Bỏ Cha Giữ Con

Chương 5




"Mẹ, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trường An mang đôi mắt hoa đào giống người nào đó nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt lo lắng.

"Không có gì, chỉ là có một người tới cửa tìm mẹ hỏi chút chuyện." ta xoa xoa mái tóc mềm mại của nó: "Nếu như, mẹ là nói nếu như, cha đẻ của Trường An tìm tới cửa, Trường An sẽ đi với cha, hay là lựa chọn tiếp tục đi theo mẹ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường An lập tức nghiêm túc: "Nghĩa là người hôm qua là cha của Trường An tìm tới sao?"

Ta thở dài, có đôi khi sinh ra đứa con quá thông minh chưa hẳn là chuyện tốt.

“Chủ nhân chiếc xe ngựa hôm trước chúng ta đụng phải chính là cha con.”

Trường An mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, không dám tin.

Lại nghiêng đầu: "Nhưng tại sao bây giờ cha và mẹ không thể ở bên nhau, tại sao nhất định phải chia tay?"

Không phải là chuyện không ở bên nhau, mà là chuyện có thể ở bên nhau hay không.

Với thân phận của Thẩm Cảnh Hành, chính thê mà hắn cưới sau này nhất định là thế gia đích nữ có thân phận tôn quý, còn một nữ tử thương nhân thân phận thấp kém như ta, ngay cả trắc phi cũng không thể trèo cao. Cùng lắm thì làm thiếp thất.

Nhưng ta không thể làm thiếp được.

Càng chịu không nổi sau này ở trong nhà Trường An không chỉ vĩnh viễn thấp hơn con của người khác một bậc, còn phải lục đục với các đệ đệ của mình.

Ta là một người mẹ, chỉ muốn sau này nó có được hạnh phúc và giàu có bình thường.

Mà giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng như tuyết của Trường An cọ cọ vào lòng bàn tay của ta, với đôi mắt sáng ngời: “Trường An sẽ không đi cùng bất cứ ai. Mẹ ở đâu, Trường An ở đó.”

9

Ta có kế hoạch ít ngày nữa sẽ rời kinh thành.

Nhưng hôm nay ta đã bại lộ, khắp thiên hạ đều lãnh địa của hoàng thất dù chạy trốn tới nơi nào, chuyện hắn tìm được cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đơn giản bỏ đi suy nghĩ chạy trốn.

Cũng may trong kinh không gió không sóng, thời gian lâu dài ta không khỏi hoài nghi Thẩm Cảnh Hành có phải tính tình càng ngày càng tốt hay không? Sau khi trở về đã hết giận rồi sao?

Đương nhiên cũng có khả năng khi đó chúng ta ở chung không đến một năm, cho dù hắn có tình cảm với ta, cũng chưa chắc sẽ tình thâm như biển.

Tức giận chắc cũng chỉ nhất thời mà thôi. Tức giận qua đi, có lẽ không còn tâm tư quản nữ tử bình dân như ta và đứa trẻ không biết có phải con ruột hay không?



Nghĩ như vậy, ta lập tức thả lỏng tâm trạng.

Lại qua nửa tháng, Trường An tròn sáu tuổi, cũng nên đến trường học.

Ta suy nghĩ kinh đô này ngoại trừ cung học ra, chỗ tốt nhất chính là Bạch Lộc Học Uyển.

Rồi dắt tay Trường An đưa đi học.

Nói thế nào Hiệu trưởng cũng không chịu nhận, tránh mặt chúng ta. Ta sai người đi hỏi, chỉ có Học Uyển chật kín người.

Thế nhưng mấy phu nhân quen biết đến muộn hơn ta, vẫn xin được cho con vào Học Uyển.

Thì ra không phải là đã nhận đủ người, mà chỉ là nhận đủ người người đối với nhà chúng ta.

Nếu nói không có người sai khiến sau lưng, quỷ cũng không tin.

Ta lại đi hỏi một vòng tất cả các Học Uyển ở kinh đô, họ đều lắc đầu không nhận, đập nhiều tiền hơn nữa cũng không nhận.

Trước mắt ngoại trừ cung học, không có chỗ nào để đi.

Nhưng chúng ta căn bản không thể xin vào cung học được hoàng thân quốc thích hay là con của quan to quý nhân mới có tư cách nhập học ở đây, con của dân thường căn bản là vô vọng. Thôi, việc học ở trường này không có cũng được. Dù sao nhà chúng ta cũng có tiền! Bỏ ra một số tiền lớn mời danh sư đến nhà dạy vậy!

Cũng may tin tức vừa tuyên bố, thật sự có hai vị tới cửa.

Một văn một võ.

Tú tài áo xanh tên Dung Khanh, nhã nhặn nho nhã, múa văn múa mực, đề bút vẽ tranh mọi thứ đều tinh thông.

Hiệp sĩ áo đen tên là Ngô Bân, trường kiếm ra khỏi vỏ, khí thế như cầu vồng, từng chiêu thức đều khiến ta và Trường An hoa cả mắt.

Ta quan sát mấy ngày, phát hiện hai người này đúng là nhân tài, liền nhận.

Sau này hai người cũng thật sự không làm ta thất vọng vì đã bỏ ra trăm lượng học phí, tận tâm tận lực dạy Trường An, không có một chút lười biếng.

Ta rất yên tâm.

10

Chuyện Trường An đã được giải quyết, ai ngờ sổ sách của Lan Anh Các lại đột nhiên xảy ra vấn đề.



Tiền thuế tháng trước vừa nộp lên quan phủ đột nhiên bị người ta tố cáo, người nọ một mực chắc chắn tiên sinh phòng kế toán làm sổ sách giả, nói chúng ta ngầm nuốt hơn một ngàn lượng tiền riêng.

Quan phủ lập tức điều tra.

Trốn thuế là tối kỵ, nếu thực sự như vậy sẽ táng gia bại sản, hoặc là bị chặt đầu.

Ta bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa phải lo chu toàn với người mặc quan phục, vừa phải lôi kéo quản sự các cửa hàng cùng bàn phương án giải quyết.

Giải quyết được chuyện này thì lại xảy ra chuyện khác

Chuyện Lan Anh Các đã giải quyết xong, các cửa hàng khác lại xảy ra chuyện.

Mặc dù bằng chứng chúng ta đưa ra chất đầy như núi, quan phủ lại chậm chạp không thấy phán quyết.

Cho đến một ngày ta bận rộn xong về đến nhà, mới vừa đẩy cửa ra liền thấy một đám quan binh áo đen đứng chật sân nhà ta.

Tim ta đập mạnh.

Ta nhìn một quan viên cầm đầu hỏi: "Đại nhân làm cái gì vậy?”

Hắn chỉ nói: "Làm phiền bà chủ Tống cùng tiểu quan đi một chuyến.”

"Đại nhân hôm nay dẫn theo một đống người như vậy vào nhà ta, ta cần phải xem xem hài tử nhà mình có bị kinh hãi hay không."

“Bà chủ Tống không cần lo lắng, chúng ta đã sớm an bài thỏa đáng cho lệnh lang.”

Trường An đã bị người của bọn họ trói lại sao?

Ta nghiến răng sắp gãy luôn rồi.

Từ trước đến nay dân không thể đấu với quan, không muốn đi cũng phải đi một chuyến.

Ai ngờ xe ngựa gập ghềnh lại đi tới một nơi không phải là nha môn như ta tưởng mà là một phủ đệ khiêm tốn.

Ta chỉ vào phủ đệ kia: "Đây là chỗ theo như lời các ngươi bảo là đi một chuyến sao?"

Quan viên cung kính nói: "Vương gia muốn gặp ngươi.”

Chuyện xảy ra mấy ngày nay quả nhiên là do Thẩm Cảnh Hành giở trò quỷ!

Gặp thì gặp, ta muốn xem Thẩm Cảnh Hành rốt cuộc muốn làm gì!