Chương 123: Sống còn (1)
Tại một nơi nào đó bên trong hoang mạc Anza-Borrego.
Mặt trời lúc này đã gần ngả về phía cuối đường chân trời, để lại từng vệt nắng cuối ngày đỏ sẫm như màu máu, trải dài trên mặt đất gồ ghề, đầy rẫy sỏi đá và cây bụi lúp xúp.
Đã gần một ngày trôi qua, nhưng Sở Thiên cùng Tôn Nghị lại chưa thể tìm được đường ra, mà vẫn còn đang tiếp tục lang thang thất thểu giữa mảnh đất hoang vu không một bóng người này.
Năng lượng của hai người đều đã ở gần mức cạn kiệt, từng khối cơ bắp trên thân thể bắt đều rệu rã tới độ không muốn tiếp tục hoạt động thêm dù chỉ một giây một phút nào nữa.
Lòng bàn chân bọn họ bị trầy xước, đau nhức âm ỉ như có hàng ngàn mũi kim đang đâm xuyên qua da thịt.
Tất cả là bởi cả hai đã không ngừng bước đi trên đôi giày thứ phẩm rẻ tiền mà Sở Thiên tùy tiện bỏ ra vài chục dollar để mua ở một tiệm tạp hóa bên trong thành phố Bullhead.
Bụng của Sở Thiên sôi lên òng ọc sau cả ngày dài bị bỏ đói, còn v·ết t·hương trên người Tôn Nghị lại bắt đầu rỉ máu vì phải vận động quá sức trong tình trạng thiếu đi sự chăm sóc y tế cần thiết.
Tuy nhiên hết thảy những điều đó đều không phải vấn đề mà bọn họ lo lắng.
Thứ đáng sợ nhất mà Sở Thiên và Tôn Nghị phải đối mặt vào lúc này, đó chính là cơn khát đang cào xé bên trong cổ họng.
Cơ thể con người cũng giống như một cỗ máy sinh học phức tạp, đương nhiên sẽ cần phải liên tục tiếp nhiên liệu để nó có thể hoạt động một cách trơn tru mà không xảy ra sai sót hay hỏng hóc gì.
Trong điều kiện thông thường, một người có thể chịu đựng việc thiếu nước trong khoảng ba đến năm ngày, tùy thuộc vào điều kiện sức khỏe, thể chất, cường độ vận động...
Tuy nhiên, ở vào điều kiện nắng nóng liên tục của hoang mạc này, kết hợp với việc phải đi bộ gần như không ngừng nghỉ, thì lượng nước dự trữ bên trong cơ thể của Sở Thiên và Tôn Nghị bị đốt đi nhanh gấp nhiều lần, đã tới gần ngưỡng báo động đỏ.
Tối đa là khoảng một hoặc nhiều nhất là hai ngày nữa, nếu không được bổ sung nước và các khoáng chất, thì bọn họ chắc chắn sẽ gục ngã.
Mà trong hai người họ, tình trạng của Sở Thiên vẫn tốt hơn một chút, miễn cưỡng có thể duy trì được sự tỉnh táo và thể lực tối thiểu để hoạt động.
Còn Tôn Nghị thì lại không được may mắn như vậy.
Điều kiện sức khỏe hiện tại không cho phép ông ta chịu đựng sự dày vò ở mức độ này, bởi vậy nên không có gì đáng ngạc nhiên khi trên người Tôn Nghị đã bắt đầu xuất hiện những triệu chứng nghiêm trọng hơn hẳn người đồng hành của mình.
Cơn đau đầu nhanh chóng ập tới, cùng với đó là hoa mắt, chóng mặt đi kèm với cảm giác nôn nao như đang say sóng, khiến cho Tôn Nghị gần như không thể đứng vững nổi, chứ càng không nói tới việc duy trì tốc độ di chuyển như một người bình thường.
Làn da của ông ta bắt đầu khô cong lại, thậm chí nếu dùng ngón tay ấn xuống một lát, thì sẽ để lại một vết hõm ở ngay trên bề mặt.
Có thể thấy được nó đã mất đi sự đàn hồi ban đầu, mà đây chính là biểu hiện của việc thiếu nước cực kỳ nghiêm trọng.
Trên tay Tôn Nghị lúc này là một cái gậy gỗ, hay nói chính xác hơn là một que củi cong queo mà ông ta nhặt được ở đâu đó trên đường.
Nó chính là thứ duy nhất mà ông ta có thể bám víu vào để tiếp tục lê bước chân trên con đường cầu sinh đầy gian nan.
Chẳng biết qua bao lâu, lúc này mặt trời đã hoàn toàn khuất sau rặng núi phía xa chân trời, để lại cả không gian bên dưới dần dần chìm vào trong bóng tối.
Sở Thiên ngồi phịch xuống một tảng đá gần đó, vừa đưa tay lau đi mồ hôi đang đọng trên trán, vừa cố gắng quan sát xung quanh xem có thứ gì khả dĩ để bỏ vào mồm hay không.
Hắn chẳng phải chuyên gia sinh tồn, cũng chưa từng gặp qua hoàn cảnh như thế này, cho nên tất cả hiểu biết của Sở Thiên về hoang mạc chỉ gói gọn trong một số đoạn clip ngắn ngủn mà hắn xem được trên mạng trong lúc rảnh rỗi mà thôi.
Đương nhiên nói như thế không có nghĩa là Sở Thiên vô tri tới mức ngay cả những kiến thức thông thường cũng không nắm được.
Chí ít thì hắn biết cách nương theo bóng mặt trời để định hướng đường đi cho mình, và không tùy tiện ăn những thứ mà bản thân còn chẳng biết nên gọi nó là gì.
Tôn Nghị đặt mông xuống bên cạnh Sở Thiên, cố gắng nén cơn đau đang bùng phát trở lại sau khi dược lực của liều thuốc giảm đau trong người ông ta tan hết.
Sở Thiên móc từ trong túi ra một bao thuốc rách nát đã vơi đi quá nửa, rút một điếu trong đó ra đưa tới cho Tôn Nghị.
"Tổng giám đốc Tôn, làm vài hơi cho đỡ đau nào."
Tôn Nghị gắng gượng nhận lấy điếu thuốc từ tay Sở Thiên, hơi nghiêng đầu về phía trước để hắn châm lửa cho mình.
"Đừng gọi như vậy nữa. Cái gì mà giám đốc với giám khảo, ở chỗ khỉ ho cò gáy này có chó mới quan tâm tới thứ danh hào c·hết tiệt kia. Cậu bằng tuổi con gái tôi, cho nên cứ gọi tôi là chú cũng được."
"Được, vậy thì tôi không khách khí nữa. Chú Tôn, chuyến đi lần này thành ra như vậy, chắc trong lòng chú phải oán hận tôi lắm đúng không?"
Sở Thiên thuận miệng hỏi một câu bâng quơ, rồi lại chậm rãi rít vài hơi thuốc, cảm nhận thứ c·hất đ·ộc ấy đang dần dần chạy xuống lồng ngực của mình.
"Trông tôi có giống một kẻ nhỏ mọn như vậy không?"
Tôn Nghị thở ra một làn sương mỏng, ngắm nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay, chầm chậm đáp lời:
"Chuyện lần này chẳng phải lỗi của cậu, cũng không phải do tôi. Rốt cuộc thì sống trên đời làm sao tránh khỏi chuyện không như ý? Ra ngoài lăn lộn phải chấp nhận sẽ có lúc té đau. Cổ nhân có câu "Phú quý hiểm trung cầu" chẳng phải chính là để răn dạy những người như chúng ta hay sao?"
Những lời này đều là lời thật lòng của Tôn Nghị, chứ chẳng phải chỉ là để đối phó qua loa cho xong chuyện.
Vốn dĩ ngay từ đầu quan hệ giữa Sở Thiên và Tôn Nghị chẳng hề tốt như vẻ bề ngoài.
Dẫu rằng cả hai đều cư xử với nhau rất khuôn phép và có phần khách sáo, nhưng kẻ tinh minh sẽ không khó để nhận ra được ẩn sâu bên trong đó là mùi thuốc súng nồng nặc luôn chực chờ bùng phát.
Mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ xuất phát từ cả hai phía đều hàm chứa trong đó ý tứ riêng, chứ không có chuyện đơn thuần nằm trên mặt chữ.
Tuy nhiên ngay vào lúc này đây, khi cả hai người đã trải qua một phen sinh tử cùng nhau, hơn nữa chẳng ai trong số họ có thể chắc chắn mình sẽ còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, thì Tôn Nghị bỗng nhiên lại cảm thấy thân cận với Sở Thiên hơn nhiều.
Có lẽ hoàn cảnh sống còn cũng là một liều thuốc để gắn kết con người với nhau, khiến cho họ tạm gác lại những tư tâm xảo trá, trở nên thành thật và dễ thấu hiểu hơn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Sở Thiên rít vào một ngụm khói sau cùng, vứt điếu thuốc đã tàn xuống mặt đất rồi dùng chân dập tắt nó đi.
"Tranh thủ lúc trời tối phải cố gắng đi được càng xa càng tốt, như vậy sẽ đỡ mất sức hơn."
"Được rồi, đi thì đi..."
Tôn Nghị uể oải đáp lời, sau đó với lấy cái gậy đặt bên cạnh, cố gắng nhấc người dậy để tiếp tục lết đi.
Nhưng chỉ vừa bước được vài bước, Tôn Nghị lại chợt đứng khựng lại, nhìn chăm chú về phía xa xa.
"Kia... Kia hình như là ánh lửa, có phải không?"
Tôn Nghị đưa tay lên dụi mắt mấy cái, sau đó lại tiếp tục quan sát lại lần nữa.
Không, ông ta không hề nhìn nhầm, quả thực là có một đốm lửa lập lòe đỏ hồng ở cách chỗ hai người họ đang đứng khoảng chừng nửa cây số.
Sở Thiên vội vã nhìn về hướng mà Tôn Nghị đang chỉ, trong lòng ngay lập tức vui mừng như c·hết đi sống lại.
Có người ở đây!
Dù không biết đó là ai, nhưng chỉ cần không phải là những kẻ xui xẻo bị lạc trong hoang mạc giống như Sở Thiên và Tôn Nghị, thì chắc chắn đối phương sẽ có những vật tư cần thiết như đồ ăn, nước uống.
Đi tới chỗ bọn họ, thì tính mạng của hai người sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Nhưng ngộ nhỡ họ không muốn chia sẻ đồ ăn và nước uống với hai kẻ lạ mặt này thì sao?
Rất đơn giản, trộm.
Trộm không được thì c·ướp.
C·ướp không được thì quỳ xuống mà lạy lục van xin.
Tóm lại, bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa, Sở Thiên và Tôn Nghị cũng sẽ lấy được thứ mà mình cần, bởi hai người đều không cam tâm bỏ mạng ở nơi này.
Mười phút sau, Sở Thiên và Tôn Nghị cuối cùng cũng tới được nơi phát ra ánh lửa kia.
Đập vào mắt họ là một chiếc lều vải dù nho nhỏ, cùng hai chiếc ba lô căng phồng đang vứt chỏng chơ gần đó.
Mà ở vị trí gần sát đống lửa, có hai người đang mải mê ăn uống, cười nói vui vẻ.
Người đàn ông là dân da trắng, khoảng chừng trên dưới sáu mươi tuổi, trên mặt có nhiều nếp nhăn và cả sẹo lõm.
Mái tóc của ông ta vốn là màu nâu sẫm, nhưng vì không còn trẻ nữa, cho nên trên đầu đã có vài phần sắc trắng như rắc muối tiêu.
Dù ánh sáng ở đây không tốt lắm, nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra người đàn ông này hơi thấp bé, ít nhất là so với thể trạng trung bình của nam giới Âu Mỹ.
Còn người phụ nữ đi cùng ông ta thì trẻ hơn, chỉ khoảng hơn bốn mươi một chút.
Bà ta vận một bộ đồ bó sát, chân mang đôi giày hiệu Timberland chuyên dùng cho việc leo núi, trên đầu đội chiếc mũ cao bồi mà Sở Thiên vẫn thường thấy trong những bộ phim về miền viễn Tây.
Phát hiện ra có người đang tiến tới gần chỗ của mình, người đàn ông da trắng kia ngay lập tức tỏ ra cảnh giác, bàn tay tự động đặt vào bên hông - nơi có một khẩu súng lục được giắt trong bao da lộn cũ kỹ.
"Các anh là ai?"
Sở Thiên vội vàng giơ hai tay lên trời, sau đó dùng giọng khẩn khoản cất lời:
"Xin lỗi vì đã làm phiền hai người. Chúng tôi là người từ nơi khác tới, không may bị lạc trong hoang mạc này đã mấy ngày..."
Nói đoạn, hắn lại lấy từ trong ngực áo ra một tấm bằng lái xe mang tên James Wong, được "cấp" bởi chính quyền bang Pennsylvania, sau đó bước từng bước chầm chậm tới gần người đàn ông trước mặt.
"Đây là bằng lái xe của tôi. Tôi là James Wong, cứ gọi tôi là Jimmy cũng được."
Người đàn ông da trắng dè dặt đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ kia, mà bàn tay còn lại của ông ta vẫn để nguyên bên trên bao đựng súng đã được tháo chốt.
Chỉ cần Sở Thiên làm ra bất kỳ một hành động nào mà ông ta cho là có thể uy h·iếp tới mình, thì chắc chắn người đàn ông này sẽ không do dự mà tặng cho hắn vài cái lỗ máu trên người.
Sở Thiên rất khôn khéo, vừa đưa đồ xong liền lập tức lùi lại vài bước, để cho đối phương có thể giảm bớt được một phần tâm lý cảnh giác.
Ở trong tình huống này, điều duy nhất mà hắn có thể làm là cố gắng tỏ ra thiện chí nhất có thể, thuyết phục hai người kia giúp đỡ mình.
Còn phương pháp b·ạo l·ực... Hay là thôi đi...
Dẫu sao thì hắn cũng không phải người sắt hay siêu nhân, với tình trạng thân thể hiện giờ của Sở Thiên mà muốn dùng b·ạo l·ực để khống chế được người đàn ông trước mặt thì quả thực là mơ mộng hão huyền, đó là chưa kể ông ta còn có súng nữa.
Người đàn ông da trắng kia xem qua bằng lái xe của Sở Thiên trong chốc lát, sau đó lại nhìn về phía hắn như thể muốn xác nhận xem đây có đúng là người trong ảnh hay không.
Tiếp đó ông ta lại quay sang phía vợ mình, nhỏ giọng thì thầm thảo luận chuyện gì đó.
Khoảng vài phút sau, rốt cuộc ông ta cũng vẫy tay ra hiệu cho Sở Thiên tiến lại gần, trả lại tấm thẻ kia cho hắn.
"Được rồi, gọi người bạn của anh tới đây đi."
Sở Thiên cảm ơn rối rít, sau đó hướng về phía Tôn Nghị nói lớn:
"Chú Tony, tới đây đi, chúng ta được cứu rồi."
Thế nhưng hắn chờ mãi cũng không thấy Tôn Nghị động đậy gì, mà trái lại ông ta vẫn ngồi im lìm trên một tảng đá cách đó chừng mười mấy bước chân.
Linh tính mách bảo Sở Thiên rằng chắc chắn có chuyện gì đó không ổn, cho nên hắn ngay lập tức dùng hết chút sức lực còn lại để lao nhanh về phía bên kia.
Tới lúc hắn chạy đến gần sát chỗ Tôn Nghị đang ngồi, thì Sở Thiên mới phát hiện ra ông ta đã ngất đi từ lúc nào không hay.