Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 111: Biến cố (1)




Chương 111: Biến cố (1)

Năm giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau.

Như thường lệ, khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới chỉ vừa mới le lói xuất hiện, thì đó cũng là lúc mà Tôn Nghị tự động thức dậy theo thói quen.

Trên khuôn mặt Tôn Nghị thoáng qua một vẻ mệt mỏi, dưới hốc mắt lộ rõ hai quầng thâm khiến cho ông ta trông như già đi mấy tuổi.

Có lẽ là việc giờ giấc bị xáo trộn sau một chuyến đi dài, cộng thêm với hoàn cảnh xa lạ ở nơi đất khách quê người đã khiến cho ông ta chẳng thể nào mà ngủ ngon giấc như lúc ở nhà được.

Dù vậy, không khó để nhận ra rằng tâm trạng của Tôn Nghị lúc này vẫn tương đối thoải mái, mà nguyên nhân chủ yếu là bởi những việc xảy ra ngày hôm qua đã khiến ông ta cảm thấy hài lòng.

Quá trình trao đổi giữa Tôn Nghị và Vicente đang diễn ra rất tích cực và thuận lợi.

Trải qua một buổi hội đàm ngày hôm trước, có thể nói việc hợp tác giữa hai người bọn họ dường như đã được khẳng định chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm, vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà thôi.

Điều này đã khiến cho Tôn Nghị có thể trút bỏ được phần nào gánh nặng đã đè nén trong lòng ông ta suốt nhiều tháng trời trước đó.

Kể từ khi các đối tác cũ của Tôn Nghị ở Hong Kong bị cơ quan công quyền ra lệnh di lý về đại lục để phục vụ công tác điều tra các cáo buộc liên quan tới t·rốn t·huế, rửa tiền và g·ian l·ận thương mại, Tôn Nghị chưa từng có lấy một phút thảnh thơi tự tại.

Áp lực vô hình như một tảng đá lớn đè nặng lên vai, khiến cho đầu óc của ông ta luôn bị đặt trong trạng thái căng như dây đàn.

Một mặt, Tôn Nghị phải vội vàng rà soát lại toàn bộ những tài liệu liên quan tới việc hợp tác giữa ông ta và đám người kia, đồng thời liên tục nghe ngóng về diễn biến của vụ việc lần này.

Mặt khác, những người đứng sau lưng ông ta cũng cảm thấy sốt ruột không kém, cho nên liên tục yêu cầu Tôn Nghị phải đưa ra được phương hướng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.

Việc các đối tác rơi vào vòng lao lý không chỉ đẩy bản thân Tôn Nghị cùng doanh nghiệp của ông ta vào tình thế nguy hiểm, mà còn khiến cho con đường đi vốn dĩ thuận lợi trong suốt nhiều năm bị chặt đứt hoàn toàn.

Khỏi cần nói ra cũng đủ hiểu, sự liên kết giữa Tôn Nghị và đám người kia không chỉ đơn thuần gói gọn trong việc hợp tác kinh doanh như những gì mà bọn họ thể hiện ra bên ngoài.

Phía sau lưng mối quan hệ tưởng chừng như hết sức bình thường đó, là cả một mạng lưới vô cùng phức tạp, tầng tầng lớp lớp đan xen chồng chéo vào nhau.

Nó không chỉ giới hạn ở một cá nhân, một tổ chức hay thậm chí là một quốc gia.

Ngay chính bản thân Tôn Nghị, dù là một phần tử bên trong đó, cũng không thể biết được rốt cuộc nó đã trải rộng tới nơi nào, dính dáng tới những ai.

Lấy ví dụ đơn giản, tài liệu Panama được công bố cách đây vài năm có chứa khoảng mười một triệu tài liệu với thông tin liên quan tới hoạt động t·rốn t·huế của trên hai trăm ngàn công ty, tổ chức trên toàn thế giới.



Rất nhiều chính trị gia, tài phiệt, những kẻ giàu có và quyền lực tại nhiều quốc gia... Đều đã được nhắc tên bên trong tài liệu này.

Thế nhưng lại có bao nhiêu người trong bị đưa ra trước vành móng ngựa, và bao nhiêu phần trăm trong đó thực sự phải chịu h·ình p·hạt vì tội trạng của bản thân?

Và có trời mới biết được, trên đời này rốt cuộc còn bao nhiêu "tài liệu Panama" vẫn đang nằm im lìm bên trong hộp kín, chưa từng một lần lộ ra ánh sáng.

Mối liên hệ duy nhất giữa Tôn Nghị và mạng lưới của ông ta chính là các đối tác ở Hong Kong.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc kể từ thời điểm đám người kia b·ị b·ắt, thì Tôn Nghị cũng đã chính thức bị đẩy ra khỏi hệ thống.

Không còn sợi dây liên kết kia, Tôn Nghị bỗng nhiên trở thành một kẻ đơn độc, và giá trị của ông ta trong mắt những người phía sau lưng cũng bắt đầu tụt dốc không phanh.

Tôn Nghị hiểu rõ một khi mình bị những cây đại thụ kia vứt bỏ, thì kết quả cuối cùng dành cho bản thân sẽ thảm khốc tới mức độ nào.

Để đi được tới vị trí như bây giờ, Tôn Nghị đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, làm rất nhiều việc trái với lương tâm.

Dù cho chỉ một phần nào trong số đó bị người ta tra ra được, thì chắc chắn đó cũng là dấu chấm hết dành cho Tôn Nghị.

Nhẹ thì ngồi trong nhà đá tới hết đời, nặng thì bị đưa ra pháp trường dựa cột.

Sở dĩ ông ta có thể đứng vững tới ngày hôm nay, nguyên nhân chính là nhờ lợi ích mà bản thân mang lại cho những người đang hậu thuẫn mình.

Cũng bởi vậy mà trong suốt nhiều tháng qua, Tôn Nghị không hề dám lơ là dù chỉ một giây, toàn bộ thời gian và tâm sức của ông ta đều đặt vào tìm biện pháp khắc phục sự cố lần này.

Mà cuối cùng thì ánh sáng le lói cuối cùng cũng đã xuất hiện phía sau đường hầm.

Việc hợp tác với Vicente sẽ mở ra cho Tôn Nghị một cánh cửa mới - cánh cửa dẫn ông ta thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện giờ.

Người mang tới chiếc chìa khóa của cánh cửa đó, không ai khác chính là Sở Thiên.

Đương nhiên không có gì trên đời là miễn phí, để đổi lại Tôn Nghị cũng đã giúp cho Sở Thiên giải quyết được một phần khó khăn trước mắt của JK.

Tuy nhiên Tôn Nghị vẫn rất hài lòng với chuyến đi lần này, cho nên vị thế của gã thanh niên trẻ tuổi kia trong lòng ông ta lại được nâng cao lên vài phần.

Ngay sau khi Tôn Nghị vừa thay đồ xong, thì đã có người hầu mang đồ ăn sáng tới tận phòng cho ông ta.

Không thể không công nhận rằng tiêu chuẩn phục vụ tại dinh thự riêng của Vicente rất cao, thậm chí nếu đem ra so sánh với khách sạn năm sao, thì nơi này cũng hoàn toàn chẳng hề thua kém chút nào.



Bữa sáng tương đối đơn giản, bao gồm trứng, bánh mỳ, jambon và phô mai, cộng với một phần salad rau củ tươi rói và một ly cafe nóng hổi.

Tất cả đều được bày biện lịch sự nhưng không kém phần bắt mắt trên những chiếc đĩa sứ viền vàng tới từ Fürstenberg, kèm theo một bộ dao dĩa bằng bạc nguyên chất mang nhãn hiệu Christofle.

Đây đều là những nhãn hiệu nổi tiếng và xa xỉ bậc nhất trên thế giới, được giới tinh hoa ưa chuộng, vậy nên không khó hiểu khi từng bộ phận trong đó đều được làm hết sức tinh tế, chất lượng hoàn thiện ở mức gần như không thể tìm ra được điểm trừ nào.

Đương nhiên tất cả những thứ đồ dùng kia dù sang trọng, đẹp mắt tới đâu, thì cũng sẽ trở nên lạc quẻ và có phần hài hước nếu bị đặt trong một không gian tồi tàn, rẻ tiền.

Tuy nhiên điều này sẽ không bao giờ xảy ra ở nơi đây, bởi lẽ Vicente không chỉ là người cực kỳ coi trọng chất lượng cuộc sống, mà còn rất có kiến thức cũng như gu thẩm mỹ.

Tòa dinh thự này tọa lạc ở một vị trí tương đối xa trung tâm Las Vegas, được xây dựng kỳ công từ những loại vật liệu đã trải qua lựa chọn kỹ càng.

Từ viên gạch, khối đá cho tới màu sơn, thậm chí là cả những họa tiết trang trí cùng với cây cảnh, hoa cỏ trong nhà...

Từng thứ đơn lẻ trong đó chưa chắc đã là loại đắt tiền nhất, phô trương nhất, nhưng chắc chắn là khi phối trộn với nhau thì chúng sẽ trở nên phù hợp và hài hòa nhất.

Toàn bộ cảnh quan bên ngoài đã được phối trí tới mức gần như hoàn hảo, vậy thì không khó để đoán được nội thất bên trong tòa dinh thự cũng sẽ khiến cho bất kỳ ai khi bước chân qua cánh cửa lớn kia đều phải trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Chỉ cần thoạt nhìn qua cũng đủ hiểu chủ nhân của tòa dinh thự đã đặt vào đó không ít tâm tư, công sức cũng như tiền bạc để kiến tạo lên nơi này.

Bản thân Tôn Nghị là người không có nhiều lý giải về kiến trúc, cho nên ông ta chỉ cảm thấy được sự hài hòa, đẹp mắt và sang trọng của không gian trong và ngoài ngôi nhà, còn lại để phân tích tỉ mỉ xem nó đẹp ở điểm nào, theo phong cách ra sao thì quả thực là đang làm khó ông ta.

Sau khi đã thưởng thức xong bữa sáng của mình, Tôn Nghị mới chậm rãi bước xuống lầu, muốn ra ngoài hít thở không khí bên ngoài một lát.

Vừa đi tới chân cầu thang, Tôn Nghị liền phát hiện ra quản gia già nua của Vicente đã đứng chờ sẵn ở bên dưới.

Trên mặt lão già ấy mang theo một nụ cười đậm chất lịch thiệp, hướng về phía Tôn Nghị cúi người một cái, giống như đang chào hỏi ông ta vậy.

Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì, Tôn Nghị lại cảm thấy ẩn bên trong thái độ tôn kính và nhã nhặn của gã quản gia này, có một điểm nào đó không được tự nhiên mà ông ta không thể lý giải nổi.

Có lẽ bản thân mình đã quá đa nghi hay sao?

Xét ra thì quan hệ của mình và Vicente đang ở trong giai đoạn tiến triển rất tốt, chẳng có lý do gì khiến ông ta hướng ý đồ xấu về mình cả.



Hơn nữa nơi này là tư dinh của Vicente, nếu như mình gặp bất kỳ vấn đề gì dù là nhỏ nhất ở đây, thì đối phương cũng không tránh khỏi bị liên đới.

Tôn Nghị lắc đầu, cảm thấy dường như bản thân đang suy nghĩ thái quá, cho nên cũng không tiếp tục để ý tới chuyện này nữa.

Ông ta thong thả dạo bước trên còn đường nhỏ lát đá bên trong khuôn viên dinh thự, vừa đi vừa ngắm nhìn những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, cùng với một số loài hoa mà Tôn Nghị chưa từng thấy qua lần nào.

Thời tiết ở Las Vegas khá nóng bức dù đã vào mùa thu, lý do chính có lẽ là bởi thành phố này nằm gần với vùng trung tâm của hoang mạc Mojave - được coi là nơi có lượng mưa hàng năm thấp nhất Bắc Mỹ.

Tuy vậy, ở bên trong tòa dinh thự rộng lớn này, bầu không khí lại thực sự thoáng đãng và có phần mát mẻ hơn hẳn so với bên ngoài.

Hơn nữa Tôn Nghị lại sinh ra ở Đông Hải - nơi sở hữu tất cả các đặc điểm của một vùng đất nhiệt đới nóng ẩm quanh năm.

Vậy nên nhiệt độ ở đây dù có hơi cao một chút, nhưng vẫn nằm trong ngưỡng có thể chấp nhận được, chứ không tới mức khiến cho ông ta cảm thấy khó chịu và mệt mỏi.

Tôn Nghị đặt lưng ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ nằm ngay dưới tán cây thông vỏ trắng cao lớn trong sân.

Thỉnh thoảng lại có một người hầu hoặc vệ sĩ đi ngang qua ông ta.

Thái độ của bọn họ cũng giống với viên quản gia ban nãy, hết sức tôn kính và lịch sự, hoàn toàn không lộ ra bất kỳ điểm nào khiến cho người ta phải chê trách.

Thế nhưng trực giác của Tôn Nghị lại càng nhảy lên mãnh liệt, khiến cho ông ta không thể nào yên lòng nổi.

Dẫu cho ngay chính bản thân Tôn Nghị cũng chẳng thể nào giải thích được vì sao mình lại cảm thấy bất an, nhưng cảm giác đó cứ ngày một trở nên rõ rệt hơn, giống như thể ông ta đang từng bước từng bước tiến gần tới một con quái thú vô hình mà không hề hay biết.

Tôn Nghị âm thầm liếc nhìn xung quanh, ngay lập tức nhận ra một điểm bất thường nho nhỏ.

Số lượng vệ sĩ trong biệt thự hôm nay hình như đặc biệt đông đảo, khác hẳn với buổi chiều ngày hôm qua khi ông ta vừa đặt chân tới nơi đây.

Ban nãy lúc đi qua cổng chính, Tôn Nghị đã gặp ba người đang đứng gác ở đó, mà hiện tại phía đằng sau nhà - nơi có một cổng phụ thông ra bên ngoài - cũng có thêm hai người nữa.

Đó là còn chưa kể tới những vị trí bên ngoài tường rào thấp bao quanh khuôn viên, cứ cách khoảng hai mươi mét lại có người túc trực.

Theo như trí nhớ của Tôn Nghị, vốn dĩ tòa dinh thự này chỉ bố trí duy nhất một vệ sĩ canh gác ngoài cổng chính, cùng với khoảng hai tới ba người phụ trách khu vực xung quanh phòng ở và sân sau.

Mà chỉ trong khoảng hai mươi phút vừa rồi, Tôn Nghị đã gặp tới gần mười người khác nhau.

Nghĩ tới đây, Tôn Nghị mới chợt chú ý đến một chi tiết nhỏ mà ban nãy ông ta còn không nhận ra.

Tất cả những vệ sĩ và người hầu kia, không biết là cố tình hay vô ý đều đi lướt ngang qua vị trí ông ta đang ngồi, giống như thể muốn giá·m s·át hành động của Tôn Nghị vậy.

Điều này chắc chắn không thể nào là chỉ đạo của Vicente, bởi lẽ hai người bọn họ hiện tại đang có ý định hợp tác, hơn nữa quá trình giao tiếp giữa đôi bên đều rất vui vẻ và thuận lợi, không có lý do gì mà đối phương lại giam lỏng mình ở đây.

Chẳng lẽ... Đã phát sinh biến cố nào đó mà bản thân mình chưa hề hay biết ư?