Bồ Công Anh Ngàn Cánh

Chương 14: Xin lỗi, hiện tại tôi chưa thích anh




Nghe thấy Ninh Hạ nói như vậy, Tống Kiệt cảm thấy có chút khẩn trương, anh hít một hơi thật sâu, sau đó nói:

- Tôi đã từng nói với em là tôi vô cùng thích em. Vì vậy tôi muốn nói với em tất cả mọi chuyện liên quan đến Lưu Sơ Ảnh để tránh em hiểu lầm tôi.

Lưu Sơ Ảnh? Ninh Hạ lần đầu nghe thấy cái tên này vì vậy cô liền hỏi lại:

- Lưu Sơ Ảnh là ai?

Giang Tống Kiệt tiếp tục:

- Cô ấy là cô gái đi ăn trưa cùng tôi ngày hôm qua. Tên là Lưu Sơ Ảnh, hiện tại là sinh viên năm ba của khoa Kỹ thuật máy tính. Cô ấy là hàng xóm lúc nhỏ của tôi. Tôi chỉ coi cô ấy là em gái thôi, đối với cô ấy không có hứng thú yêu đương. Vì vậy em đừng hiểu lầm.

Ninh Hạ thầm nghĩ: Anh coi người ta là em gái nhưng chắc gì người ta đã xem anh là anh trai cơ chứ. Thấy cô không có phản ứng gì, anh ta nói tiếp:

- Tôi xin thề những lời tôi nói là thật. Sao em không nói gì thế?

Ninh Hạ bật cười:

- Tôi tưởng anh vẫn chưa nói xong, đợi anh nói xong tôi sẽ nói.

Tống Kiệt nói tiếp:

- Tôi từ trước đến giờ chưa từng yêu đương, vì vậy tôi không biết bày tỏ tình cảm với con gái. Nếu như có chỗ nào không được lịch sự, em cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ thay đổi.

Ninh Hạ định nói tiếp thì người phục vụ mang đồ uống ra, cô đợi cho người phục vụ đặt hai cốc nước xuống và đi vào trong rồi mới nói với Tống Kiệt:

- Thực ra tôi không quan tâm mối quan giữa anh và cô ấy là gì, vì vậy anh không cần phải giải thích với tôi đâu.

Tống Kiệt đang đưa cốc cà phê lên uống, nghe thấy Ninh Hạ nói vậy thì lập tức đặt xuống, bày ra bộ mặt nhăn nhó nói với cô:

- Nghe thấy những lời này của em, tôi buồn lắm. Lẽ nào em không thích tôi dù chỉ một chút sao?

Ninh Hạ nghe thấy thế thì chưa trả lời ngay, cô cầm cốc nước cam lên uống, rồi từ từ đặt xuống. Tống Kiệt mắt không hề rời khỏi người Ninh Hạ. Nhất cử nhất động của cô đều thu vào trong tầm mắt anh. Anh rất muốn biết tiếp theo cô nói gì, liệu anh còn có một cơ hội nào không.

- Xin lỗi, hiện tại tôi chưa thích anh.

Ban đầu khi nghe thấy câu nói này của cô, Tống Kiệt vô cùng buồn bã. Anh ngồi thừ ra, hai bàn tay không ngừng bấm vào nhau dưới gầm bàn. Ninh Hạ nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì vô cùng buồn cười nhưng cô cố kìm lại. Cô cầm cốc nước lên từ từ uống, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người họ cứ ngồi như thế một lúc lâu. Tống Kiệt vẫn không ngừng suy nghĩ, đột nhiên anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Hiện tại em không thích tôi, nhưng tương lai nhất định em sẽ thích tôi. Tôi sẽ khiến cho em thích tôi.

Ninh Hạ bật cười:

- Anh tự tin vậy sao? Anh sẽ làm gì khiến cho tôi thích anh nào?

Mặt anh ta đang hưng phấn bỗng nhiên nghiêm túc trở lại:

- Tôi cũng chưa biết, khi về nhà tôi sẽ nghĩ cách. Em cứ tin ở tôi. Về phần Lưu Sơ Ảnh tôi sẽ nói rõ với cô ta chuyện tình cảm của tôi.

Thực ra Ninh Hạ không phải không có một chút tình cảm gì với Giang Tống Kiệt, chỉ là hiện giờ nó vẫn chưa phải là tình yêu. Cô thừa nhận mình có chút yêu quý anh bạn này nhưng nó có thể phát triển thành tình cảm nam nữ hay không còn phải để thời gian trả lời. Cô chưa từng trải qua mối tình thời còn đi học nên cô cũng có chút mong chờ. Vì vậy cô quyết định sẽ cho đối phương một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội:

- Vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội. Tôi cũng rất tò mò muốn biết anh sẽ làm gì để khiến tôi thích anh.

Tống Kiệt nghe cô nói xong thì tâm trạng từ ủ rũ liền lập tức vui mừng, đối với anh mà nói kết quả này cũng không phải là quá tệ, ít nhất là anh vẫn còn có cơ hội. Trước buổi gặp ngày hôm nay anh vốn không có hy vọng gì cả nhưng bây giờ nghe Ninh Hạ nói sẽ cho anh cơ hội, anh rất vui. Anh liền nói:

- Vô cùng cảm ơn em. Tôi nhất định sẽ khiến cho em yêu tôi.

Nghe thấy anh ta nói như vậy, Ninh Hạ cũng chỉ biết cười. Xem ra anh ta rất tự tin. Đột nhiên điện thoại của anh ta rung lên vì có tin nhắn đến. Tống Kiệt mở ra đọc, thì ra là thầy giáo hướng dẫn đã nhắn tin bảo anh ta lên văn phòng của ông để thảo luận một vài vấn đề về đề tài nghiên cứu. Tống Kiệt nói:

- Thầy giáo hướng dẫn tìm tôi, tôi phải đi rồi. Tôi đưa em về ký túc xá trước nhé.

Thấy anh ta đang vội, Ninh Hạ cũng không muốn làm phiền nên đã từ chối:

- Không cần đâu, tôi có thể tự về được.

Thế nhưng anh ta rất kiên quyết:

- Không được. Tôi muốn theo đuổi em thì phải đưa em về chứ. Em không được từ chối.

Anh ta đã nói như vậy nên Ninh Hạ cũng không có cách nào để từ chối, đành phải đồng ý để anh ta đưa về ký túc xá. Dưới ánh nắng chiều tà dịu dàng, một chàng trai chở một cô gái bằng chiếc xe đạp là hình ảnh vô cùng xinh đẹp. Nó khiến cho bất cứ ai nhìn thấy đều phải ngoái nhìn lại, chỉ trừ một người.