Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 63




Gió ở cửa vẫn thổi vào, làm lay động tấm vải dưới màn, chuỗi ngọc phát ra tiếng động lạch cạch.

Thì ra là hắn vẫn tỉnh…

Thiện Thủy ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn.

Hoắc Thế Quân cảm thấy sự khác thường của nàng, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, nói: “Nàng có tâm sự sao? Nói với ta

Thiện Thủy chần chờ chốc lát, rốt cuộc nói: “Thiếu Hành, ta muốn hỏi chàng một chuyện, có được không?”

Hoắc Thế Quân nói: “Nàng hỏi đi.”

Thiện Thủy nói: “Chàng phải hứa là không được giận ta.”

Hoắc Thế Quân nở nụ cười, đưa tay kéo nàng tới ngực mình, nhéo nhéo mặt nàng, e hèm một tiếng.

Thiện Thủy chống tay lên thân hắn, nói: “Thiếu Hành, tháng trước chàng đi đánh giặc, vi nương chàng rất lo lắng, vẫn ăn chay cầu phúc. Không lâu sau đó Thái hậu bị bệnh, mỗi ngày đều hầu hạ tận tình, nếu bệnh tình tái phát, cả đêm đều ở lại nơi đó. Ta thấy bà gầy đi không ít, sợ bà không chịu được, khuyên bà vào ăn chút gì đó nhưng bà không chịu. Mấy ngày trước đây đợi chàng trở về, ta thấy rốt cuộc bà cũng nở nụ cười…” Nàng duỗi ngón tay ra, chọc chọc lồng ngực hắn, nói: “Ta cảm thấy con trai là chàng cũng không biết đạo hiếu. Bà đối xử tốt với chàng như vậy, mấy ngày chàng trở về vẫn chưa đi vấn an, còn chưa nói được một câu…”

Trong ánh sáng mờ ảo, cũng không thấy rõ nét mặt hắn, ngữ điệu Thiện Thủy khá thoải mái, giống như rất vô tâm.

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, lập tức cảm nhận được thân thể nam nhân phía dưới trở nên cứng lại. Ngẩng mặt nhìn về phía hắn, thấy đôi mắt hắn mê ly trong bóng đêm, như một vì sao sáng mờ nhạt.

Hoắc Thế Quân giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đang rủ xuống vai, dường như không chút để ý nói: “Nàng dâu này, ngược lại rất hiếu thuận. Bà sẽ được an ủi.”

Thiện Thủy cười nói: “Nàng dâu hiếu thuận nhiều hơn nữa, cũng không sánh được với con trai…”

Nàng còn chưa nói hết, Hoắc Thế Quân chợt đứng dậy đóng cửa sổ, đốt một ngọn đèn cầy nhỏ, sau đó quay lại, ngồi vào một bên giường, cẩn thận nhìn Thiện Thủy.

“Nhu Nhi, bà nói gì với nàng?”

Rốt cuộc hắn hỏi một câu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, giọng nói lại giống như bình thường.

Thiện Thủy nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Bà không nói gì với ta, chỉ tự mình ta nghĩ.”

“Nàng nghĩ gì?”

Chân mày hắn hơi nhíu lại, vẻ không vui.

Thiện Thủy ấn hắn trở về trên gối, đầu ngón tay mơn mớn gương mặt hắn, thấy mặt hắn rốt cuộc giãn ra, lúc này mới nói: “Lời ta nói với chàng là thật. Ta gả vào nhà chàng đã gần một năm, sớm cảm thấy chàng đối xử với nương rất lạnh nhạt. Ta muốn biết vì sao như vậy.”

Hoắc Thế Quân nói: “Không có gì. Lúc nãy không phải nàng nói mệt mỏi sao? Không còn sớm, đi ngủ đi.” Dứt lời đưa tay đè vai nàng xuống.

Thiện Thủy đẩy tay hắn ra, mặc quần áo ngủ vào, ngồi dậy nhìn hắn, khẩn thiết nói: “Chàng đừng nói qua loa với ta. Nếu là trước kia, ta cũng sẽ không hỏi về việc này một chút nào. Nhưng bây giờ, ta coi nơi này là nhà mình, coi mọi người đều là người nhà của ta, cho nên ta mới hỏi.”

Hoắc Thế Quân trầm mặc không nói, khóe môi mím lại vẻ cố chấp, vẻ mặt không chút thỏa hiệp.

Thiện Thủy thở dài, bò đến bên người hắn, cúi người xuống, bưng lấy mặt hắn, hôn môi hắn một cái, dịu dàng nói: “Thiếu Hành, hôm nay ta được thưởng thụ phong (lên phẩm cấp Vương Phi), loại tôn vinh này, không ai sánh được. Cho nên, tất cả là do chàng. Ta kiêu ngạo vì chàng. Nhưng ta gả cho chàng, cũng không phải chỉ để hưởng vinh dự của chàng. Nếu như chàng thật sự coi ta là thê tử của chàng, là người sống với chàng cả đời, như vậy ngoài vinh dự, ta còn muốn chia sẻ trách nhiệm với chàng, chia sẻ giấc mộng với chàng, bao gồm cả tâm sự của chàng…”

“Ta có thể gánh vác tất cả với chàng, không phải chỉ có vinh quang của chàng.”

Cuối cùng nàng nhìn hắn với ánh mắt đen láy, nói như vậy.

Hoắc Thế Quân dùng một loại ánh mắt mới lạ nhìn nàng, vẻ mặt dần giãn ra. Hắn tự tay cầm tay nàng, chợt kéo nàng, nàng liền ngã lên ngực hắn.

Hắn hôn trán nàng.

Thiện Thủy an tĩnh nằm trên ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập trong lồng ngực.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng thấy hắn hạ quyết tâm, Thiện Thủy nghe thấy giọng không lưu loát: “Mẫu thân ta, bà…”

Hoắc Thế Quân khẽ nhắm hai mắt lại. Cảnh tượng mười mấy năm trước lần nữa hiện ra trong mắt hắn, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.

Khi hắn còn là một thiếu niên vừa mất phụ thân. Ở trong tông miếu, ngày giỗ bốn mươi chín ngày hôm đó, hắn không muốn rời đi, trốn đến chỗ điện thờ. Trên đầu chính là linh vị của phụ thân.

Kể từ sau cái chết của phụ thân, hắn liền thích an tĩnh trốn ở đây. Điều này làm cho hắn có cảm giác dường như phụ thân đang ở bên cạnh, không hề rời hắn đi.

Rốt cuộc hắn mệt mỏi, ngủ quên. Khi tỉnh lại đã là nửa đêm. Chân vì ngồi lâu quá nên không thể đứng lên được, đang muốn leo ra, ở cửa tế điện vang lên một tiếng, có tiếng đẩy cửa vào, có người đi vào.

Đây là thế giới của hắn và phụ thân, hắn không muốn bị người thứ ba biết, cho nên ngồi trở xuống, mượn ánh nến sáng trong điện để nhìn ra ngoài. Hắn thấy mẫu thân hắn đi vào, đứng lại trước linh vị của phụ thân, trong miệng lẩm bẩm nhớ tới cái gì đó, trên mặt còn dính nước mắt.

Mẫu thân của hắn khi đó còn rất trẻ, vô cùng xinh đẹp.

Lập tức hắn đoán được, nhất định là mình không trở về, mẫu thân không tìm được người, trong lòng hoảng sợ, cho nên mới tới đây.

Hắn đang muốn đi ra ngoài thì Hoàng bá phụ cũng đi vào. Ông dừng lại sau lưng mẫu thân mấy bước bên ngoài, nói: “Minh Hoa, ta sẽ phải người đi tìm xung quanh, nàng yên tâm, Thế Quân sẽ không sao.”

Lúc ấy hắn chỉ là một thiếu niên mười tuổi, nhưng nhạy cảm trời sinh, đồng thời cũng rất thông minh, khiến hắn cảm thấy chuyện có chút không thích đáng.

Khi đó Hoàng bá phụ hắn mới ngự giá thân chinh từ Tây Bắc về, đang ở độ tuổi trung niên. Ông ta khí thế phi phàm, thậm chí còn là một người khiến cho các thiếu niên ngưỡng mộ. Hoàng bá phụ rất sủng ái hắn, hắn cũng rất kính ngưỡng ông ta, thậm chí còn dành tình cảm cho ông ta như đối với phụ thân.

Nhưng, ông ta không nên kêu khuê danh của mẫu thân mình, dù cho ông ta là bá phụ hắn. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hoàng bá phụ không dùng từ “trẫm” mà dùng “ta” để tự xưng. Cho nên hắn ngừng lại.

Mẫu thân cũng không nói gì, vội vã vòng qua ông ta rời đi, đi chưa được mấy bước, cơ thể loáng một cái, cả người giống như muốn ngã xuống đất, được Hoàng bá phụ đỡ.

“Minh Hoa, ta mới trở về từ Tây Bắc, mới biết Tông Trạch đi. Ta biết rõ nàng rất khổ sở, nhưng nàng nhất định phải bảo trọng thân thể, nàng mới sinh con không bao lâu…”

Ông ta dùng ánh mắt thương tiếc nhìn mẫu thân, dịu dàng khuyên nhủ.

Hoắc Thế Quân nhìn thấy mẫu thân mình nắm tay thành quyền, dùng sức đánh ông ta. Móng tay bén nhọn xoẹt qua bên mặt ông ta, xuất hiện một vết máu. Thế nhưng ông ta không hề hấn gì, vẫn dùng ánh mắt thương tiếc kia nhìn bà, mặc cho bà phát tiết.

Mẫu thân giống như mệt mỏi, rốt cuộc dừng tay, vô lực mặc cho ông ta ôm, đè nén tiếng khóc, nói: “Ta không cần ngươi quan tâm, ngươi buông ta ra!”

Hoắc Thế Quân trợn to hai mắt, siết tay chặt chẽ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Ngoài điện vang lên tiếng bước chân của thái giám và thị vệ, mẫu thân lập tức tránh khỏi vòng tay ông ta, lau mắt, cúi đầu đi, Hoàng bá phụ cũng nhanh chóng đuổi theo.

~ ~

Thiện Thủy nghe hắn kể chuyện, tim đập thình thịch.

Giọng điệu Hoắc Thế Quân vẫn rất bình thản, giống như đang kể chuyện của người khác, không chút liên quan đến hắn. Cuối cùng mới nở một nụ cười tự giễu, nói: “Ta hiểu rõ mẫu thân ta, phụ thân ta, còn có Hoàng Thượng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Chuyện này xảy ra thật lâu, ta mới dần hiểu được. Người mẫu thân ta yêu, thực ra là Hoàng bá phụ ta. Có lúc, thậm chí ta hoài nghi, rốt cuộc ta có phải là con của phụ thân ta hay không. Ta biết rõ ý nghĩ này rất hoang đường. Là sai lầm, là đại nghịch đối với mẫu thân ta, cũng là vũ nhục đối với phụ thân ta. Nhưng…”

Trong mắt hắn thoáng qua một tia tối tăm, đột nhiên ngừng lại, nhìn về Thiện Thủy.

Thiện Thủy nhìn hắn, nín thở.

Hắn chợt giơ tay lên, xoa nhẹ trán mình, trên mặt hiện ra tia mệt mỏi, nói: “Thôi. Những việc này đều đã là chuyện quá khứ. Ta vĩnh viễn không muốn nhắc lại. Chỉ vì nàng hỏi tới, ta mới thuận miệng nói vài lời. Bây giờ nàng cũng biết rồi, nàng sẽ xem thường ta chứ?”

Thiện Thủy lắc đầu, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Thiếu Hành, ta cho chàng biết, cái ý nghĩ này của chàng rất hoang đường. Bởi vì chàng chính là con trai của phụ thân chàng. Mẹ chàng, bà cũng là một mẫu thân tốt, hoàn toàn xứng cho chàng kính trọng.”

Hoắc Thế Quân ngẩn ra, chần chờ nói: “Nhu Nhi, ý nàng là gì?”

Thiện Thủy nói: “Lúc chàng không ở đây, đã xảy ra một chuyện…” Nàng kể hết mọi sự tình đêm hôm đó, gồm cả chuyện mình gặp Hoắc Thế Du, hai người núp vào trong bụi rậm, nhìn sắc mặt nghiêm nghị của hắn, do dự một chút, lướt qua lời nghe được về Hoắc Hi Ngọc, còn lại nói hết, cuối cùng nói: “Hoàng Thượng thấy mẫu thân gầy đi nhiều, cho nên ân cần hỏi han, cũng nói mấy lời cũ với bà, lại bà trách mắng nặng nề. Bà nói chàng là con trai bà, không có chút liên quan đến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng chỉ bởi vì riêng tư bản thân, lợi dụng chàng ngăn trở chiến triều, sau này sẽ đẩy chàng vào tình thế bất lời. Cho nên bà mới chịu gặp mặt Hoàng Thượng lần nữa, cầu xin ông bỏ qua cho chàng.”

Hoắc Thế Quân cau mày, ngồi dậy, trầm mặc một lúc, nói: “Nhu Nhi, nàng không lừa ta chứ?”

Thiện Thủy nói: “Có lẽ nương cũng giống như chàng nói, người yêu trong lòng, chưa chắc đã là phụ thân quá cố, nhưng cũng có liên quan gì? Một đời trước rối rắm, đó là bọn họ đã kết duyên. Là phúc là nghiệt, là nóng là lạnh, chính là chuyện bọn họ không liên quan đến chúng ta. Chàng chỉ cần biết, là bà yêu chàng, cũng không làm cho chàng phải hổ thẹn, chỉ vậy cũng đã đủ rồi.”

Thiện Thủy nói xong, thấy hắn trầm mặc không nói. Suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng nói: “Năm trước lúc ta đến chùa ở ngoại thành gặp được chàng, nhất định là chàng đi thăm nương. Ta thấy trang phục của chàng lúc đó vẫn là trang phục trên đường, nói không chừng là vừa hồi kinh, nghe được tin tức sức khỏe nương không tốt, lập tức chạy tới. Có thể nhìn ra được, mặc dù bề ngoài chàng lạnh nhạt nhưng trong lòng lại rất quan tâm đến bà. Nếu đã như thế, cần gì phải ép buộc bản thân như vậy?”

Hoắc Thế Quân khẽ nhắm mắt, mở mắt ra thì vẻ mặt dường như đã thoải mái hơn rất nhiều. Chợt giống như nhớ ra cái gì đó, lại chuyển thành nặng nề, nhìn nàng chần chờ nói: “Nhu Nhi, Thế Du hắn…”

Thiện Thủy biết hắn đang nghĩ gì, lập tức nói: “Chàng yên tâm, nếu hắn đối với ta như vậy, sau này ta với hắn sẽ không bao giờ cùng chung một đường.”

Hoắc Thế Quân hừ một tiếng.

Thiện Thủy nói với hắn nhiều như vậy, chính là muốn đưa ra một kết luận như vậy. Thấy hắn còn canh cánh trong lòng chuyện giữa mình và Hoắc Thế Du, nghiêm mặt nói: “Thiếu Hành, trước mặt ta nói với chàng những điều này, thật ra cũng không có gì quan trọng. Mấy ngày nay chàng không ở đây, thật sự ta ăn không ngon ngủ không yên. Ngoại trừ nhớ chàng, thật sự không còn cái gì khác.” Thấy hắn nhìn mình, rốt cuộc nói: “Đêm hôm đó, Hoàng Thượng còn nói với nương mấy lời. Ông nói bà cứ yên tâm, ông sẽ không để cho chàng không còn đường trở về. Chờ thời cơ thích hợp, ông sẽ lập Thế Diễm làm thái tử, sau trăm tuổi sẽ truyền ngôi cho hắn.”

Hoắc Thế Quân nghe vậy, hình như đầu tiên có kinh ngạc, nhưng rất nhanh, chỉ là hơi cười, nhìn nàng nói: “Ta hiểu rồi. Nhu Nhi, cám ơn nàng đã nói với ta những thứ này.”

Thiện Thủy thấy hắn không để ý, hơi nóng nảy nói: “Lúc ấy Thế Du cũng nghe đến, chàng phải cẩn thận một chút mới phải!”

Trên mặt Hoắc Thế Quân hiện ra nụ cười, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nói: “Có thể thấy được nàng quả thật quan tâm đến ta, rất tốt, rất tốt.”

Thiện Thủy thấy hắn còn trêu đùa, giơ tay đánh hắn, cau mày nói: “Ta đã buồn bực mấy tháng, chàng thấy ta tốt, sao có thể không để bụng?”

Hoắc Thế Quân cầm tay nàng, cười nói: “Nhu Nhi, lúc trước không phải nàng nói, ngoài chia sẻ vinh hạnh với ta, còn chia sẻ giấc mộng với ta sao? Nàng biết giấc mộng của ta là gì không?”

Thiện Thủy không nghĩ tới hắn đột nhiên lại chuyển sang đề tài này, mở mắt nhìn hắn.

Hoắc Thế Quân tóm tay nàng, nói “Nhu Nhi, nàng chưa từng nghe qua chuyện về Phụ vương ta sao? Bây giờ ta nói cho nàng biết. Phụ Vương ta, mặc dù ông ấy rất yếu ớt, chỉ có thể gửi gắm tình cảm cho núi sông nhàn nhã. Nhưng ông sinh ra đã là người của Hoắc gia, trời sinh đã có mơ ước lập nghiệp. Sau khi ta biết chữ, nàng biết lần đầu tiên ông dạy ta gì không? Ông dẫn ta đến trước một bản đồ, chỉ vào một vùng đất rộng lớn phía Tây Bắc, nói với ta, hơn một trăm năm trước đây, nơi đó chỉ là một mảnh đất của dân du mục, hằng năm đều tiến cống cho Đại Nguyên. Nhưng ngày nay, Đát Thản và Tây Khương bởi vì bò ngựa mập mạp, dám mơ tưởng đến triều ta. Một trăm năm nay, bởi vì triều đình suy yếu lâu ngày, binh lực không chấn, biên cương không ngừng bị tiến đánh, thậm chí gây ra tranh cãi, tàn sát con dân Đại Nguyên. Phụ vương ta, ông chỉ hận mình vô dụng, chưa đủ quyết liệt, nghĩ lại công lao sự nghiệp tổ tiên, chỉ có thể tự than thở mà thôi.”

“Nhu Nhi, khi đó, ta đứng thẳng lên, miễn cưỡng mới có thể thấy bản đồ trên bàn, nhưng trong lòng ta lại có một suy nghĩ như vậy, chính là có một ngày nào đó, nhất định ta sẽ hoàn thành ý nguyện chưa hoàn thành của phụ vương ta. Ta muốn dẫn thiết kỵ Đại Nguyên ta, đạp bằng Lương Sơn, đánh tới trong Đô Thành. Ta muốn họ thối lui ngàn dặm, không cho thả ngựa xuôi dọc, cúi đầu xưng thần với Đại Nguyên ta, cũng không dám có dị tâm!”

Hoắc Thế Quân nắm tay nàng thật chặt, ánh mắt khẽ lóe sáng.

Thiện Thủy ngây người.

Nàng vẫn biết, hắn không phải là một người cam tâm tình nguyện bình thường. Nhưng ngàn vạn lần nàng không nghĩ tới, thế nhưng hắn có dã tâm này. Quan trọng hơn là, muốn quyền lực cái gì đó, mới có thể là dã tâm như vậy của hắn?

Nhìn hắn nhìn nàng, giống như đoán được tâm tư của nàng, nói: “Có thể nàng bảo ta có dã tâm, đúng rằng đó là dã tâm của ta. Nàng biết bây giờ ta đứng ở triều đình là vì cái gì không? Chính là vì quyền lực. Chỉ có nắm lấy quyền lực, ta mới có thể hoàn thành tất cả dã tâm. Hoàng bá phụ ta, hắn đã sớm không còn ngự giá thân chinh ra chiến trường. Lần này xuất binh ra phương Bắc, thấy chiến cuộc hơi có lợi, lập tức tiếp nhận đối phương nghị hòa, hạ lệnh gọi ta rút quân, ta không thể không rút lui. Thế Du, dĩ nhiên hắn cũng có dã tâm của hắn. Nếu hắn làm Hoàng Đế, có lẽ là một minh quân.Nhưng tối đa cũng chỉ có thể giữ vững sự nghiệp một mình. Khi ta ở dưới hắn, chẳng những vĩnh viễn không cách nào thực hiện được khát vọng của mình, mà hắn tuyệt đối cũng không tha cho ta. Cho nên triều ta, tuyệt không nhìn ra sau, chắc hẳn Thế Du cũng giống vậy. Liền thấy cuối cùng, trời đất sẽ đứng về phe người nào.”

Thiện Thủy nói: “Chàng có nghĩ tới không, ngộ nhỡ trời cao cuối cùng không đứng về phía chàng?”

Hoắc Thế Quân nhìn nàng một cái, cười nói: “Nhu Nhi, nếu như ta sinh ra trong gia đình tiểu nông, bây giờ ta cũng nghĩ tới chuyện tiểu nông, có miếng cơm ăn, có món quần áo mặc, ta đã hài lòng. Nhưng ta không phải, ta sinh ra ở Hoắc gia, cách quyền lực một bước xa. Dĩ nhiên chuyện ta nghĩ đến cũng là quyền lực, không phải là chuyện tự nhiên sao? Mới vừa rồi nghe nàng nói, mẫu thân ta trách mắng Hoàng Đế, nói cho ta một con đường sống. Thật ra thì mẫu thân ta nói sai rồi. Chỉ cần sống làm người Hoắc gia, bước lên con đường không có đường về, bất luận là ta hay là Thế Du, dù cho trời cao không giúp, ta cũng phải tự mình tranh cao thấp không được không?”

Thiện Thủy lại nói: “Thiếu Hành, sau này Thế Diễm thật sự được truyền ngôi, từ trước đến giờ luôn là người có quyền, có công, chàng không sợ hắn ăn cháo đá bát sao?”

Hoắc Thế Quân cười ha ha nói: “Nhu Nhi, cho dù ta là một nông dân, cũng cần phải suy nghĩ đến việc hạn hán lũ lụt, có ai có thể nói được chuyện ngày mai? Bây giờ ảo tưởng như vậy, đó là lo bò trắng răng. Nói theo cách khác, thật sự nếu có một ngày như vậy, ta có thể làm người chờ chết sao? Bàn về ông trời, ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Ta cố gắng vật lộn đọ sức với ông trời là được.”

Hoắc Thế Quân nói xong, thấy Thiện Thủy yên lặng không nói, lập tức nói: “Nhu Nhi, gả cho một nam nhân như ta, nàng sợ sao?”

Thiện Thủy ngắm nhìn chốc lát, đứng dậy, ôm lấy vai hắn, trán nàng chạm vào trán hắn, thở dài, nói: “Ta tình nguyện chàng là nông phu, ta với chàng trải qua những buồn phiền lo lắng về hạn hán lũ lụt. Có ai bảo chàng không phải, ta lại cố tình gả cho chàng thì sao? Ta không sợ. Ta chỉ trông chờ ngày sau vô luận chàng có làm gì, trong lòng đều phải nhớ, có ta ở nhà chờ chàng trở lại.”

Hoắc Thế Quân thu cánh tay, ôm chặt cơ thể nàng, hôn miệng nàng, vụng về nói: “Nhu Nhi, người xưa có câu nói, người tốt sống không lâu, ác nhân sống ngàn năm. Nàng sẽ sống lâu trăm tuổi, còn về phần ta, vô luận thế nào cũng chết sớm hơn nàng. Ta nghĩ nếu nàng chết sớm hơn ta, nàng bỏ lại ta thì ta biết làm thế nào?”

Thiện Thủy bật cười, hung hăng cắn hắn một cái, nói: “Chàng lại mắng ta ác nhân!”

Hoắc Thế Quân kêu gào khổ sở, một tay che miệng bị nàng cắn, một tay kéo nàng nằm ngang, lật người đè lên, trong lều lập tức truyền ra tiếng cười nhỏ dần.