Bỏ Cha Giữ Con

Chương 7




Ta bỗng nhiên hoảng hốt: "Con của ngài đương nhiên vẫn phải do thê tử của ngài sinh ra, làm sao đến lượt dân nữ chứ?"

Hắn thu lại thần sắc nơi đáy mắt: "Nàng nói đúng, là do thê tử cô sinh ra.”

Nhưng thê tử này chắc chắn không phải là ta.

Có triều đại nào mà có vương gia nào không cưới được danh môn quý nữ chứ? Nào có ai cưới nữ thương nhân thấp kém làm phi đâu?

Ta vốn tưởng rằng nói đến mức này, hắn sẽ buông tay bảo ta rời đi. Ai ngờ ngón tay hơi lạnh của hắn lại chậm rãi vuốt ve sườn mặt của ta, vuốt qua khóe mắt, đuôi lông mày, cuối cùng di chuyển tới khóe môi.

Đôi mắt hoa đào vốn là lạnh lùng thâm thúy bây giờ đang nhìn thẳng vào ta như muốn nhìn thấu lòng người, thật sự khiến ta chống đỡ không nổi.

Tim ta đập như trống trận, theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn siết chặt thắt lưng: "Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”

Những lời này hắn không dùng đặc xưng (xưng hô đặc biệt).

Không biết có phải là ảo giác hay không, ta nhìn thấy trong đôi mắt không có cảm xúc gì của hắn lóe lên chút cô đơn rồi biến mất. Tuy không rõ ràng nhưng cũng đủ để ta nhất thời quên đẩy hắn ra.

Cho đến khi đôi môi truyền đến xúc giác ấm áp, có thứ gì đó cạy mở răng môi, công thành đoạt đất, ôn hòa tinh tế lại mang theo chút cưỡng đoạt.

Mùi hương lạnh lẽo phảng phất trên người hắn tràn vào chóp mũi.

Lúc đôi môi tách ra, Thẩm Cảnh Hành chạm sống mũi thẳng tắp của hắn vào mũi ta, lông mi dài dày đặc rủ xuống, che đi mí mắt.

“Thê tử của cô, không phải ai cũng có thể làm.”

Không phải ai cũng có thể...

Trong thoáng chốc, ta như thoáng nhìn thấy đêm động phòng hoa chúc lay động năm đó.

Thiếu niên mười tám tuổi lần đầu tiên hôn lên khóe môi ta, vành tai đỏ nhạt, ánh nến chiếu rọi phía dung nhan tuấn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi.

Sau cuộc mây mưa, ta hỏi hắn vì sao không từ chối mà lại sảng khoái đồng ý làm phu quân của ta.

Hắn hôn vào tai ta, cúi xuống bên tai ta thì thầm: "Nếu như người thành hôn cùng ta là nàng, cũng không phải không được."

14

Ta ở phủ Nhiếp chính vương nghỉ ngơi bốn ngày, phán quyết của quan phủ về việc trốn thuế cuối cùng cũng hạ xuống.

Không hiểu sao người tố cáo ta bị đánh năm mươi gậy, thiếu chút nữa bị đánh c..hết, lúc ra khỏi nha môn thở hổn hển chỉ còn lại chút hơi tàn.



Mấy vị quan viên vì làm việc bất lực hoặc tham ô nhận hối lộ mà bị tố cáo hành vi không đứng đắn, giáng chức làm thứ dân cả đời không được làm quan.

Ta suy nghĩ liếc Thẩm Cảnh Hành: "Vương gia c.h.é.m g..iết lừa người qua sông đốt cầu, cũng thật là ác.”

Lúc ấy hắn đang xử lý công vụ, nghe vậy nhướng mí mắt liếc ta một cái, ngữ khí không mặn không nhạt: “Chuyện trốn thuế này thay vì hoài nghi cô, chi bằng bà chủ Tống ngẫm lại ngày xưa mình đã làm cái gì.”

Ta đã làm gì?

Nếu muốn kiếm tiền, đến kinh thành đông đúng chắc chắn càng dễ làm giàu, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là – Hắn ở đây.

Ta đã làm rất nhiều chuyện trong những năm qua.

Từng chuyện một làm trong bí mật, không ngờ vẫn bị phát hiện.

Đúng là nên sớm nên nghĩ đến, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma.

Xế chiều hôm đó, Cố phò mã phủ Chiêu Dương công chúa cầu kiến Nhiếp chính vương.

Lúc Thẩm Cảnh Hành cùng hắn nói chuyện, ta bưng một chén trà đi vào, Cố phò mã nhìn chằm chằm vào mắt ta.

“Thần không biết, quan hệ giữa Vương gia và bà chủ Tống lại thân thiết như vậy.” Thẩm Cảnh Hành nhấp một ngụm trà: "Trình độ cầm kỳ thư họa của bà chủ Tống rất tốt, gần đây cô rất vừa ý nàng.”

Nghe những lời này mặt ta không khỏi nóng lên.

Cái gì mà cầm kỳ thư họa? Phàm là những thứ dính líu đến phong nhã là ta dốt đặc cán mai.

Thẩm Cảnh Hành mở to mắt nói dối.

Cố phò mã híp mắt, ý vị sâu xa nở nụ cười: "Thì ra bà chủ Tống không chỉ kinh doanh mà cầm kỳ thư họa cũng tinh thông, thật đúng là một kỳ nữ.”

Khách sáo thêm vài câu thì chợt nghe ngoài cửa có thị vệ đi vào bẩm báo, nói rằng Thái hậu triệu Nhiếp chính vương vào cung.

Lúc này trời đã tối, cũng không còn sớm nữa, Thái hậu tìm Thẩm Cảnh Hành làm gì?

Thẩm Cảnh Hành buông chén trà xuống: "Xin lỗi. Hãy bàn lại vào ngày khác."

Cố phò mã tươi cười: "Chuyện của Thái hậu tất nhiên là quan trọng hơn thần, hôm khác Cố mỗ lại đến tiếp kiến.”

Nhưng sau khi Thẩm Cảnh Hành đi lại, Cố phò mã vẫn không nhúc nhích, vẫn bình thản uống trà.

Chung quanh không có ai, vừa rồi hắn nhìn Thẩm Cảnh Hành rời đi thì cười híp mắt nhưng đối với ta lúc nháy mắt trầm xuống.

“Dã lâu không gặp, không biết mẹ của bà chủ Tống có khỏe không?”



Mẹ ta sớm bởi vì hắn mà qua đời, hắn hỏi câu này đơn giản chính là ghét ta.

“Ngày Lễ ngày Tết ta đều đốt cho bà rất nhiều vàng mã, mẹ ta ở dưới chắc hẳn cũng được xem là giàu có mỹ mãn." Ta cười híp mắt nói: "Tâm nguyện duy nhất của bà là hy vọng phò mã có thể đi theo bà càng sớm càng tốt.”

“Nghiệt súc! Có ai nói chuyện với cha ruột mình như vậy không?”

Cố phò mã vỗ mạnh bàn, muốn giáo huấn ta.

“Phò mã đại nhân nói cái gì vậy, bên ngoài có ai biết chúng ta có quan hệ cha con đâu.”

Ta mỉm cười: "Công chúa Chiêu Dương vì bệnh mà qua đời năm trước có biết không?"

“Đồ khốn.”

Hắn cười lạnh: "Đừng tưởng rằng mình núp bóng Thẩm Cảnh Hành thì kê cao gối mà ngủ, hắn giúp được ngươi được một lần, chứ có thể giúp được ngươi được cả đời không? Lúc não cũng c có người có thể trị ngươi.”

Ta nhướng mày: "Ồ? Ta nguyện ý nghe chi tiết.”

“Ngươi cho rằng hiện giờ vì sao hắn còn chưa có thê tử?”

Hắn khinh thường hừ lạnh: "Chẳng qua cũng là núp váy Thái hậu, nếu có nữ nhân bên người, ngươi nói Thái hậu sẽ buông tha hắn sao?"

“Ồ, sợ quá." Ta bình tĩnh uống ngụm trà.

“Phò mã cũng không hổ là phò mã, hai mươi năm trước núp váy công chúa tác oai tác quái, hôm nay công chúa c..hết rồi, lập tức với tới Thái hậu.”

Sắc mặt hắn khó coi: "Ngươi có ý gì.”

“Ý ta là, Phò mã cũng chỉ là rùa đen rụt đầu trốn ở dưới váy nữ nhân cả đời mà thôi.”

Hắn nhắc đến việc trốn thuế với khí thế hung hăng, rõ ràng chính là muốn ta c..hết.

Sau khi Chiêu Dương công chúa qua đời phò mã không có quyền hành, mấy năm nay cửa hàng dưới trướng hắn đều bị ta âm thầm chèn ép.

Mấy nhi tử bất tài của hắn không đáng nhắc tới, bị mỹ nhân nói móc mấy câu liền bán lấy ruộng đất của tổ tiên để lấy tiền mặt.

Phủ công chúa to như vậy đã sớm mục nát.

Không có quyền lại không có tiền, Cố phò mã cũng không được triều thần hoàng thất để ý, tại sao có thế lực xúi giục quan viên chèn ép phú thương trong kinh như thế?

Thì ra sau lưng hắn lại là Thái hậu.