Bỏ Cha Giữ Con

Chương 15




Lúc đó hắn cũng chỉ mười tám tuổi, Ninh Vương, người luôn hất mặt lên trời không chịu tiếp ai lại thiết yến tiếp phong tẩy trần cho hắn, tại yến tiệc hỏi hắn muốn cái gì.

Hắn nói hắn muốn tìm một người.

Đó là lần đầu tiên ta nghe nói đến tên của nữ nhân kia, ta nhớ thật lâu, cũng không cam lòng thật lâu.

Ta điên cuồng phái người điều tra, mới biết được hai năm hắn biến mất là cùng nữ nhân khác thành hôn.

Thật ra không chỉ hai năm đó, trước khi hắn hồi cung lúc mười tuổi đã có giao tình với nữ nhân kia.

Mẹ hắn c..hết sớm, năm hắn tám tuổi được một gia đình giàu có nhận làm con nuôi, nhưng thật ra do hắn quá đẹp nên bị nuôi làm luyến đồng. (cậu bé là bạn tình đồng giới)

Hắn trốn thoát trong đêm, vừa đói vừa lạnh được hai mẹ con nhà nọ cứu.

Hắn ở trong nhà hai mẹ con đó hai năm, cho đến năm mười tuổi bị hoàng đế lấy cớ "huyết mạch của hoàng thất không được lưu lạc ở bên ngoài" tìm và đưa hắn về cung.

Hầu hết mọi người đều tránh nói về quá khứ đen tối và tồi tệ của mình trước mặt những người họ thích. Huống chi từ lúc hắn tám tuổi lúc đã thích người ta, mười bảy tuổi xuất cung hoá trang thành các thân phận khác nhau mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, mười tám tuổi cố ý ngã trọng thương lúc nàng đang trên đường hái thuốc xuống núi, câu dẫn nàng mang mình về nhà.

Trong mười năm, có lẽ hắn chưa bao giờ để người đó biết dù chỉ một chút cảm xúc hoang tưởng và đáng sợ của mình.

Ninh Vương đồng ý với hắn, nhưng không tìm người lại chuẩn bị diệt trừ hắn.

Ngự lâm quân vọt vào cung điện muốn lấy thủ cấp của hắn, hắn đã sớm cảm nhận được và c..hém cổ Ninh vương.

Hắn thản nhiên ném thanh kiếm trong tay đi, khuôn mặt trắng như tuyết nhuốm m..áu, trông thật xinh đẹp và quyến rũ.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng khuôn mặt có vẻ quang phong tế nguyệt (Cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa) của hắn lại có thể tà ác đến vậy.

Hắn đóng đinh Ninh vương vào cột để sỉ nhục mưu nghịch phản loạn và đưa Khải nhi may mắn thoát c..hết của ta lên ngôi hoàng đế.

Dù sao thì ngôi vị hoàng đế của Đại Chu đều phải do trưởng tử kế thừa. Hắn chẳng qua chỉ là con thứ, cần một con rối để hắn có thời gian tích lũy đủ sức mạnh. Một khi đạt được, con rối chính là đá lót đường.

Hoàng thất tông thân trong trận cung biến kia đã bị Ninh Vương tàn sát triệt để, mà nay Khải nhi của ta cũng đã c..hết. Toàn bộ hoàng thất, chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn không mất binh lính nào, cũng không phải gánh bất kỳ tiếng xấu nào, cứ như vậy mà đăng cơ.

Nhưng một khi hắn thành công, nhất định đã có vạn người c..hết.

G..iết cha, g..iết huynh, g..iết đệ, g..iết thúc, g..iết cháu... Chẳng lẽ không nằm trong kế hoạch của hắn?

Từng vụ việc thoạt nhìn đều là do người khác động thủ, nhưng một bàn cờ lớn như vậy, có chiêu thức nào không có hắn tính toán sau lưng?

Hắn trả thù toàn bộ hoàng thất, cho đến khi đuổi tận g..iết cùng tất cả bọn họ.

Hắn sao lại không có tâm quái vật chứ, buồn cười là người đời chỉ biết hắn từng là Nhiếp chính vương làm mọi chuyện vì dân, bây giờ là vị hoàng đế yêu dân như con.

Nhưng Khải nhi của ta, nó mới chỉ có tám tuổi!

Ta quỳ gối trước linh đường của Khải nhi, ôm t.h.i t.h.ể đã cứng ngắc nhiều ngày của nó, hận đến tim gan muốn nứt ra.

“Thẩm Cảnh Hành! Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi...”

Lời còn chưa dứt đã bị một tiếng cười lạnh cắt đứt: “Nguyền rủa? Có ích gì chứ?”



Phía sau có tiếng bước chân, tiếng bước chân này ta quen thuộc đã nhiều năm, trong khoảnh khắc sởn gai ốc, vừa yêu vừa hận.

Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt thờ ơ: “Có nhiều người nguyền rủa trẫm rồi nhưng trẫm vẫn sống rất tốt.”

Ta lăn lộn trên mặt đất khóc ra m..áu, tóc tai bù xù như điên: "Bàn tay ngươi nhuốm m..áu, đức Phật mà ngươi thờ ở Hoàng Giác Tự có biết việc ngươi đã làm mấy năm qua không?!”

“Đức Phật?" Hắn hơi nhíu mày: “Con người ta tôn thờ đức Phật, chẳng qua là tôn thờ những dục vọng của riêng mình.”

“Thiên đạo luân hồi, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng!”

Hắn hỏi ngược lại ta: "Vậy tại sao kẻ ác luôn tùy ý làm bậy, người an phận lại luôn c..hết oan c..hết uổng?"

Ta bị hỏi mà không thể trả lời.

“Cho nên thay vì tin vào vận mệnh, chi bằng tin vào chính mình, Thái hậu nương nương.”

Bên cạnh hắn là thái giám Thọ Hỉ.

Thọ Hỉ bưng một cái khay, trong khay có ba thước vải trắng.

Trong đầu ta có âm thanh của sự sụp đổ.

“Nương nương, nên lên đường thôi.”

Thọ Hỉ tiến lên một bước, đưa vải trắng cho ta.

Nhưng ta không cam lòng, ta không cam lòng!

Ta đứng dậy muốn chạm vào hắn, nhưng dù cố thế nào cũng không thể với tới một góc áo của hắn.

Cung nữ phía sau mạnh mẽ đè ta lại, ta không thể động đậy được.

“Cảnh Hành, Cảnh Hành, ngươi đừng đối xử với ta như vậy có được không... Khải nhi c..hết ta có thể không oán ngươi, con của lão hoàng đế ta cũng có thể không cần, chúng ta sinh một đứa được không? Ta cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy ngươi là con chuột trong cống rãnh, ta luyện Kinh Hồng Vũ lúc cập kê cũng là vì ngươi, cam tâm tình nguyện để Khải nhi làm con rối trong tay ngươi, đều là bởi vì ta yêu ngươi!"

Tràn ngập mong mỏi ngẩng đầu lên, đã thấy hắn cụp mắt nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo đầy thương hại: “Nương nương là người thích thể diện như vậy, lúc đi, ít nhiều cũng nên giữ lại chút thể diện cho mình.”

Trái tim ta như rơi vào hầm băng.

Ta sững sờ quay đầu nhìn đám cung nữ, thái giám bên cạnh, chỉ thấy bọn họ mỗi người đều thương hại nhìn ta.

Thật buồn cười, ta đường đường là thái hậu một nước nhưng lại nhận được ánh mắt thương hại của đám hoạn nhân ti tiện này sao?

Hay là bọn họ cảm thấy, ta làm Thái hậu cũng không vui vẻ bằng bọn họ?

Trong tầm mắt mơ hồ, ta bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên cổ tay hắn có một vệt màu đỏ. Hắn vốn không thích đeo bội sức, xem đó là thứ đồ chơi rẻ tiền.

Trên cổ tay, là nữ nhân kia đan cho hắn phải không?

Sự ghen tị như nuốt hết thần trí của ta, ta cắn răng truy vấn: "Nữ nhân kia có biết người nằm bên gối của mình là người như thế nào không? Nàng ta có hiểu ngươi không?!

Hắn xoay người rời đi dừng lại một lát, thản nhiên nói: “Nàng ấy không cần biết.”

Đúng, những người được bảo vệ không cần biết cốt lõi đằng sau sự thật.



Kẻ hành quyết dù có tàn nhẫn đến đâu, người bị hắn ch..ém sẽ không bao giờ là người mà hắn yêu quý và coi trọng.

Nói tới nói lui cũng chỉ là thạch tín của ta, mật đường của ta mà thôi.

Hắn không phải vô tâm, chẳng qua là đối với ta, đối với hoàng thất vô tâm mà thôi.

Năm Vĩnh Thanh thứ bảy, tiểu hoàng đế qua đời, Thái hậu thương tâm quá độ bệnh không dậy nổi, qua đời.

Cùng năm Thuận Húc đế lên ngôi, lập Diệp thị làm Nhân Nguyên hoàng hậu.

Ngày đại hôn, Nhân Nguyên hoàng hậu đội mũ phượng vào cung, trăm dặm trang điểm đỏ (百里紅妝: bách lí hồng trang), khắp chốn mừng vui.

(--END--)

- ----

Giới thiệu truyện

Bạn trai tôi lại có bạn gái.

Anh ta gửi cho tôi tin nhắn chia tay chỉ một phút trước khi chính thức công bố bạn gái mới trên WeChat Moments.

Trước khi kịp bình tĩnh lại, tôi đã nhìn thấy Khoảnh khắc mới đăng của anh ta: [Ba năm tình yêu của anh đối với em sẽ chỉ tăng lên chứ không giảm đi]

Hình ảnh kèm theo là ảnh anh ta và một cô gái, cô gái đó quay đầu nhìn ra ngoài ống kính, chỉ để lại một khuôn mặt, còn anh ta nhìn cô gái đó và hơi mím môi.

Đây là những biểu hiện nhỏ mỗi khi anh ta lo lắng.

Bình luận đầu tiên bên dưới là do chính anh ta để lại, khá độc đáo: [Chào đón tình yêu cập bến.]

1

Vòng bạn bè của Thời Diên bùng nổ, nhưng anh không trả lời bất kỳ ai trong số họ, n.g.ự.c tôi căng cứng và tôi cảm thấy hơi buồn nôn.

Hít một hơi thật sâu, tôi bấm số của anh ta. Thực ra, tôi luôn cho rằng mình không quan tâm nhiều đến mối quan hệ này. Nhưng……

Vừa bấm điện thoại, tôi thấy tay mình đang run rẩy, điện thoại reo một lần rồi nhanh chóng bị cúp máy. Rất nhanh, tin nhắn Thời Diên được gửi tới, giọng điệu lạnh lùng, như thể là một người khác: [Không tiện, nhắn tin đi.]

Tôi gõ một đoạn văn dài, rồi xóa từng chữ một, cuối cùng chỉ gửi một câu: [Chia tay cũng được, chỉ cần mặt đối mặt nói là được.]

Người bên kia im lặng hồi lâu, sau đó trả lời như ban ơn: [Được]"

Chúng tôi đã hẹn nhau vào thời gian và địa điểm, và tôi hơi choáng váng. Trong mối quan hệ này, Thời Diên luôn là người chủ động, anh ta chủ động theo đuổi tôi, lớn tiếng thổ lộ tình cảm, khiến cả trường đều biết.

Tôi không đồng ý, anh ta đứng suốt đêm trong ký túc xá của tôi, hút một bao thuốc lá, vào một ngày mùa đông lạnh giá, trái tim ai cũng phải tan chảy.

Tôi nói muốn ăn đặc sản quê nhà, anh ta bắt chuyến tàu ghế cứng qua đêm về quê tôi để mua về, mặc dù lúc giao đồ ăn đến cho tôi đã nguội lạnh. Có người trong trường phàn nàn về tôi trên mạng, anh ta đã đào mấy lớp đất tìm cho ra và đánh họ.

Từng chuyện một, từng chuyện một, tôi cảm động trước anh ta, và chúng tôi đến với nhau, khi mọi người trong trường nhắc đến chúng tôi, họ đều đùa gọi Thời Diên là l.i.e.m.c.a.u của tôi.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc chia tay của chúng tôi lại chỉ có một tin nhắn nhẹ nhàng như vậy.