Khiết lẫn mẹ của cô từ chối thẳng thừng, thậm chí còn khiến cho cô nàng này giận dỗi hắn mất mấy ngày trời.

Về phần Lý Vân Long, mặc dù gia đình hắn có thể khá hơn nhà Lưu Khiết một chút, thế nhưng cũng không xếp vào loại giàu có được.

Tóm lại, với gia cảnh của hai người, sẽ khó mà có đủ điều kiện để tới một nhà hàng đắt đỏ bậc nhất thành phố ăn cơm, càng không nói tới việc trở thành một trong số những khách hàng thân thiết hiếm hoi của nơi này.



Mà nếu nói một trong hai người đã thành đạt, tới độ có thể được ông chủ Phùng mập tôn kính mà ghi danh, vậy thì lại càng không tưởng hơn.

Lưu Khiết và Lý Vân Long cũng bằng tuổi Sở Thiên, năm nay mới vừa tròn hai mươi, quãng thời gian từ khi tốt nghiệp phổ thông tới giờ là khoảng hơn hai năm.

Trong hai năm ngắn ngủi ấy, dù có may mắn khởi nghiệp thành công đi chăng nữa, thì cũng vẫn chưa đủ thời gian để phát triển lớn mạnh, tối đa cũng chỉ có được một chút thành tựu ban đầu mà thôi.

Nên nhớ ngay cả những con kỳ lân trong giới Startup quốc tế như Uber hay SpaceX cũng không trưởng thành nhanh đến như thế.

Thêm một điều nữa càng khiến Sở Thiên nghi ngờ, đó là thái độ của Lý Vân Long.

Mặc dù hắn biết tên nhóc này đang muốn dùng Lưu Khiết làm bàn đạp để diễu võ giương oai với mình, thế nhưng rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin để tỏ ra trịch thượng trước mặt mình như vậy?

Chỉ bằng vào việc đã tán đổ được người yêu cũ của mình thôi sao?

Sở Thiên càng nghĩ, lại càng không thể hiểu nổi rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Nếu đổi lại trong tình huống thông thường, kể cả khi Lý Vân Long và Lưu Khiết có thực sự lột xác sau một đêm đi chăng nữa, thì Sở Thiên cũng chẳng thèm quan tâm, bởi điều đó đâu có liên quan gì tới hắn?

Tuy nhiên bây giờ cả hai người họ đều đang nhắm vào mình, dù cho cách tiếp cận có khác biệt đi chăng nữa.

Lưu Khiết lúc này hoàn toàn coi Sở Thiên như không khí, ngay cả mắt cũng không thèm liếc lấy một lần.

Trái lại thái độ của cô ta đối với Thẩm Tiểu Ái nhìn qua lại có vẻ khá thân thiện, cho nên Sở Thiên cũng không rõ trong lòng đối phương đang toan tính điều gì.

"Chị Tiểu Ái, không ngờ chị lại thực sự quen với dì tôi, chúng ta đúng là có duyên đó!"

"Không phải đâu. Đúng là tôi đã gặp viện trưởng Lâm mấy lần, nhưng mà chị ấy có nhớ tôi hay không thì cũng khó nói..."

Thẩm Tiểu Ái cười cười đáp lời, ánh mắt lại lơ đãng rơi vào trên người Sở Thiên.

Trông thấy thái độ của hắn vẫn bình thường, không hề có vẻ khó chịu gì với mình, Thẩm Tiểu Ái mới thầm thở phào một hơi, thoải mái tiếp tục trò chuyện với Lưu Khiết.

Lý Vân Long lúc này đã tiến tới bên cạnh Lưu Khiết, sau đó vươn tay về phía Thẩm Tiểu Ái, cười nói:

"Chào cô, tôi là bạn học của Sở Thiên, Lý Vân Long!"

Thẩm Tiểu Ái hơi rụt rè nắm lấy tay Lý Vân Long, lắc lắc nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng rụt tay lại, đồng thời bước lui một bước về phía Sở Thiên.

Bởi vì đối phương tự xưng là bạn của hắn, cho nên cô buộc phải tỏ ra lịch sự để tránh làm Sở Thiên mất mặt.

Còn về phần cá nhân mình, Thẩm Tiểu Ái thực sự không có một chút xíu thiện cảm nào với gã họ Lý này.

Nguyên nhân là bởi ngay từ lúc cô cùng Lưu Khiết vừa tới đây, thì thái độ của Lý Vân Long khi nhìn thấy hai người đã có gì đó là lạ rồi.

Tới khi hắn muốn bắt tay mình, Thẩm Tiểu Ái lại càng không thể nhịn được cảm giác khó chịu pha lẫn một chút ghê tởm trong lòng.

Thẩm Tiểu Ái tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, chỉ là thỉnh thoảng hơi ngây ngô một chút thôi.

Mặc dù đối phương đã cố ngụy trang bằng vẻ ngoài lịch lãm, phong độ, nhưng Thẩm Tiểu Ái vẫn nhận ra ánh mắt của Lý Vân Long "vô tình" lướt vào ngực áo của cô, hơn nữa còn ngừng lại tại đó không chỉ một hai giây.

Thẩm Tiểu Ái nhận ra điều này, cho nên liền vội vàng đưa tay lên cài lại nút áo trên cùng, che kín hoàn toàn phần ngực vừa thoáng lộ ra dưới cổ áo.

Tuy không thể nói ra miệng, nhưng trong lòng cô đã thầm mắng mười lần tên họ Lý đê tiện.

Cũng không biết tại sao một cô gái hoàn mỹ như Lưu Khiết lại nhìn trúng hắn nữa!