Chương 13: Đại ca hay ông chủ lớn?
Cuộc nói chuyện giữa Sở Thiên và Lâm Đại Bưu đã đến hồi kết thúc.
Dẫu sao đây mới là lần đầu hai người gặp nhau, cho nên cũng chưa có nhiều chủ đề chung để bàn luận, chỉ có thể nói một số lời xã giao thông thường mà thôi.
Mà thông qua mười mấy phút ngắn ngủi này, đã đủ để Sở Thiên nắm được được cơ bản tâm tư của Lâm Đại Bưu rồi.
Lâm Đại Bưu là người từng xông pha xã hội, đổ máu so với người thường đổ mồ hôi còn nhiều hơn, nếu nói tới đánh đấm có lẽ loại thanh niên ẻo lả như Sở Thiên chỉ đáng xách dép cho hắn.
Đổi lại, xét về những thủ đoạn trong giao tiếp, cũng như sự tinh tế khi nắm bắt tâm ý của người đối diện thông qua lời nói, thì đối phương lại không có khả năng so sánh được với Sở Thiên.
Bản thân hắn là một kẻ hành nghề luật sư, sống tại Hoa Kỳ - một đất nước mà luật pháp cực kỳ rắc rối nhưng lại vô cùng nghiêm khắc và chặt chẽ, điều này đòi hỏi tâm tư của Sở Thiên phải trở nên vô cùng tỉ mỉ để thích nghi với hoàn cảnh.
Đứng trước tòa án, mỗi một câu nói hay hành động dù nhỏ nhất cũng ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình, thậm chí có thể quyết định sự thành bại.
Mà ngay lúc này đây, sự nhanh nhạy và kín kẽ trong giao tiếp của hắn liền được dịp phát huy tác dụng của nó.
Chỉ bằng vài ba câu chuyện phiếm về giới tinh hoa, Sở Thiên đã gợi mở cho Bưu ca, dẫn dắt đối phương lộ ra những suy nghĩ thật trong lòng.
Lâm Đại Bưu thì lại chẳng hề hay biết ý tứ trong lời nói của Sở Thiên, cho nên cũng không ngần ngại mà tiếp chuyện, thậm chí còn không hề che giấu chút nào mà tỏ rõ vẻ hâm mộ thân phận của những người có tiền có quyền kia.
Một người, nếu như đã có lòng tham, vậy thì cũng sẽ có không ít cách để sử dụng, thậm chí là khống chế.
Sợ nhất chính là người tâm sáng như nước, không có chút dục vọng nào.
Loại người như vậy thường rất ít gặp, một là hắn trong sạch tới mức khó chơi, hai là hắn ẩn giấu tham vọng quá kỹ lưỡng, không lộ một chút nào ra ngoài.
Bởi vậy nên xưa kia bậc đế vương có thể trọng dụng quan thanh liêm, thế nhưng không bao giờ xem bọn họ làm tâm phúc.
Một người như Lâm Đại Bưu, nếu biết cách dùng, thì có thể trở thành một quân cờ rất có ích cho bản thân trong tương lai.
Lúc này Bưu ca cũng cảm thấy việc của mình ở đây đã xong, cho nên liền đứng dậy từ biệt.
Thực sự hắn vẫn còn muốn nói chuyện thêm với Sở Thiên, một phần là bởi vì thái độ của Sở Thiên vô cùng hòa nhã, khác hẳn với suy nghĩ của Bưu ca về mấy tên con cháu nhà giàu kiêu căng phách lối.
Mặt khác, đối phương nhắc rất nhiều tới những người thuộc tầng lớp cao, những chuyện mà Bưu ca chưa từng được nghe bao giờ.
Tuy vậy Lâm Đại Bưu cũng hiểu rằng mình và Sở Thiên còn không có thân thiết tới mức đó, cho nên chỉ ngồi lại một lát là hắn liền lấy cớ có việc bận để ra về.
Ngay thời điểm Lâm Đại Bưu sắp rời đi, thì một câu nói của Sở Thiên vang lên sau lưng khiến hắn không thể không dừng bước.
"Quên mất, còn một chuyện tôi muốn hỏi anh. Anh Lâm, anh muốn tôi gọi anh là Bưu ca, hay là ông chủ Lâm?"
Mắt thấy Lâm Đại Bưu khựng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía mình, Sở Thiên liền nở nụ cười, tiếp tục nói:
"Không đúng, nên nói thế nào nhỉ... Anh muốn làm Bưu ca, hay làm ông chủ Lâm?"
Lâm Đại Bưu giật mình, trong đầu còn có chút mơ hồ không tin vào tai mình:
"Sở thiếu gia... Cậu nói vậy là...?"
"Haha, chỉ là tùy tiện hỏi một câu mà thôi, anh Lâm không cần căng thẳng."
Sở Thiên nhún vai, chậm rãi nói:
"Thực ra... Mặc dù là lần đầu gặp nhau, nhưng tôi thấy mình và anh Lâm cũng có nhiều điểm hợp nhau. Nếu như anh muốn làm Bưu ca, vậy thì tôi đương nhiên không có ý kiến gì. Thế nhưng nếu anh Lâm muốn trở thành ông chủ lớn, vậy thì..."
Lâm Đại Bưu nuốt nước bọt cái ực, run giọng hỏi:
"Vậy thì sao...?"
Sở Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của Bưu ca, mà chỉ cười cười.
"Một tháng sau tôi có thể được xuất viện, lúc đó hẹn anh Lâm tới Thiên Sơn Tửu Quán ở gần quảng trường Đông Hải cùng ăn một bữa. Còn về câu hỏi của tôi... Anh cứ dùng một tháng này suy nghĩ kỹ đi, tới lúc đó cho tôi một câu trả lời chắc chắn."
Hơi thở của Lâm Đại Bưu đã trở nên gấp gáp, hắn rất muốn xông tới trước mặt Sở Thiên mà nói: Ông đây đương nhiên muốn làm đại lão bản!
Nhưng thực sự cơ hội này đối với Bưu ca quá quý giá, tới mức khiến cho hắn không dám có một chút sơ suất nào, cho nên chỉ đành gật đầu đáp ứng lời mời của Sở Thiên, sau đó liền rời đi.
Bưu ca bước ra khỏi cánh cổng lớn của bệnh viện, lập tức phát hiện cậu em trai Lâm Nhị Cẩu đang đứng bên cạnh chiếc Range Rover của hắn.
Thấy anh trai lầm lũi tiến lại phía mình, A Cẩu không khỏi hơi lạnh gáy, vội vàng mở lời:
"Anh... Không sao chứ...?"
Bốp! Bốp! Hự!
Bưu ca tung một cú đấm móc vào bụng A Cẩu, lại tiện tay tặng thêm cho hắn một phát cùi chỏ vào lưng, sau đó mới cười lớn:
"Haha, sảng khoái! X con mẹ nó, ông đây sắp đổi đời rồi, hahaha..."
Đương nhiên Bưu ca cũng không thực sự ra đòn nặng, mà chỉ là vui sướng không kìm được muốn khua tay múa chân mấy cái mà thôi.
A Cẩu phun một ngụm nước bọt, nói:
"X con mẹ nó... Anh à, đừng có mỗi lần cao hứng đều lấy em ra làm bao cát được không? Cái thân thể này không chịu nổi mấy lần h·ành h·ạ nữa đâu!"
"Câm mồm, nhãi con biết cái X gì!"
Lâm Đại Bưu không nhịn được hưng phấn:
"Sau này trước mặt người khác không cho phép mày gọi tao là anh nữa, nghe chưa? Phải gọi là ông chủ Lâm!"
Sau đó hắn lại mở cửa bước vào xe, nổ máy rồi phóng vù đi, miệng vẫn là cười không ngậm nổi.
"X mẹ nó, ông đây sắp thành ông chủ lớn rồi... Hahaha...!!!"
A Cẩu nhìn theo bóng chiếc Range Rover, há hốc mồm không biết nói sao cho phải.
Mất vài giây ngẩn ngơ, cuối cùng A Cẩu liền rút điện thoại trong túi ra, muốn gọi taxi về.
Nhưng còn chưa kịp bấm số, thì chuông điện thoại của hắn đã reo vang.
Là Thẩm Hoàng.
A Cẩu ngay lập tức bắt máy:
"Tiểu Hoàng, mày đang ở đâu vậy? Chuyện hôm nay là sao?"
"Không sao, không sao, chuyện đã được giải quyết rồi... Mà anh Bưu đâu, anh ấy không nói gì với mày à?"
"Không có, vừa ra khỏi bệnh viện liền lên xe đi luôn rồi, hình như đang cao hứng lắm..."
A Cẩu lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi:
"Bây giờ mày đang ở trong bệnh viện à? Ra đây đi, tao đang đứng ngoài cổng này."
Ở đầu dây bên kia Thẩm Hoàng đang được Thẩm Tiểu Ái bôi cồn đỏ lên mấy v·ết t·hương trên mặt.
Dẫu rằng Hoắc Cương ra tay rất có chừng mực, tuy nhiên một cước của kẻ luyện võ mấy mươi năm hoàn toàn không phải chỉ để làm cảnh.
Không những đá bay cặp răng cửa của Thẩm Hoàng, mà ngay cả môi và mũi hắn cũng đều b·ị t·hương, lúc này lại càng đau nhức không thể tả xiết.
Thẩm Hoàng vừa xuýt xoa, vừa tiếp tục trả lời điện thoại:
"Được, mày chờ tao một chút, vài phút nữa là tao ra liền. Đúng rồi, còn có chuyện này muốn bàn với mày, lát nữa rảnh chứ? Tao với mày qua quán thịt nướng gần chợ làm vài chén."
Thẩm Tiểu Ái vừa nghe thấy Thẩm Hoàng muốn đi gặp đám bạn bè hư hỏng của hắn, liền ngay lập tức nghiêm giọng khuyên nhủ.
"Không được, em bây giờ đang b·ị t·hương, nên về nhà nghỉ ngơi đi. Còn nữa, sau này đừng qua lại với đám lưu manh đó, coi chừng có ngày gây họa. Thử nghĩ xem, nếu hôm nay người em gặp không phải là anh Sở mà là kẻ khác, hậu quả sẽ lớn tới mức nào?"
"Chị yên tâm, em sau này sẽ không đi cùng đám người đó nữa, vậy là được chứ gì? Mà chị này, quan hệ giữa chị và vị thiếu gia họ Sở kia có phải... Có phải rất gần gũi không...?"
"Làm... Làm gì có chuyện đó chứ...!"
Sắc mặt Thẩm Tiểu Ái hơi ửng hồng, lập tức phủ nhận câu hỏi của em trai nàng.
"Người ta là thiếu gia của tập đoàn JK, còn chị thì... Haiz, em cũng đừng suy đoán lung tung, coi chừng bị anh ấy nghe được thì không hay đâu."
Nếu nói tới những hiểu biết về xã hội khắc nghiệt bên ngoài, thì quả thật Thẩm Hoàng chỉ như con chim non vừa ra đời, không biết bầu trời kia rộng lớn tới mức nào.
Mà đổi lại, khi bàn về tình cảm nam nữ, tên nhóc này lại có thể coi là một tay lão làng.
Lớp sáu biết nắm tay bạn gái trong lớp, lớp tám trộm hôn môi người ta, tới lớp mười thì Thẩm Hoàng đã lẽn lút dẫn bạn gái đi khách sạn.
Dù lần đó quả thực là t·hảm h·ọa, nhưng cũng coi như có được kinh nghiệm từ rất sớm rồi.
Bởi vậy nên lúc này hắn chỉ cần liếc nhìn qua thái độ của Thẩm Tiểu Ái, liền đủ hiểu được tâm tư của bà chị xinh đẹp này.
Thẩm Tiểu Ái không phải là con người khó đoán, hơn nữa trước đây cô chưa từng có quan hệ tình cảm với ai, cho nên có thể nói là vẫn còn "non và xanh" lắm, không hề biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Rõ ràng là cô cũng có chút cảm xúc với Sở Thiên, chỉ là da mặt Thẩm Tiểu Ái vốn mỏng, cho nên mới không dám để lộ ra, giấu đầu hở đuôi mà thôi.
Đương nhiên để nói đó là tình yêu thì còn quá sớm, tuy nhiên Thẩm Hoàng cũng tổng kết lại được bằng ba chữ: Có hi vọng.
Chị gái của mình xét về ngoại hình không hề thua kém bất kỳ ai, trong ngàn người mới có một, dù vẫn còn chưa biết tâm tư vị Sở thiếu gia kia ra sao, nhưng chắc chắn chẳng có mèo nào lại chê mỡ cả.
Huống hồ trong suy nghĩ của Thẩm Hoàng, mấy tên thiếu gia nhà giàu này thường có quan hệ tình cảm rất phức tạp, một lúc bao nuôi vài người cũng không phải hiếm.
Mọi thứ đã đủ, chỉ thiếu gió Đông!
Muốn để cho chị gái mình chủ động đi quyến rũ Sở Thiên, gần như là chuyện không có khả năng.
Mà để cho Sở Thiên chủ động theo đuổi chị ấy, cũng là một việc khó khăn không kém.
Vậy nên chỉ còn cách làm cho tình cảm giữa hai người tăng tiến theo tự nhiên, tích tụ lại, cuối cùng giống như nước chảy thành sông mà thôi.
Để làm được việc này, thì cần một thứ gọi là cơ duyên.
Mà cơ duyên này, có thể ngẫu nhiên xảy ra, tuy nhiên tỷ lệ đó tương đối thấp.
Bởi vậy nên Thẩm Hoàng quyết định, tự hắn sẽ tạo ra cơ duyên.
Với sức của một mình hắn thì có chút khó khăn, Thẩm Hoàng dự định tự lên kế hoạch trước, sau đó gọi đám A Cẩu tới trợ giúp, như vậy khả năng cao mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Tội nghiệp Thẩm Tiểu Ái, lúc này còn đang giúp em trai chăm sóc v·ết t·hương, mà không hề hay biết thằng ranh này đang lên kế hoạch bán cô cho Sở Thiên rồi...