Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 76




Tiểu Nha Nhi tiếp tục nhìn hắn, ánh mắt từ trên mặt Hoắc Thế Quân xuống chân, lại từ chân lên mặt, lặp lại mấy lần, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Hoắc Thế Quân căng thẳng hơn, trong lòng hối hận muốn chết. Sớm biết vừa xuống thuyền sẽ có vui mừng liên tiếp như vậy, dù thế nào hắn cũng phải sửa soạn bản thân một chút. Về phía lão bà, dù sao cũng sớm không cần phải nói, cũng không sợ nàng nhìn mình thế nào. Nhưng đối với nữ nhi mình sinh ra, đó là một chuyện khác. Tại sao hắn có thể xuất hiện trước mặt cô bé với dáng vẻ nghèo túng như vậy?

Hoắc Thế Quân sờ mặt mình một cái, muốn mở miệng hò hét cô bé như tuyết, cổ họng lại khô đắng, không biết phải nói gì để cứu vãn mặt mũi, cuối cùng không thể làm gì khác là lo lắng cọ tay, ngửa đầu nhìn Thiện Thủy giúp đỡ.

Thiện Thủy nhịn cười, nhìn tiểu Nha Nhi nói: “Tiểu Nha Nhi, đây là phụ thân con. Phụ thân vừa đi đánh người xấu về. Không phải ngày nào con cũng nghĩ đến phụ thân sao? Mau gọi phụ thân đi.”

Hoắc Thế Quân vội vàng phối hợp, dùng sức gật đầu, cố gắng nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh với tiểu Nha Nhi.

Tiểu Nha Nhi dần lộ nửa người ra, quần phấn hồng. Cô bé chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Hoắc Thế Quân chân không, chần chờ nói: “Người không mặc quần áo, cũng không mang giày…” Giọng nói yêu kiều, lại mang theo chút trẻ con trong sáng.

Đây là câu nói đầu tiên nữ nhi nói với hắn, giọng lại dễ nghe như vậy.

Quả thật lòng Hoắc Thế Quân muốn mềm như bún, cúi đầu nhìn đôi chân to bản, nắm hai ngón tay cái, ngượng ngùng nói: “Ta…Phụ thân không biết con ở đây. Nếu tiểu Nha Nhi không thích, về sau phụ thân sẽ ăn mặc chỉnh tề. Phụ thân hứa với con…”

Tiểu Nha Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, hai cái chuông trên búi tóc vang lên. Cô bé nháy mắt, nhìn Hoắc Thế Quân, nhỏ giọng nói: “Không phải tiểu Nha Nhi không thích…”

Hoắc Thế Quân thở phào nhẹ nhõm, lau trán đầy mồ hôi, lau đôi tay trên quần, lại duỗi tay về phía cô bé, dụ dỗ nói: “Nhanh gọi phụ thân…”

“Phụ thân…”

Tiểu Nha Nhi không chậm trễ, nhào ra từ sau cửa, vứt đôi giày, hai chiếc giày nhỏ bay thật cao ra ngoài, sau đó rơi xuống đất. Cô bé cười khanh khách, giống như con chim nhỏ chạy về phía Hoắc Thế Quân.

Thiện Thủy trợn mắt há mồm, nhìn đôi chân nhỏ trắng như tuyết của nữ nhi đạp lên mấy nấc thang, chạy về phía phụ thân mình.

Tiểu Nha Nhi nhào vào lồng ngực Hoắc Thế Quân, chân trần giẫm lên đôi chân trần của phụ thân, một lớn một nhỏ, một đen một trắng, giống như một bức tranh đối lập vô cùng kỳ diệu.

“Nương…” tiểu Nha Nhi ngửa đầu nhìn Thiện Thủy, lên tiếng trước nàng: “Phụ thân không mang giày, con cũng không mang! Không cho phép nương mắng con!”

Thiện Thủy vừa tức giận vừa buồn cười.

Ngày thứ hai tiểu Nha Nhi đến nơi này đã không chịu mang giày, Thiện Thủy trách cứ, cô bé nói những đứa trẻ khác đều không mang giày, sao cô bé nhất định phải mang? Thiện Thủy cũng là sợ lòng bàn chân cô bé bị đá gây xước, bắt buộc cô bé phải mang, còn nói phụ thân không thích tiểu Nha Nhi không mang giày, lúc này cô bé mới không còn cách nào, uất ức mang vào. Đến khi ra khỏi tầm mắt Thiện Thủy, cô bé lập tức cởi ra, đến lúc về nhà mới giả bộ đi vào. Thế nhưng cô bé có nằm mơ cũng không nghĩ tới phụ thân mình cũng không mang giày, lần này vô cùng khảng khái, giống như đã tìm được một ngọn núi dựa dẫm.

Hoắc Thế Quân cười ha ha, một tay để chân nữ nhi giẫm lên, một tay khác nắm lấy eo, nâng cả người cô bé lên thật cao.

Tiểu Nha Nhi cất tiếng cười to.

Đứng ở trên bàn tay phụ thân, cảm giác đó thật kiệu. Cánh tay người có sức lức tốt, nâng cả người nó lên, thế nhưng cũng không tốn chút sức nào. Cô bé đứng cao hơn mẫu thân!

“Phụ thân, người biết làm gì?”

Nhìn Thiện Thủy có vẻ bất đắc dĩ, tiểu Nha Nhi thắng lợi hếch cằm, hướng về phía Hoắc Thế Quân cười hì hì hỏi.

Trước kia cô bé và tiểu ca nhi thường thảo luận phụ thân như thế nào, cuối cùng cho ra kết luận phụ thân là người vác đao cưỡi ngựa, uy phong lẫm liệt. Hiện tại đã gặp được, không có đao và ngựa, cũng không uy phong lẫm liệt. Nhưng phụ thân có thể dùng một tay nâng mình lên cao, cho nên tiểu Nha Nhi không ngại, chỉ sợ tiểu ca nhi biết sẽ thất vọng, cho nên nhất định phải giúp tiểu ca nhi hỏi rõ ràng mới phải.

Hoắc Thế Quân bỗng bị hỏi, hắn biết làm gì?

Nhìn ánh mắt trông đợi của nữ nhi trên tay mình, Hoắc Thế Quân im lặng hồi lâu, nhất thời còn muốn biết mình biết làm gì – hắn thật sự không phải phế nhân, nhưng sao có thể nghĩ phải nói mình có bản lĩnh gì trước mặt nữ nhi…

Sau lưng Hoắc Thế Quân bắt đầu đổ mồ hôi, lần nữa nhìn Thiện Thủy nhờ giúp đỡ, lại thấy vẻ hả hê khi thấy người khác gặp nạn của nàng.

Hoắc Thế Quân nghiến răng, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ta sẽ lộn nhào, tiểu Nha Nhi có muốn xem không?”

Tiểu Nha Nhi gật đầu.

Hoắc Thế Quân đặt cô bé xuống, hắng giọng một cái, nghiêng người nhảy lên thật cao, quả nhiên vô cùng có bản lĩnh, không hề thuyên giảm như năm đó.

Tiểu Nha Nhi vui mừng vỗ tay.

Hoắc Thế Quân thấy nữ nhi để mắt, tinh thần phấn chấn, nói một câu ‘nhìn kỹ’, tiếp tục lộn lên trước, lộn ra sau. Cuối cùng trong tiếng hoan hô kích động của tiểu Nha Nhi, hắn lộn nhào mười tám lần liên tiếp, từ cửa lớn đến cuối con đường đá trắng, lại lật từ cuối về cửa lớn. Lần cuối lật đến bên người tiểu Nha Nhi, trong tiếng thét chói tai dường như có thể đâm rách màng nhĩ vững vàng rơi xuống đất.

“Như thế nào?”

Hoắc Thế Quân khoe khoang xong, không thở gấp không đỏ mặt, dương dương hả hê liếc mắt nhìn Thiện Thủy đang ôm bụng cười, sau đó nhìn về phía nữ nhi.

“A…a…phụ thân thật lợi hại….”

Tiểu Nha Nhi mở to miệng như quả trứng gà, đôi mắt trong sáng đầy sao, thét lên chạy nhào về phía hắn, được hắn mạnh mẽ ôm lấy, hôn ‘chụt’ một cái.

“Phụ thân con còn lợi hại hơn nữa….”

Hoắc Thế Quân càng lúc càng đắc ý, ôm ngang tiểu Nha Nhi, thét lên, ném cô bé lên thật cao, tiếp được, rồi ném lên, đón lấy, tiếng thét chói tai và tiếng cười của tiểu Nha Nhi vang tận trời xanh.

Thiện Thủy thấy hai cha con ầm ĩ, đến khi hai chuỗi nho nhỏ bé xíu trên đầu tiểu Nha Nhi cũng rơi xuống mới lên tiếng gọi ngừng.

Tiểu Nha Nhi vẫn chưa thỏa mãn, mặt đỏ bừng nằm trên người Hoắc Thế Quân không chịu xuống. Hoắc Thế Quân vội vàng xin thay nữ nhi: “Nhu Nhi, ta ném thêm vài lần rồi nghỉ.”

Thiện Thủy lườm hắn một cái, nghiêm mặt nói với tiểu Nha Nhi nói: “Mau xuống đây, mang giày vào, giống nha hoàn điên lắm.”

Tiểu Nha Nhi lẹp bẹp miệng, đi tới bên tai cô bé, nói thầm vài câu.

Thiện Thủy thấy phụ nữ hai người này bắt đầu kề tai nói to nói nhỏ, bốn mắt không ngừng liếc về phía mình. Nói một câu, không ngừng gật đầu. Mặc dù không nghe được rốt cuộc đang nói gì, chỉ là dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết hai người bọn họ đang thương lượng đối phó với mình thế nào. Giận tái mặt, đang muốn dùng khí thế nữ nhân ra giáo dục đôi phụ nữ, lại thấy Hoắc Thế Quân đã để tiểu Nha Nhi xuống, đi đến mình, nói: “Nhu Nhi, nàng xem đây là cái gì?”

Thiện Thủy nhìn theo hướng tay hắn chỉ, lại không thấy gì khác thường, chưa phản ứng kịp, dưới chân không còn, cả người đã bị hắn ôm ngang, nhất thời có cảm giác không hay, vội nói: “Nhanh thả ta ra.”

Đôi mắt Hoắc Thế Quân sáng lên, cười hì hì nói: “Tiểu Nha Nhi nói, là nàng trách ta chỉ chơi với nó nên mới mất hứng như vậy. Bảo ta chơi với nàng một chút….”

“Không cần, không cần….”

Thiện Thủy còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy cơ thể như hẫng đi, gió thổi vù vù bên tai, cả người bị Hoắc Thế Quân vứt lên thật cao, nhất thời sợ tái mặt, thét chói tai như tiểu Nha Nhi lúc nãy. Tiểu Nha Nhi một bên vui vẻ, vỗ tay không ngừng.

“A a ---- mau dừng lại…..”

Hoắc Thế Quân ném nàng lên mấy lần, nghe thấy tiếng kêu của nàng rất dọa người, không thể làm gì khác là phải ngừng lại, mặt vô tội ôm nàng.

“Nương chàng cũng thích phụ thân chơi với chàng như vậy sao?”

“Tiểu Nha Nhi nói nàng nhất định sẽ thích.”

Thiện Thủy giùng giằng xuống đất, lấp liếm sự kinh hoàng, chờ yên ổn một chút, liếc nhìn người nào đó vừa gặp đã đứng trên cùng một chiến tuyến, giờ này lại trả cho người một câu nói mát, trên mặt nặn ra tia cười.

“Thích, ai nói ta không thích…” Nàng cười với tiểu Nha Nhi, đi đến cạnh nam nhân kia, nhón chân ghé vào lỗ tai hắn, hạ giọng nói: “Hoắc Thế Quân, chàng hãy chờ đi, buổi tối xem ta chỉnh lý chàng như thế nào!”

Hoắc Thế Quân sững người, khi chợt hiểu ra, cái mặt đen như bị xì.

“Tiểu Nha Nhi đói bụng chưa? Chúng ta đi nấu cơm….”

Thiện Thủy bỏ lại hắn, dắt nữ nhi đi vào trong.

~ ~

Sau khi A Hương nấu xong bữa trưa, trong phòng vẫn còn dư lại một ít nguyên liệu nấu ăn, trừ rau dưa chính là hải sản.

Thật ra mấy ngày nay, thứ ăn nhiều nhất cũng là hải sản. Mỗi ngày thôn nhân đều đưa cá, cua, sò biển, ốc tới. tiểu Nha Nhi ăn ngấu ăn nghiến, Thiện Thủy lại sợ cô bé ăn nhiều sẽ đau bụng, không cho ăn quá nhiều. Bây giờ thấy lại muốn ăn cơm, vui mừng quay đầu lại nhìn Hoắc Thế Quân, còn mình hoan hoan hỉ hỉ đi vào theo Thiện Thủy.

A Hương không có ở đây, cũng chỉ có Thiện Thủy tự mình ra tay thổi lửa nấu cơm. Mặc dù nhiều năm nay nàng chưa làm qua những việc nặng như vậy, nhưng miễn cưỡng cũng thích nghi được mấy phần, tự hỏi cũng còn có thể ứng phó. Lúc nãy mới vừa vào phòng bếp, thấy Hoắc Thế Quân đi theo vào, cười nói: “Nàng mới đến, tại sao có thể để nàng nấu cơm? Nàng đi ra ngoài nghỉ ngơi, ta nấu xong gọi nàng là được.” Vừa nói vừa đẩy nàng ra khỏi bếp.

Thiện Thủy không yên tâm, nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn: “Chàng sẽ nổi lửa nấu cơm?”

“Sẽ! Nàng đi nghỉ ngơi đi.”

Thiện Thủy thấy hắn trả lời rất vui vẻ, tin là thật rồi. Mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng rồi, chỉ thấy hắn cố chấp, cũng không nói gì, đi gội đầu tắm rửa cho nữ nhi.

Trên đảo dùng nước lạnh, dù là ăn hay sử dụng đều lấy từ suối nước trong núi, cực kỳ mát lạnh. Nàng giúp tiểu Nha Nhi tắm giặt xong, cảm thấy không yên tâm, suy nghĩ một chút, dặn dò cô bé chơi trước, liền đi vào trong bếp. Mới vừa đi vào, thấy bên trong khói mù mịt, sặc đến mức nước mắt cứ muôn tuôn ra, Hoắc Thế Quân cũng không thấy đâu, sợ kêu lên một tiếng: “Thiếu Hành, chàng ở đâu?

“Ta nhóm lửa… Chỗ củi đốt này, thế nào cũng không đốt nổi, chuyện gì xảy ra…khụ khụ…”

Từ trong lòng lò rốt cuộc cũng nghe được tiếng hắn.

Thiện Thủy vội vàng mở cửa sổ, chờ làn khói dày đặc trong bếp tản đi, khom lưng nhìn vào miệng lò, thấy củi bên trong vẫn còn bốc khói, nam nhân nào đó đang nhìn mình khó xử, không nhịn được phụt cười, điổi hắn đi ra ngoài, đuổi hắn ra ngoài, nói: “Được rồi, tâm ý của chàng ta nhận. Chỉ là chờ chàng làm xong bữa cơm này, sợ rằng mọi người đã chết đói. Chàng đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy chỗ này.”

Hoắc Thế Quân ba năm một người, dân phu trong nha thự cũng là nửa binh nửa dân, hầu hết thời gian dùng để tập trung, cuộc sống thường ngày đã có A Hương chăm sóc, không có nàng ở đây, hắn cũng không lo đến cái ăn, dĩ nhiên cũng không biết chuyện bếp núc. Chỉ là lúc nãy chỉ lo dụ tiểu Nha Nhi vui vẻ, không cẩn thận đắc tội với nàng, cho nên mới nghĩ đến chuyện lấy lòng nàng. Tuy chưa từng làm những chuyện thế này, chỉ nghĩ cũng dễ, lúc này mới nhận làm hết. Không nghĩ tới mình sẽ thất bại, lại bị nàng ruồng bỏ như vậy, không thể làm gì khác là đứng dậy đi ra ngoài.

Thiện Thủy bận rộn trong bếp, chờ nấu thức ăn xong, đi ra ngoài thì thấy Hoắc Thế Quân đang nói chuyện với Hoắc Vân Thần ở trong sân, tiểu Nha Nhi ngoan ngoãn ngồi trên đầu gối phụ thân ngủ gà ngủ gật. Tưởng rằng ban ngày chơi đùa nhiều, giờ phút này lại yên tĩnh, liền bắt đầu mệt mỏi, liền qua lay tỉnh nữ nhi, mấy người đi ăn cơm.

Tay nghề Thiện Thủy cũng bình thường, cũng may nguyên liệu thức ăn đều tươi, thêm chút muối, mùi vị cũng khá ngon. Đầu tiên tiểu Nha Nhi cũng mệt rã rời, lúc ăn cơm lại như hổ đói thành mồi, xương gà, vỏ ốc, xác tôm trước mặt suýt chút nữa che khuất cả người.

Sáng sớm ngày mai Hoắc Vân Thần sẽ đi trước, chờ đưa Bạch Quân bọn họ tới đây liền trở về kinh thành, giờ này đã đi nghỉ ngơi. Hôm nay Hoắc Thế Quân đi đánh hải tặc về, cha con quen biết nhau, lại ăn cơm của lão bà mình, trời cũng dần tối, nhìn chằm chằm Thiện Thủy vẫn còn rửa chén, dần dần mất hồn. Sau khi nuốt nước bọt lần thứ ba, không nhịn được đi về phía sau nàng, một bàn tay to đặt lên cái mông tròn xoe của nàng, nhích người lại gần, hạ giọng gọi nhũ danh nàng, bao hàm dục vọng nồng đậm.

Thiện Thủy sớm cảm giác ánh mắt muốn lột sạch mình từ phía sau, cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ ừ một cái, hơi hơi nhéo eo, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nha Nhi chưa ngủ đâu.”

Được khích lệ, dục tâm Hoắc Thế Quân tăng mạnh, chỉ coi như không nghe thấy, một tay khác xuyên dưới nách nàng, bao trọn lấy bộ ngực nàng.

Hắn đã sớm nhìn ra, từ biệt ba năm, mặc dù vòng eo nàng vẫn thanh mảnh như vậy, chỉ có bầu ngực là có dấu hiệu khác trước – thật sự lớn hơn, đầy đặn giống như đào tiên.

“Phụ thân...” Bên ngoài phòng bếp chợt truyền đến tiếng gọi vui vẻ của tiểu Nha Nhi.

Tay Hoắc Thế Quân sờ còn chưa kịp đã nghiền, ngay lập tức như điện giật thu tay lại, xoay người nhìn nữ nhi, cười nói: “Sao vậy? Có phải tiểu Nha Nhi muốn đi ngủ không?”

“Không muốn….”

Tiểu Nha Nhi đã ngủ một giấc, bây giờ tinh thần rất tốt, lắc đầu nói: “Phụ thân, con muốn ra bờ biển chơi, người dẫn con đi đi.”

Hoắc Thế Quân than một tiếng, ngoài miệng lại nói: “Được…”

“Phụ thân không vui sao?”

Tiểu Nha Nhi rất nhạy cảm, lập tức nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn.

Hoắc Thế Quân vội vàng tươi cười: “Vui! Sao không vui! Chờ mẫu thân con dọn xong, chúng ta cùng đi…”