Chương 121: Tiếu lý tàng đao (1)
Trong lúc Sở Thiên và Tôn Nghị chật vật trốn chạy giữa đêm khuya, thì ở một căn biệt thự nằm cách bờ biển Đông Hải khoảng mười lăm phút đi bộ, Quách An đang ngồi một mình trong phòng khách, lặng lẽ h·út t·huốc và uống rượu.
Những ngày này của hắn trôi qua không mấy êm đềm.
Từ sau cuộc họp đại hội đồng cổ đông diễn ra vào tháng trước, vị trí phó chủ tịch mà Quách An đang nắm giữ đã mất đi tất cả quyền hành trong tay, trở thành một món đồ chơi vô nghĩa và còn có phần nào đó hơi trào phúng.
Với chiến thắng áp đảo của mình, Sở Luân gần như đã hoàn toàn thống nhất được hướng đi tiếp theo của tập đoàn JK, không còn cảnh mỗi người một phách chẳng ai chịu nghe ai nữa.
Đương nhiên sự việc còn chưa dừng lại ở đó, bởi một người như Sở Luân sẽ chẳng đời nào bỏ qua không tận dụng một cơ hội tốt đến vậy.
Dưới danh nghĩa chấn chỉnh lại hoạt động của tập đoàn, Sở Luân lần lượt thanh trừng tất cả những kẻ ôm tâm tư lá mặt lá trái mà trước đó ông ta chưa thể động vào được.
Một vài người bị đưa tới các bộ phận không có thực quyền, số khác lại bị đưa tới các công ty con bên dưới với danh nghĩa "thuyên chuyển nhân sự, cải tổ cơ cấu".
Thế nhưng những người đó còn may mắn chán, nếu so với hàng loạt lãnh đạo và nhân viên bị sa thải trực tiếp, thậm chí vướng vào vòng lao lý vì đủ các tội danh khác nhau.
Cơn sóng dữ vừa đến, bất kỳ chướng ngại vật nào trên đường đi của nó đều bị cuốn bay, xé nát, nghiền vụn thành từng mảnh nhỏ.
Đương nhiên cũng có kẻ nhận được rất nhiều lợi ích trong cơn sóng gió này.
Bọn họ nương theo đó mà leo lên phía trên, lần lượt điền vào những vị trí còn đang bị bỏ trống.
Phần lớn trong đó là những thành viên thân tín dưới trướng Sở Luân, cùng một số những lãnh đạo trung kiên với tập đoàn, không vì tình cảnh dầu sôi lửa bỏng mà trở cờ làm phản, bán đứng lợi ích của tập thể để đổi lấy lợi ích cho bản thân.
Sau mười mấy năm liên tục phát triển và mở rộng không ngừng, cuối cùng Sở Luân một lần nữa lại có thể thu hết quyền hành vào trong tay mình, để cho tập đoàn JK từ cao tới thấp đều đứng chung dưới một lá cờ họ Sở.
Dù rằng Sở Luân không thể trực tiếp loại bỏ Quách An ra khỏi ban lãnh đạo, nhưng tất cả các quyết sách lớn nhỏ của tập đoàn bây giờ đều không còn đi qua cửa phó chủ tịch nữa, mà được đưa trực tiếp đến văn phòng của ông ta.
Nói tóm lại, trong trận chiến này Sở Luân là kẻ chiến thắng, còn phe đối lập với đại diện là Quách An thất bại thảm hại.
Đối với tình trạng của bản thân hiện nay, Quách An cảm thấy vô cùng phiền não, tuy nhiên hắn lại chẳng có cách nào lay chuyển được đại thế đã hình thành.
Hơn nữa lúc này Quách An còn có một mối lo khác nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Đó là đám người Tây dương mắt xanh mũi lõ mà hắn đã từng hợp tác.
Quách An biết việc mình trở cờ ở phút cuối đã khiến cho kế hoạch của bọn họ đổ sông đổ bể hết.
Jonas dĩ nhiên rất tức giận, dù tới bây giờ hắn vẫn đang im hơi lặng tiếng, nhưng có thể chẳng bao lâu nữa phe của hắn sẽ tiến hành trả thù Quách An một cách quyết liệt chưa từng có.
Quách An biết những người đó có năng lực lớn tới mức nào.
Cứ nhìn cái cách mà tập đoàn JK điêu đứng chỉ sau một đợt t·ấn c·ông liên hoàn của đám ngoại quốc kia, là đã đủ hiểu được vấn đề rồi.
Tuy nhiên tại thời điểm đó, để giữ lại tính mạng cho bản thân cũng như đảm bảo gia đình mình không gặp phải tai họa ngập đầu, Quách An chỉ có thể cắn răng mà đứng vào vị trí đối nghịch với họ.
Thực sự thì ngay lúc này đây, Quách An đã không còn nhiều hi vọng vào việc tiếp tục bình an vô sự sống qua ngày nữa.
Thứ duy nhất Quách An có thể làm lúc này, chính là cố gắng tẩu tán tài sản dưới tên cha mẹ cùng với đứa con trai duy nhất của mình, để cho bọn họ có thể sống an nhàn ngay cả trong trường hợp hắn gặp phải chuyện bất trắc.
Nghĩ tới đứa con trai đang bị "đi đày" tới tận nước Mỹ xa xôi, nghĩ tới người cha già đau yếu bệnh tật phải chịu cảnh giam lỏng cả ngày lẫn đêm, Quách An không thể không cảm thấy chua xót trong lòng.
Tuy nhiên dù hắn có hối hận thì cũng đâu còn nghĩa lý gì cơ chứ? Có thể thay đổi được sự thất bại của bản thân hay sao?
Hay là hắn nên oán trách trời đất bất công?
Có chơi có chịu, hắn đã có gan đi trên con đường tranh đấu một mất một còn này, thì cũng phải chấp nhận việc sẽ phải ngã xuống ở đó bất kỳ lúc nào.
Quách An có thể là một kẻ vô ơn tráo trở, lòng dạ nham hiểm, tuy nhiên điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ làm ra những hành động yếu đuối và hèn nhát, nhất là khi những hành động đó hoàn toàn chẳng thể lay chuyển được kết cục đã định.
Còn về phần Sở Luân, Quách An có oán hận ông ta hay không?
Câu trả lời có thể là có, mà cũng có thể là không.
Nói một cách chính xác, thái độ của Quách An dành cho Sở Luân là ghen tị và không cam tâm, dù rằng từ trước tới nay hắn chưa từng thừa nhận điều đó.
Trong mắt Quách An, Sở Luân cũng chỉ là một kẻ tầm thường, chẳng có tài cán gì hơn hắn cả.
Chỉ có duy nhất xuất phát điểm của đối phương là cao hơn mà thôi.
Còn về việc mà Sở Luân đã làm với gia đình và bản thân ông ta, Quách An lại chẳng hề oán trách nửa lời.
Cái gì mà "Tai họa không tới người nhà" này kia, chỉ là mấy lời đạo đức suông của đám ngụy quân tử vô năng tự bịa ra để tự lừa mình dối người mà thôi.
Đã là đấu tranh tới mức ngươi sống ta c·hết, thì tất nhiên chẳng từ bất kỳ một thủ đoạn nào, kể cả khi đó có bị coi là tàn độc hay dơ bẩn đi chăng nữa.
Vô độc bất trượng phu, không phải sao?
Quách An rít nốt một hơi khói cuối cùng, sau đó tiện tay vùi điếu thuốc đã cháy gần tới đ·ầu l·ọc vào một chiếc gạt tàn pha lê đặt trên bàn.
Hắn nhấp một ngụm rượu lớn, cảm nhận dòng chất lỏng nóng rực ấy đang chảy dần vào trong cơ thể mình, hòa quyện cùng vị cay đắng của khói thuốc.
Cũng chẳng biết bản thân mình còn có bao nhiêu thời gian tự do tự tại như bây giờ nữa?
Suy nghĩ của Quách An dần trở nên mông lung, hai mắt cũng chập chờn khép lại như sắp đi vào cơn mộng mị.
Ngay vào lúc này, một tiếng chuông cửa vang lên, kéo linh hồn hắn trở về với thực tại.
Quách An vội vàng đứng dậy, cả người hơi lảo đảo trong giây lát, phải thêm một chút thời gian mới lấy lại được trạng thái thăng bằng.
Hắn lật đật bước ra phía cửa chính, nhấn vào nút quan sát trên chiếc màn hình gắn bên cạnh tường.
Người này... Trông có vẻ hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu rồi...?
Quách An cẩn trọng hé cửa, liếc nhìn kẻ đứng trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới mở miệng hỏi:
"Anh là ai?"
Gã đàn ông trước mặt cũng trạc tuổi Quách An, khoảng chừng bốn mươi hoặc hơn một chút.
Hắn ta khoác trên mình một bộ suit cổ điển có phần hơi bảo thủ, cộng với vẻ ngoài bình thường tới mức nhạt nhòa, khiến cho gã đàn ông này bị xếp vào loại không thể để lại ấn tượng gì đáng kể cho người khác.
"Xin chào, tôi là Dương Kiên, nhân viên phòng hành chính của Công ty cổ phần đầu tư xuất nhập khẩu Tôn thị Đông Hải."
Thì ra đây là người quen cũ của Sở Thiên, và cũng là tay sai dưới trướng "chú Tony" Tôn Nghị - Dương Kiên.
Ban đầu khi nghe tới cái tên Dương Kiên, Quách An còn hơi ngờ ngợ, không thể nhớ ra được rốt cuộc mình có quen biết với người nào như vậy hay không.
Nhưng rất nhanh sau đó, khi mà hai chữ Tôn thị được xướng ra, thì Quách An lập tức nhận ra người trước mặt này là ai.
Cánh tay phải của Tổng giám đốc Tôn tìm tới tận đây rốt cuộc là vì lẽ gì?
Trong lòng Quách An đã cảm thấy hơi bất an, linh tính mách bảo hắn không nên qua lại với loại người này, nếu không sẽ có thể gặp phải tai ương ngập đầu.
Nhưng dẫu sao đối phương cũng là kẻ có máu mặt nhất nhì đất Đông Hải, cho nên bất kể Quách An có nghĩ thế nào về Tôn Nghị đi chăng nữa, thì ngoài mặt hắn vẫn phải tỏ ra khách khí với người mà ông ta cử tới.
"Thì ra là anh Dương, thất lễ rồi. Mời anh vào nhà."
Quách An cố nặn ra một nụ cười thân thiện, nói vài câu lịch thiệp sáo rỗng - thứ mà đám người làm kinh doanh như hắn thường sử dụng nhất.
Dương Kiên không nhiều lời, chỉ im lặng gật đầu, bước theo sau lưng Quách An tiến vào trong phòng khách.
Sau khi cả chủ và khách đã an vị một lát, Quách An mới bắt đầu mở lời:
"Không biết hôm nay anh Dương tới đây chơi, hay là có chuyện gì muốn chỉ bảo?"
Đương nhiên câu hỏi này chỉ là hỏi cho có lệ, bởi lẽ giữa hai người bọn họ từ trước tới nay chẳng có quan hệ cá nhân gì hết.
Mà ngay cả xét trên phương diện công việc, thì Quách An và Tôn Nghị cũng chưa từng giao thiệp với nhau lần nào, vậy nên không thể coi là đối tác hay bạn làm ăn được.
Nói một cách chính xác, thì mối quan hệ giữa Quách An và vị tổng giám đốc họ Tôn kia nghiêng về phía tiêu cực nhiều hơn là tích cực, bởi lẽ trận thua đau lần này của hắn cũng có một phần sức lực của Tôn Nghị gây ra.
Khoản vay mà Sở Luân dùng để lung lạc những cổ đông trung lập là do Tôn Nghị đứng ra dàn xếp mới có được.
Điều này không chỉ có một mình Quách An, mà ngay cả những lãnh đạo khác trong tập đoàn cũng đều biết được một hai.
Đã không phải là bạn bè, lại không có quan hệ làm ăn, vậy thì rốt cuộc hôm nay gã họ Dương này đến đây với mục đích gì?
Là Tôn Nghị phái hắn tới, hay là chủ đích cá nhân của hắn?
Dương Kiên thoáng nhìn qua nét mặt của Quách An, không trực tiếp trả lời câu hỏi vừa rồi.
Thay vào đó, hắn lại cười nhạt một tiếng, chậm rãi nhắc tới một vấn đề khác:
"Phó chủ tịch Quách, nghe nói con trai của anh vừa mới sang Mỹ du học, hơn nữa tất cả chi phí đều do tập đoàn JK đài thọ?"
Vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt của Quách An ngay lập tức biến đổi, tuy nhiên hắn vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thường mà đáp lại:
"Haha, thì ra là chuyện này à. Đúng là con trai tôi vừa lên máy bay tháng trước, hơn nữa cả tiền học lẫn chi phí sinh hoạt, ăn ở, đi lại đều được chủ tịch Sở chi trả. Ông ấy còn nói đứa trẻ này rất có năng khiếu làm kinh doanh, sau khi học xong sẽ được bố trí công tác ở tập đoàn JK..."
"Được rồi..."
Dương Kiên không muốn nghe Quách An nói nhảm thêm nữa, ngay lập tức xen ngang vào câu chuyện bịa đặt còn dang dở của đối phương.
"Nói như vậy có nghĩa là cả cha mẹ của phó chủ tịch Quách cũng có tố chất trở thành doanh nhân, cho nên chủ tịch Sở mới tiện tay chăm sóc luôn cả bọn họ, có phải không?"
Lời đã nói tới mức này, nếu còn giả ngây giả ngô nữa thì quả thực là quá ngu xuẩn.
Quách An cũng chẳng thèm giả trang lịch sự hiếu khách nữa, hắn nhìn thẳng vào mắt người đang ngồi đối diện, từ trong cử chỉ và lời nói đều toát ra vẻ đối địch.
"Đó không phải là chuyện của cậu. Nếu không còn việc gì khác, thì mời cậu ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ!"
"Phó chủ tịch Quách cứ bình tĩnh, tôi còn chưa nói xong mà?"
Dương Kiên nhún vai một cái, chẳng hề có vẻ gì là định rời đi, như thể đã bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi của Quách An vậy.
Hắn cứ thong dong ngồi tại chỗ, lại tiện tay vớ lấy bao thuốc dở đang vứt lăn lóc trên mặt bàn, tự châm cho mình một điếu.
"Tôi tới đây không phải vì mục đích cá nhân, mà là đại diện cho Tổng giám đốc Tôn. Ông ấy muốn tôi chuyển tới anh một lời đề nghị, mà chắc chắn khi nghe xong anh sẽ phải đồng ý."
Quách An trừng mắt, lớn tiếng chửi bậy một câu:
"Xxx con mẹ nó, mày đang đe dọa tao đấy à? Nếu tao không đồng ý thì sao? Mày định g·iết tao ngay tại đây chắc!?"
"Tất nhiên là không phải vậy rồi."
Dương Kiên nhàn nhã thở ra một ngụm khói dày đặc, nhếch miệng cười nhạt:
"Chúng tôi là người làm việc theo tinh thần thượng tôn pháp luật, sẽ không bao giờ gây ra những chuyện trái luân thường đạo lý đâu. Chỉ có điều..."
Nói tới đây, Dương Kiên liền ngưng lại một chút, thoáng liếc mắt quan sát vẻ mặt của Quách An, sau đó mới chậm rãi tiếp lời:
"Vừa rồi khi tôi tới đây, trùng hợp có vài gã người Âu châu đang ở bên ngoài. Có vẻ như bọn họ muốn nói chuyện riêng với anh, nhưng tôi đã chặn tất cả lại trước cửa rồi. Ai là bạn, ai là thù, chắc anh phải biết rõ hơn tôi chứ?"