Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 58




Editor: socfsk

Sau buổi cơm trưa, Thiện Thủy đi với mẫu thân văn thị về phòng, Hứa thị biết mẹ con nàng có lời riêng muốn nói, rất biết ý lui ra ngoài. Bên cạnh không còn người ngoài, điều Văn thị quan tâm cũng giống y như vương phủ, dĩ nhiên là động tĩnh trong bụng Thiện Thủy. Tuy đã sớm đoán ra được, nhưng nghe được miệng nữ nhi chứng thực, cũng khó nén nỗi thất vọng. Dù sao cũng là mẫu thân, rất nhanh đã an ủi nàng: “Không vội, không vội, các con mới lấy nhau gần được nửa năm. Có lúc càng hi vọng, điều không hi vọng lại đến, ngược lại con cũng được thoải mái. Ta sẽ tìm một lang trung thật giỏi cho con. Còn nữa, Trương thái y vốn cũng rất tinh thông vấn đề này, cầu ông ấy xem cho con là tốt nhất. Chỉ là bây giờ nhà bọn họ cũng có việc phiền muộn, ta bỗng nhiên cũng không muốn tới cửa làm phiền.

Thiện Thủy nghe bà nhắc tới Trương gia, thuận miệng hỏi thăm: “Nhà bọn họ làm sao? Mọi người đều khỏe chứ?”

Văn thị nói: “Ngoài Nhược Tùng, người khác đều khỏe.”

Trương Nhược Tùng như thế, cũng sẽ xảy ra chuyện gì?

“Huynh ấy thế nào?” Thiện Thủy không nhịn được, hỏi một câu.

Văn thị thở dài, nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mấy hôm trước ta có gặp qua Trương phu nhân, hôm đó bà ấy rất buồn phiền. Nói Nhược Tùng không muốn làm việc ở Thái y viện, chỉ muốn rời Kinh (kinh thành) ra ngoài du ngoạn, dĩ nhiên Trương phu nhân không muốn, đang còn níu kéo.”

Thiện Thủy giật mình, “Đang yên đang lành huynh ấy làm như vậy là sao?

Văn thị nói: “Không thể như vậy sao, đừng nói là ta, ngay cả Trương phu nhân cũng rất rõ ràng. Chỉ nói đến ý niệm của hắn, đứa nhỏ Nhược Tùng này, ta cũng hiểu đôi phần, trông không còn cách nào khác, thật bướng bỉnh, hoàn toàn không thể lay chuyển.”

~

Trở về nương gia lần này, cuối cùng còn nghe được chút tin tức về Trương Nhược Tùng, cũng coi như là được thuận lợi.

Về Trương Nhược Tùng, sau khi mẫu thân Văn thị tự nói một mình, Thiện Thủy biết được từ lần trước sau khi hắn cứu Trường Phúc công chúa, từ đó rất được Hoàng gia coi trọng. Con người trẻ tuổi tài cao, dáng vẻ, gia thế đều tốt, đợi một thời gian nữa, tương lai của hắn so với phụ thân Trương Thanh hắn còn có thể tốt hơn. Tuy địa vị của đại phu khá thấp, ngay cả người đứng đầu Thái y viện cũng chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng nếu có tài năng cứu chữa cho người, dù cho ngươi là con cháu quý tộc hay hoàng gia, có ai dám ngạo mạn?

Hắn còn trẻ như vậy, tiền đồ phơi bày trước mắt, lúc này đột nhiên nói muốn rời kinh thành, rốt cuộc là muốn tính cái gì?

Thiện Thủy về vương phủ, đưa hộp thức ăn mẫu thân mình bảo nàng cầm đến Thanh Liên đường, Vương Phi đang tập trung tinh thần thêu phật bà nghìn mắt nghìn tay. Thấy nàng đi vào, thuận miệng nói: “Trở lại? Phụ mẫu con cũng khỏe cả chứ?”

Sau khi Thiện Thủy được gả vào vương phủ, dần hiểu ra một chuyện. Lúc Vương Phi thêu phật bà nghìn mắt nghìn tay, thêu rất thành tâm và tập trung, thật ra thì cũng không phải là mục đích chính của bà. Dường như là bà còn đắm chìm vào trong quá trình thêu thùa hơn. Cho nên nghe nói những năm nay, sau khi hoàn thành một bức lại thêu tiếp một bức. Bức hiện nay chính là vì để đón lần kết duyên này của Thiện Thủy. Khéo chính là, cũng chính là phật bà nghìn mắt nghìn tay. Chỉ là đã qua nửa năm, bây giờ cũng chỉ mới thêu được một nửa.

Thiện Thủy nói: “Bọn họ rất bình an, bảo rằng chuyển lời vấn an của phụ mẫu đến người. Mẫu thân con biết ngài nhất định đang cầu phúc cho nhi tử, còn tự mình làm hai cái bánh ngọt đơn giản, bảo con mang tới.”

Vương Phi nói, “Cảm tạ mẫu thân con rồi.”

Hồng Anh nhận lấy hộp đựng thức ăn từ trên tay Thiện Thủy.

Thiện Thủy chần chừ, nói: “Nương, hôm nay đến, con làm cùng người vậy.”

Vương Phi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Ta nhớ lần đầu tiên ở chùa Phổ Tự khi gặp con, giống như con đã nói, người tu hành lấy tâm làm gốc, trong lòng thành tâm thành ý là suy nghĩ đúng đắn nhất. Nói không sai. Con có tâm ý là được, không cần câu nệ làm cùng ta.”

Thiện Thủy thấy bà nói như vậy, nếu mình còn khăng khăng sẽ giống như mình đang ra vẻ ta đây, liền đáp một tiếng, cũng không dám quấy rầy bà, đang muốn cáo lui chợt thấy bà gọi mình qua, liền đến gần.

Vương Phi chỉ vào mặt thêu, nói: “Biết tại sao ta thêu phật bà nghìn mắt nghìn tay không?” Không đợi Thiện Thủy trả lời, tự mình nói: “Trên đời người, có đủ loại phiền não khổ nạn, lúc này mới có đông đảo thần Phật pháp lực vô biên và trí khôn độ tế chúng sinh, giống như phật bà nghìn mắt nghìn tay vậy, tay cầm bảo châu Như ý, tay cầm quả nho, tay cầm Bạch Phật, tay cầm cành liễu. Vô luận người đời có tâm nguyện gì, Phật bà cũng có thể từ bi, hiểu mọi khổ nạn và vui mừng.”

Thiện Thủy không ngờ hôm nay bà đột nhiên nhiệt tình nói ra suy nghĩ của mình, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Lúc trước khi con còn ở phủ Hưng Khánh, dĩ nhiên có tiếp xúc qua với một bộ tộc địa phương, thấy trong đó có thuyết hoa sen tàng (giấu sen) cũng có ý tương tự với lời nương nói.”

Vương Phi khẽ mỉm cười, xoa nhẹ trán mình, trên mặt nổi lên tia mệt mỏi, chỉ vào mặt thêu nói: “Ngày 20 tháng sau chính là ngày mừng thọ Thái hậu. Những năm trước ta đều thêu một bức Phật bà nghìn mắt nghìn tay. Kiểu này thêu đã lâu, đã không còn thấy hứng thú. Mấy ngày gần đây cả người đều uể oải, còn lười xâu kim, cũng thấy không còn nhiều thời gian, sợ sẽ trễ nải. Vừa hay con đã về, thay ta kết thúc hiếu tâm, được không?”

Thiện Thủy lập tức đồng ý, tự mình đi lên cuốn trục thêu.

“Đúng rồi, mấy ngày này con trở lại Hi Ngọc có gây chuyện với con không?”

Thiện Thủy ngẩn ra, dừng động tác tay, thấy bà nhìn mình liền nói: “Một năm qua con trở lại liền thấy muội ấy đã trưởng thành lên rất nhiều, càng không thể nói đến việc gây chuyện.”

Vương Phi nói: “Ta hiểu được, lúc trước nó thường xuyên đến tìm con gây chuyện, cũng may là con không chấp nhặt với nó. Từ nhỏ con bé đã ngang bướng, ta cũng không có cách nào để dạy dỗ nổi, hoàn toàn là do ta không tốt. Năm ngoái sau khi bị ca ca nó dạy dỗ qua một lần, dường như có thu lại một chút, trong lòng ta cảm thấy cũng rất thoải mái. Con cũng không nhiều tuổi hơn con bé là bao nhiêu, hãy để ý dạy dỗ nó thay ta, không cần quá dung túng…”

“Nương, đang yên đang lành người lại trách con gì vậy?”

Một loạt tiếng bước chân, rèm cửa sau lưng bị vén lên, Thiện Thủy quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Hi Ngọc đang đi vào.

Hồng Anh cười nói: “Công chúa chỉ mới nghe được nửa câu, còn chưa nghe mấy câu trước Vương Phi khen công chúa hiểu chuyện rồi.”

Hoắc Hi Ngọc ngồi bên cạnh mẫu thân mình, thở dài nói: “Nương, bây giờ con không được thoải mái, người nhanh chóng gọi người đến xem cho con một chút.”

Vương Phi nói: “Lúc trước không phải đã mời Trương Viện Sử ở Thái y viện đến xem rồi sao? Nói con không có gì đáng ngại. Ông ấy còn để lại mấy thang thuốc điều dưỡng, ta cũng không thấy con uống.”

Hoặc Hi Ngọc bĩu môi, giận dỗi nói: “Đó là do y thuật ông ấy không tốt, không nhìn ra bệnh của con!”

Vương Phi cau mày nói: “Nói bậy! Trương Viện Sử là Thái y đứng đầu Thái y viện, trong Thái y viện còn có người nào có y thuật cao hơn ông ấy?”

“Có a! Con trai ông ấy đấy! Bệnh của Trường Phúc, không phải những người trong Thái y viện đều bó tay, cuối cùng là con trai ông ấy chữa được sao?”

Vương Phi khẽ chớp mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Hi Ngọc, không nói lời nào.

Sau khi Hoắc Hi Ngọc bật thốt lên, bị mẫu thân nhìn, mặt khẽ đỏ bừng, giả vờ ngắt lời nói: “Nương, thật sự cả người con đều không thoải mái, ăn cũng không ăn ngon, ngủ cũng không được, trong lòng cực kỳ buồn phiền. Con không lừa nương!”

Vương Phi chợt nhìn sang Thiện Thủy, hỏi: “Nhu Nhi, ta nghe nói nương gia con và Trương gia giao tình nhiều năm, quan hệ hai nhà không tệ?”

Thiện Thủy vừa mới phát hiện một chút đầu mối liền bị kinh sợ, chợt nghe thấy Vương Phi nhắc đến bản thân, chấn định tinh thần, gật đầu nói phải.

“Con trai Trương gia chắc hẳn con cũng biết, hắn là người thế nào?”

Thiện Thủy liếc mắt thật nhanh qua Hoắc Hi Ngọc, thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, chần chừ một lát, cân nhắc nói: “Những cái khác dĩ nhiên là tốt, chỉ là từ nhỏ đã say mê y thuật, có chút không hiểu thời thế.”

Vương Phi không hỏi nữa, trầm ngâm chốc lát, nói: “Ta hơi mệt, tất cả các người ra ngoài đi.”

Thiện Thủy vội lui ra, đứng bên ngoài chờ Bạch Quân đưa khung thêu ra, liền hướng về phía Lưỡng Minh Hiên. Trên đường đi, nhớ tới chuyện mà mẫu thân nói về Trương Nhược Tùng, lại liên tưởng đến cử chỉ khác thường của Hoắc Hi Ngọc từ khi mình trở về, trong lòng dường như đã phát hiện ra chuyện kinh động.

Thiện Thủy trở về phòng, vừa thay xiêm áo ra ngoài, liền thấy Hoắc Hi Ngọc đã đi vào.

Nàng đến vương phủ lâu như vậy, hai người tuy là quan hệ tẩu tẩu em chồng nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy nàng ta tới đây. Nàng nhanh chóng gọi Bạch Quân chuẩn bị trà nước.

“Không cần, cũng đi ra ngoài sớm thôi.”

Hoắc Hi Ngọc đuổi người, trực tiếp ngồi đối diện Thiện Thủy, nhìn chằm chằm Thiện Thủy nói: “Tại sao lúc nãy trước mặt nương ngươi nói hắn không tốt?”

Thiện Thủy xác nhận chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, trên mặt vẫn giả vờ hồ đồ, “Muội đang nói đến Trương công tử sao? Mới vừa rồi nương hỏi, dĩ nhiên ta sẽ nói thật tình hình thực tế một chút.”

Hoắc Hi Ngọc hừ một tiếng, ngồi bất động, cũng không nói nữa, lúc mở miệng còn trực tiếp nói một câu: “Tẩu và Trương Nhược Dao biết nhau không? Giúp ta thỉnh nàng ta đến làm khách, ta muốn quen nàng ta.”

Thiện Thủy áy náy nói: “Muội muội, ta nói cho muội biết cái này. Ta và Trương Nhược Dao, ngày trước cũng chỉ đi theo mẫu thân lui tới mới gặp nhau một vài lần thôi, cũng không quen biết nhau đến mức như muội nghĩ, sợ rằng không thể tùy tiện mở miệng mời.”

Hoắc Hi Ngọc mím chặt môi, nét mặt cố chấp này, trong nháy mắt ngược lại rất giống với Hoắc Thế Quân.

Thật ra thì, nếu Hoắc Hi Ngọc coi trọng người khác, Thiện Thủy có thể nói giúp, dĩ nhiên sẽ khua môi múa mép một chút. Nhưng nếu có liên quan đến Trương gia, nhất là sau khi nghe nói Trương Nhược Tùng thậm chí sẽ rời kinh, liền chỉ có thể thở dài. Mặc dù không rõ ý nhưng nàng cũng có thể đoán được tám, chín phần mười rằng Trương Nhược Tùng cũng tính toán không thoát khỏi liên quan đến Hoắc Hi Ngọc.

Liễu nhãn mai tai, rốt cuộc bà cô chồng cũng động xuân tâm rồi (động lòng), chuyện này là chuyện tốt. Nhưng ngàn vạn lần nàng không nghĩ tới muội ấy lại có thể biết Trương Nhược Tùng.

Hoắc Hi Ngọc và Trương Nhược Tùng…

Mặc cho nàng nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi sao Hoắc Hi Ngọc lại bỏ tâm tư trên người Trương Nhược Tùng.

~

Sau khi Hoắc Hi Ngọc tấm tức đi về, Thiện Thủy ngày sớm tối đến Thanh Liên Đường vấn an, tâm tư còn lại đều đặt vào bức thêu kia. Qua hai ngày, Thiện Thủy chợt được thông báo, Vương Phi gọi nàng cùng nhau xuất hành. Nha hoàn truyền lời còn mạnh miệng: “Vương Phi đã nói, không cần mặc đại phục, chỉ cần áo bình thường là được.”

Vương Phi luôn luôn ở trong nhà, ra ngoài như vậy là rất hiếm thấy. Thiện Thủy ngồi xe ngựa với bà, thấy bà trông tựa nhu một quý phu nhân bình thường ra ngoài, không nhịn được hỏi một câu: “Nương, người muốn đi đâu?”

Vương Phi khẽ mỉm cười, nói: “Hi Ngọc có tâm bệnh, người làm mẫu thân như ta thay nó đi tìm thuốc, từ từ trị bệnh.”

~

Thời này Trương gia hành nghề y, Trương Thanh đảm nhiệm chức vụ trong Thái y viện, dòng tộc mở quầy thuốc Huệ Dân, nhận chẩn bệnh cho dân chúng bình thường, danh tiếng vang xa. Nhắc tới quầy thuốc Huệ Dân, trong kinh dường như không ai không biết.

Bây giờ Trương Nhược Tùng đang ở quầy thuốc Huệ Dân xem bệnh.

Hắn đang ở Thái y viện vốn cũng không có bổng lộc, mùa thu năm trước, ra tay cứu Trường Phúc công chúa, nếu có ý định cũng đã sớm thăng chức, nhưng vẫn thấy không có khả năng. Chẳng những hắn không rèn sắt khi còn nóng, hôm nay ngược lại còn không vào cung, phần lớn thời gian đều ở quầy thuốc Huệ Dân xem bệnh. Hôm nay vẫn bề bộn công việc như thường thì lão quản sự quầy thuốc bỗng nhiên tới đây, kề vào tai nói: “Nhược Tùng, có nữ quyến đến chẩn bệnh, đi qua tĩnh thất đi. Thiếu gia nhanh đi xem đi.”

Trương Nhược Tùng nghe vậy, hơi ngẩn ra.

Tới đây xem bệnh phần lớn là dân chúng bình thường. Nữ nhân như vậy cũng không phải nữ quyến gia đình giàu có, đều chẩn bệnh ở đại đường. Muốn xem bệnh như vậy, lại muốn vào tĩnh thất cũng không thấy nhiều. Liền hỏi một câu: “Người nào?”

Lão quản sự nói: “Không biết được, nhìn không giống người thường. Thiếu gia đi xem là được rồi.”

Trương Nhược Tùng đáp một tiếng, nhìn một bệ nhân trong tay, đứng dậy đi vào bên trong. Đẩy cửa vào liền thấy một phụ nhân trung niên dung mạo xinh đẹp,áo choàng mới cổ tròn ngắn, đứng bên cạnh là một người tuổi tác không khác biệt, cũng là thân áo kép nửa mới nửa cũ, hởi ngẩn ra, hỏi: “Phu nhân đến xem bệnh sao?”

Trong kinh thành, càng là nhân gia phú quý thâm hậu, xiêm áo thường ngày chỉ có bảy, tám phần mới mà thôi, chỉ có những môn đệ mới nổi muốn khoe khoang mỗi ngày mới mặc một bộ đồ mới. Lúc Trương Nhược Tùng mới nhìn, liền thấy phụ nhân này có chút lai lịch cao quý, bây giờ kỳ lạ thế nào mới đến đây cầu y, cho nên mới hỏi một câu như vậy.

Phụ nhân này dĩ nhiên là Diệp vương phi rồi. Thật ra thì nói, năm ngoái hai người đã từng gặp nhau qua bên ngoài cung Trường Xuân, chỉ là lúc đó Trương Nhược Tùng nhìn thấy Thiện Thủy, luống cuống trước mặt mọi người, cũng không chú ý tới bà mà thôi.

Diệp vương phi nói: “Trước kia chúng ta đã gặp nhau trong cung, ta là từ Vĩnh Định Vương phủ ra.”

Hồng Anh bên cạnh liền nói: “Trương công tử, người chính là Vương Phi Vĩnh Định Vương phủ.”

Trương Nhược Tùng bình tĩnh đối diện với phụ nhân đối diện, cũng không quỳ lạy. Vương Phi cũng không nghĩ là ngỗ nghịch bất đạo, chỉ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ta hiểu biết rất rõ tài năng và tấm lòng của Trương công tử, chỉ là hôm nay tới đây không phải là xem bệnh, mà là vì chuyện của nữ nhi nhà ta.”

Trương Nhược Tùng mặt biến sắc, nói: “Vương Phi, cánh cửa Vĩnh Định Vương phủ cao lớn đến mấy đi chăng nữa, coi như có thể đè chết người, cũng không thể để cho người ta cảm thấy không có đạo lý như vậy được. Nếu Vương Phi không phải xem bệnh, Nhược Tùng xin được cáo lui, bên ngoài còn có bệnh nhân chờ ta trở về.”

Vương Phi hơi ngẩn ra, nói: “Trương công tử chớ nên hiểu lầm. Hôm nay ta tới đây, quả thật là vì chuyện của nữ nhi, nhưng cũng không như ngươi nghĩ. Gần đây ta đã hỏi những kẻ hầu hạ bên cạnh nữ nhi ta, mới biết được nữ nhi ta đã từng quấy qua ngươi một lần. Lần trước sau khi cha ngươi đến phủ ta xem bệnh cho nữ nhi, ta giữ ông ấy lại nói mấy câu, nghe ông ấy nói ngươi có ý muốn rời kinh thành? Mặc dù không nói nhiều, chỉ là ta thấy ông ấy có chút phiền não.”

Trương Nhược Tùng im lặng. Nhớ tới mấy lần bị Hoắc Hi Ngọc ngăn ở trên đường trong cung, trong lòng có chút khó chịu.

Vương Phi thở dài nói: “Phụ mẫu ở đây, không thể xa du, huống chi ngươi là con một. Ta tạm đoán, nếu chỉ vì ngươi muốn tránh nữ nhi ta mới quyết ý như vậy, đó chính là tội của ta. Ta là mẫu thân, ta thay nữ nhi ta xin lỗi ngươi. Hôm nay sẽ cho ngươi một cái định tâm hoàn, từ nay về sau sẽ quản giáo nó thật tốt, sẽ không để nó vô lễ, để cho người khác có cơ hội nhạo báng sau lưng, nói Vĩnh Định vương phủ ta gia phong bất chính.”

Trương Nhược Tùng vốn cảm thấy rất bất mãn với hành động dây dưa vô lý của Hoắc Hi Ngọc. Cho nên lúc này muốn rời kinh, thứ nhất là để du lịch thiên hạ hành nghề y, là tâm nguyện từ nhỏ của hắn. Thứ hai, quả thật cũng là muốn tránh ý của nàng ta. Mặc dù ngoài y thuật hắn không còn đam mê gì khác, lại không phải là một nhà thông thái. Bây giờ Vương Phi đã chủ động tìm đến tỏ thái độ như vậy, phong cách trưởng bối quý phái bộc lộ rõ, lại nghĩ đến bà là nhạc mẫu của Thiện Thủy, cũng không thể nói những lời quá đáng. Có mấy lời không nên nói cũng đã nói rồi, chần chờ, mơ hồ nói: “Vương Phi nói quá lời… Ta muốn rời kinh, cũng không liên quan gì đến công chúa… Không dám nhiễm bẩn danh dự công chúa….”

Vương Phi thở ra, nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ta có thể yên tâm. Chuyến đi ngày hôm nay cũng không phí công sức.”

Trương Nhược Tùng không phản bác được, chỉ là cúi đầu không nói.

Vương Phi bỗng nhiên lại nói: “Trương công tử, ngươi có thông hiểu kinh mạch phụ nhân không?”

Trương Nhược Tùng thấy bà chuyển đề tài, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta đã ở đây xem bệnh mấy năm, cũng khá thông hiểu.”

Vương Phi gật đầu, “Vừa đúng, hôm nay ta ra ngoài, con ta cũng đi cùng. Thuận tiện ngươi hãy chẩn mạch giúp, xem một chút có phải đã có tin vui hay không?” Dứt lời, quay đầu nhìn về cái phiến ngăn mà Thiện Thủy đang tránh, cười nói: “Nhu Nhi, đi ra đi. Hai nhà các ngươi giao hảo, ngày trước đã quen biết, không cần kiêng dè như vậy.”Thiện Thủy nghe được Vương Phi đột nhiên gọi mình hiện thân, vội vàng không kịp chuẩn bị, tim đập mạnh, nhất thời không kịp suy nghĩ, hít một hơi, an định tâm thần, đi ra ngoài, tới gần, hơi gật đầu nhìn Trương Nhược Tùng.

Lúc trướcTrương Nhược Tùng vẫn cho rằng Thiện Thủy vẫn đang ở phủ Hưng Khánh, nên không ngờ tới lại gặp nàng ở chỗ này? Nhất thời ngây người như phỗng.

Thiện Thủy hơi mỉm cười nói: “Thế huynh, lúc trước ta vẫn đi theo phu quân đến Tây Bắc, sau đó bên kia có chiến loạn, mới trở về được mấy ngày.” Dứt lời, ngồi vào một ghế trống, đưa tay đặt ở ngang bàn, sớm đã có Hồng Anh rút ra chiếc khăn trùm lên cổ tay nàng.

Trương Nhược Tùng rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, biết nàng đã lập gia đình đã lâu mà còn chưa có thai, liền ngồi lên ghế đối diện nàng, đè nén tạp niệm trong lòng, tập trung tinh thần chẩn mạch qua chiếc khăn. Sau khi xem đi xem lại, thu tay, nói: “Nguyệt sự mấy tháng này của thế tử phi, màu sắc tối sẫm, hơi ứ đọng?”

Thiện Thủy ngắm nhìn Vương Phi, thấy bà đang chú tâm nhìn mình, chần chờ, nói: “Mấy ngày trước cũng may, sau hai ngày quả thật có chút giống với lời huynh nói.”

Trương Nhược Tùng nói: “Thế muội có chứng bệnh tắc nghẽn khí huyết, dường như trông rất giống thân thể ốm yếu, gió lạnh xâm lấn.”

Vương Phi kinh ngạc nói: “Nhu Nhi, sao lại không cẩn thận như vậy?”

Thiện Thủy bị Trương Nhược Tùng nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới năm ngoái lúc vừa tới phủ Hưng Khánh gặp phải lúc binh lính sinh loạn, lúc ấy mình đang trong kỳ kinh nguyệt, trong lúc bối rối quên không giữ ấm, bị ngập trong thời tiết băng tuyết đông lạnh, sau đó vì quá gấp rút, mồ hôi đổ đầy người, càng thêm lạnh lẽo. Lại thêm mấy đếm kế tiếp vừa thức đêm vừa không có bông vải để dùng, chẳng lẽ lúc ấy không chú ý nên lúc này mới mắc bệnh như vậy?

Thiện Thủy không trả lời, Trương Nhược Tùng đã nói: “Vương Phi yên tâm, cũng may bây giờ cũng không phải vấn đề gì lớn lao, trở về uống chút thuốc, cũng sẽ điều lý trở lại.”

Vương Phi vội nói: “Vậy thì làm phiền Trương công tử rồi.”

Trương Nhược Tùng lấy bút viết đơn thuốc, để cho người đi vào đến trước mặt đi lấy thuốc, thấy không có chuyện gì đè nén ý niệm muốn nhìn Thiện Thủy, đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ người đưa thuốc tới, Thiện Thủy không thấy Vương Phi hỏi, liền kể hết chuyện kia lúc ở phủ Hưng Khánh. Sau khi Vương Phi nghe xong, mặt biến sắc, một hồi lâu sau, an ủi nàng: “Con làm rất đúng, con yên tâm, chúng ta đi về, từ từ nuôi trở lại là được. Cũng mau con là người trẻ tuổi, thân thể đều rất tốt.”

Từ lúc về đến nhà, Hồng Anh không nhịn được đứng lên oán giận: “Trương công tử này đúng là không biết phân biệt rồi. Cũng đừng nghĩ là mình như thế nào chứ. Chuyện tốt như vậy, người khác trông mong còn không được.”

Vương Phi nói: “Ta rất thường thức người này. Nếu không nhìn lầm, sẽ cưới được một cô nương tốt. Hi Ngọc hồ đồ lâu như vậy, lần này khó khăn lắm mới thông minh được một lần, ngược lại đã nhìn đúng người. Đáng tiếc ai có chí nấy, cưỡng cầu không được. Lời như thế ngươi đừng nhắc dến một lần nữa. Còn nữa, từ này về sau, gọi Phùng Thanh nhớ trông chừng Hi Ngọc cẩn thận, không để nó tùy tiện ra ngoài nữa!”

Hồng Anh thấy vẻ mặt bà nghiêm nghị, trong lòng mặc dù còn giữ nguyên ý kiến, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Trên đường trở về, Thiện Thủy cũng như lúc đi, ngồi chung với Vương Phi. Thấy vẻ mặt bà bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bản thân mình càng cảm thấy lạnh cả người.

Hôm nay hành động của bà bà (thường để nói đến mẹ chồng) thật sự rất có thâm ý. Những chuyện trước không liên quan đến nàng, nhưng cuối cùng còn gọi mình ra ngoài…

“Nương, có chuyện này con cần nói với người. Trước kia con và Trương công tử bởi vì hai nhà giao hảo, phụ mẫu hai bên từng có ý muốn kết thân, chỉ là sau này sự không thành…”

Thiện Thủy dứt khoát chủ động nói rõ ngọn ngành, thấy vẻ mặt Vương Phi cũng không kinh ngạc lắm, càng chứng minh thêm cho suy đoán của, lại nói: “Trương công tử giống như huynh trưởng con vậy. Vả lại chuyện như thế này, Thiếu Hành cũng biết.”

Vương Phi nhìn chăm chú vào nàng, chợt cười nói: “Vậy trong lòng con cảm thấy con ta thế nào?”

Thiện Thủy thành khẩn nói: “Thiếu Hành dĩ nhiên rất tốt, có thể gả được cho chàng là may mắn của con.”

Vương Phi nở nụ cười tươi thắm, đưa tay cầm lấy tay nàng, “Còn nữa, lúc đầu ta chọn trúng con, muốn con tới đây làm thê tử của Thế Quân, lúc trước là do ta không bảo trước với con, vốn là ta không phải. Chỉ là trên đời này, không có người làm mẹ nào lại không thiên vị nhi tử của mình. Nhìn thấy một cô nương tốt, chỉ muốn nhanh chóng cướp về cho nhi tử mình. Ta hiểu tính tình hắn, không được tốt cho lắm. Chỉ là nghe con nói như vậy, người làm mẹ như ta cũng rất vui mừng. Quả nhiên là ta đã không nhìn lầm người. Đứa bé ngoan, chúng ta về nhà, mẹ nhất định bồi dưỡng cho con thật tốt, chờ Thế Quân về, mẹ sẽ chờ hai con sớm sinh cháu.’’