Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 55




Editor: socfsk

Năm đó Hoắc Thế Quân mười tám tuổi nhận nhiệm vụ nguy hiểm, dẫn đại quân đánh bại Đát Thản, chiến danh vang dội thiên hạ, ngoài sự tàn nhẫn trong chiến đấu hắn đều trị quân khá nhân đạo. Mặc dù hôm nay là Tiết độ sứ của phủ Hưng Khánh, không chỉ bắt đầu sử dụng người không hề có bối cảnh, mà còn bãi bỏ những chức vụ sắp xếp theo thứ tự cấp bậc thể chế ra trận, đổi thành theo như chế độ pháp luật để chọn ra chiến tướng thích hợp. Thậm chí ngay cả mỗi sáng sớm luyện tập, canh năm trời rét đậm như vậy cả ngày từ sáng tới tối lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng hắn tuần doanh (tuần tra doanh trại), không còn ai dám lười biếng hoặc oán thán.

Hoắc Thế Quân đảm nhận quân Vũ Bình, người ở chỗ này chỉ biết hắn xuất thân cao quý, riêng chỉ có chiến danh. Hiện tại thấy hắn đứng đầu ba quân, trị quân có độ (điều hành quân có chừng mực), nhất thời lòng quân lớn mạnh, chỉ thị truyền xuống, huấn luyện quân sự bình thường cũng không còn người nào dám lười biếng, toàn bộ mọi người đều trở nên hưng phấn rực rỡ hẳn lên.

Dĩ nhiên, những điều đó chỉ là Hoắc Thế Quân trong mắt người ngoài. Thiện Thủy là thê tử của hắn, những lúc ở cùng hắn dần dần cảm thấy, riêng Hoắc Thế Quân rất biết cách bám người, am hiểu nhất là cố tình gây sự, da mặt lại càng dày hơn. Về phần tinh lực, quả thật giống như là vô cùng vô tận. Ban ngày tỷ võ ở trong doanh đều không đủ làm tiêu hao tinh lực bọn họ, nhiều đến nỗi không có chỗ để phát tiết. Mỗi ngày lúc trở về, hắn nhất định phải quấn lấy nàng làm đủ loại tư thế, nếu không nàng cũng đừng mong được ngủ ngon. Một câu nói nàng khinh thường hắn nhất – cũng bởi những lời này, từ đó hắn vinh quang bị nàng đưa về hàng ngũ động vật giống đực, còn là xuất phát từ một lần hai người đang hoạt động trên giường. Đã quên lúc đầu như thế nào, hắn hỏi nàng có thích làm chuyện đó với hắn không. Nàng nói không thích. Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt hết sức ưu thương, nhưng điều này cũng không làm trở ngại động tác trên tay hắn.

Tay hắn không nhanh không chậm cởi từng tầng áo nàng ra, “Aii, ta thích là được…” Hắn nhìn chằm chằm thân thể bị lột sạch nhưng trứng gà bóc, chậm rì rì nói: “Hiện tại một ngày không làm, chỗ ấy của ta rất khó chịu.”

Thiện Thủy bị hắn thẳng thắn bộc bạch thô tục không nhịn được phản bác, lúc hai người lăn lộn, rốt cuộc không thể không hỏi một câu: “Nếu ta không ở bên cạnh chàng thì sao đây?”

“Sao nàng lại không ở bên cạnh ta?” Hắn thong thả ung dung nói, cúi đầu tiếp xúc miệng nàng.

“Ta nói, nếu là… ta không có ở đây!” Nàng nhấn mạnh, lấy tay ngăn miệng hắn lại, cau mày khinh thường nhìn hắn.

“Tạm thời chỗ này tạm thời chỗ kia. Đến lúc đó lại nói.” hắn không chút nghĩ ngợi nên nói rất lưu loá

Đến lúc đó lại nói – câu nói này thật sự là một câu nói mơ hồ. Có thể từ trong câu nói suy diễn ra rất nhiều ý tứ khác nhau. Trong đó có một loại, dường như là hắn có thể sẽ không nạp trắc phi nữa rồi, nhưng cũng không tỏ ý hắn sẽ không đụng vào nữ nhân khác.

Dĩ nhiên trả lời như vậy khiến Thiện Thủy cảm thấy có chút bất mãn, thậm chí còn sinh ra một chút mất mát. Đương nhiên loại cảm xúc không đúng lúc này, nàng hiểu được thế nào là giấu kín, tuyệt sẽ không để cho nam nhân này nhìn ra. Dù sao trước mắt mọi chuyện đều rất thuận lợi, thuận lợi khiến nàng bắt đầu lo lắng đến chuyện mang thai.

Chuyện này thật ra là một chuyện rất tự nhiên. Hiện tại hai người dường như hàng đêm đều làm chuyện đó, hắn cũng không giống như lần đầu tiên nữa, làm cho nàng tức chết. Nếu nói đến chuyện mang thai, đúng là thuận nước đẩy thuyền.

Tất nhiên Thiện Thủy không uống rượu, hai tháng này nàng đều tính toán cẩn thận những ngày thuận lợi, càng thêm lệnh nghiêm cấm không cho hắn uống rượu. Chỉ là dù như thế nhưng cũng không có động tĩnh. Nên làm cũng đã làm, nên chỉ còn chờ theo lẽ tự nhiên.

Hoắc Thế Quân đối với vấn đề này cũng không để ý nhiều, vẫn đi sớm về muộn như cũ, lúc về chỉ ôm nàng miệng kêu loạn bảo bối tâm can. Lúc này chớp mắt một cái đã ba bốn tháng đã trôi qua, ở đây đất rộng mênh mông, rốt cuộc cũng đã có dấu hiệu tuyết tan. Từng lớp băng trùng điệp ở trên vẫn chưa tan chảy nhưng lớp băng ở dưới nước đã tan. Không khí ngày càng vui vẻ, phấn khích, không còn cảm giác giá rét ngày đông, khiến cho gió đông cũng nhẹ dịu hơn nhiều.

Mùa xuân năm Cảnh Hữu thứ mười chín rốt cuộc cũng đến.

***

Cùng đến với mùa xuân còn có một tờ thánh chỉ từ thành Lạc Kinh, ra lệnh cho Hoắc Thế Quân công vụ kết thân (thông gia) với Bộ tộc Ba Thỉ. Thánh chỉ nói, Thế tử phủ Quảng Bình hầu Trương Sưởng chưa có hôn phối (chưa lấy vợ), tuổi tương đương với Lam Trân Châu, nên sớm tổ chức hôn lễ. Quảng Bình hầu Trương Hách (cha) là trượng phu (chồng) của trưởng công chúa Vĩnh Thái. Năm nay thế tử 17 tuổi, là một thiếu niên thông minh tuấn tú, gả Lam Trân Châu cho hắn cũng coi như là phù hợp.

Hoắc Thế Quân nghĩ vẫn nên sớm đến gặp bộ tộc BaThỉ. Nhưng để tỏ lòng kính trọng đối với họ, cuối cùng Hoắc Thế Quân vẫn quyết định tự mình đi một chuyến. Hắn dẫn Thiện Thủy cùng lên đường.

Mùa đông phủ Hưng Khánh khá dài, bởi vì tiết trời rét đậm, dường như nàng phải trải qua cuộc sống buồn tẻ ở trong phủ Tiết độ sứ. Hiện tại thì tốt rồi, nàng nhìn những chồi non đang rục rịch ngóc đầu dậy, lần này mặc dù coi như công sự nhưng cũng rất thoải mái, cho nên hắn cũng vui lòng đưa nàng ra ngoài đi dạo xung quanh một chút.

Hơn một năm mùa đông đặc biệt tới sớm, tương ứng trong một đêm cả vùng đất giống như có gì tác động, mùa xuân cũng gấp rút tới rồi. Ngày lên đường hôm đó, trời xanh mây trắng, Thiện Thủy ngồi xe ngựa, Hoắc Thế Quân cưỡi ngựa dẫn theo một đội thị vệ thân binh rời đi. Ra khỏi cổng thành Phượng Tường, người hai bên đường cũng thưa dần, xa xa từng đàn dê bò chụm lại như một tấm thảm chậm rãi chuyển động. Gió thổi mang theo cả mùi tanh của băng tan và bùn đất, màn trúc xe ngựa khẽ lay động, vang lên lích chích. Thiện Thủy dứt khoát cuốn màn trúc lên, mặc cho gió thổi qua cửa sổ, người cũng tì lên khung cửa nhìn ra dãy núi phía xa.

Tâm trạng Hoắc Thế Quân cũng khá tốt, tì ngựa đang đi phía trước lùi lại phía sau, cho ngựa đi bên cạnh xe ngựa nàng.

“Có muốn cưỡi ngựa không?”

Hắn đề nghị.

Thiện Thủy ngẩn ra, vẫn chưa trả lời, hắn đã bảo phu xe ngừng lại. Hắn cũng không xuống ngựa, chỉ khom lưng xuống, vươn tay ôm lấy eo nàng, bế nàng ngồi lên yên ngựa phía trước mình, sau đó ném một cái nhìn hung dữ cho đám người đang há hốc mồm phía sau. Hắn ghì chặt cương ngựa, thúc hông nó, ngựa chạy như bay về phía trước.

Thiện Thủy ngồi xe ngựa đã vô số lần, nhưng đây cũng là lần đầu tiên được ngồi trên lưng ngựa chạy như bay. Con ngựa này là con ngựa tốt nhất, chờ sau khi đã bỏ lại những người đó một khoảng khá xa, được chủ nhân thả cho tăng tốc, dĩ nhiên vô cùng phấn khích chạy đi. Nó chạy trốn vui vẻ, nhưng chỉ khổ cho Thiện Thủy đang ngồi trên lưng. Lúc đầu ngồi lên nàng còn có cảm giác mới mẻ thú vị, còn có tâm trạng nhìn xung quanh ; hiện tại miệng, mũi, hai tai nàng đều trở nên ù ù cạc cạc, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng dường như bị đặt sai chỗ. Vừa mở mắt nhìn liền như muốn nhào tới, sợ quá phải lập tức nhắm mắt lại, một mặt vừa ôm lấy cánh tay đang cầm cương vừa la ầm lên: “Té xuống thì phải làm thế nào? Ta không cưỡi nữa, chàng cho ta về!”

Hoắc Thế Quân giơ tay lên, đầu ngựa bị kéo lên, ngửa mặt lên trời cất tiếng hí vang, cả người Thiện Thủy bị trượt về sau càng thêm mất thăng bằng, hét lên một tiếng, quay người ôm chặt lấy vòng eo của hắn không buông.

Hoắc Thế Quân đón gió cười to, “Té xuống cũng có ta làm đệm lưng cho nàng, nàng sợ gì! Ta thấy nàng buồn bực ngồi trong phòng nên mới dẫn nàng ra ngoài hóng mát. Nếu đã ra ngoài, ngồi xe ngựa thật quá lãng phí.”

“Vậy chàng để nó chạy chậm một chút, chậm một chút…

Thiện Thủy núp trong ngực hắn, nhắm mắt lại la hét lung tung.

Hoắc Thế Quân giữ chặt cương ngựa để nó đi chậm lại, giơ một cái tay ra nhéo nhéo mặt nàng, cười nhạo nói: “Bình thường nàng luôn rất hung dữ với ta, chỉ cần không vừa ý liền giở quyền đấm cước đá. Bây giờ vừa leo lên lưng ngựa lại thành ra sợ chết như vậy, chậc chậc…”

Thiện Thủy cảm giác dưới thân đã vững không ít, lúc này mới kinh hồn bạt vía (hoảng sợ) mở mắt ra, liếc thấy vẻ mặt châm chọc của hắn, trong lòng nhất thời tức giận, buông eo hắn ra, ngồi thẳng lưng nói: “Ta không giống chàng, ngày ngày đều cưỡi ngựa, so với việc đi bộ trên đường của ta còn nhiều hơn! Không cần chàng tự mình làm chuyện xấu, ta cũng có thể tự mình cưỡi!”

Hoắc Thế Quân nhướng mày, gật đầu nói: “Đây chính là do nàng nói.” Nói chưa hết lời, chỗ đạp chân có chút nặng, người nào đó đã nhảy xuống, bỏ lại nàng một mình phía trên.

Lúc đầu Thiện Thủy sợ hết hồn, thấy hắn đứng chắp tay trên mặt đất, lại nhìn dáng vẻ bi kịch của mình, nhất thời tức giận trong lòng. Nàng thầm nghĩ không thể để hắn đạt được ý nguyện, vội vàng nắm lấy cương ngựa, hai chân kẹp chặt bụng, từ từ ngồi thẳng lên.

Nàng nghĩ tới như vậy có thể ổn định thăng bằng, không nghĩ tới con ngựa dưới mông rất giỏi nhận biết chủ, thấy Hoắc Thế Quân ở dưới mặt đất, trên người lại là kẻ không quen không biết, nào chịu bị khống chế? Không có lệnh của chủ nhân, cũng không thể làm rơi người trên lưng, chỉ hí hí hai tiếng, nhảy chồm lên rồi đứng yên tại chỗ lắc lư.

Con ngựa phía dưới vừa cử động, Thiện Thủy ngồi ở trên cao không thể nắm giữ được cái gì để giữ thăng bằng. Bị lắc lư vài cái, người cũng bị lắc lư theo, nàng bị dọa sợ lập tức buông dây cương, cúi người ôm chặt lấy cổ ngựa.

Hoắc Thế Quân thấy nàng mặt đã trắng bệch, tay ôm chặt cổ ngựa nhưng không chịu cầu xin tha thứ. Chơi thì chơi, sợ nàng ngã ngựa thật liền đi lên nắm lấy dây ghìm ngựa lại. Con ngựa hạ người xuống, còn kịp hí hí thêm hai tiếng trong không khí, Thiện Thủy cho là nó thực sự phát tác bản chất con vật, tay chân mềm nhũn, cả người liền nhằm vào mặt đất. Trong nháy mắt nàng nghĩ sẽ cắm mặt vào đất, cả người bỗng nhiên dừng lại, rơi vào trong một vòng tay người nào đó.

“Không tệ, so với lần đầu tiên của ta thì tốt hơn nhiều.”

Hoắc Thế Quân nghiêm túc khen ngợi.

Thiện Thủy chưa hoàn hồn, thấy hắn đã chịu xuống nước, giơ nắm đấm lên đánh vào ngực hắn.

Trong ngực thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, cơ thể mềm mại, hai bầu ngực phía trước không thể không va chạm vào người, kết hợp với những cú đánh nhẹ nhàng, dường như rất giống ve vãn tán tỉnh. Hoắc Thế Quân chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, cười hai tiếng ha ha, đặt nàng lên ngựa lần nữa sau đó cũng nhảy lên, lúc này không hề trêu chọc nàng, một tay ôm chặt vòng eo nàng, một tay nắm dây cương chạy nước kiệu nhanh chóng rời đi.

Gió thổi vù vù qua tai, lưng dựa vào bụng hắn, Thiện Thủy tận hưởng tiếng nhạc rong ruổi, cả người hưng phấn đến mức người đổ mồ hôi, không có chút cảm giác xuân hàn se lạnh nào. Hoắc Thế Quân chợt cho ngựa chậm lại, giơ roi lên cao chỉ về phía tây, chỉ vào nơi xa ý bảo nàng nhìn qua, nói: “Ta đã từng đến nơi đó. Ở đó có một bãi sông, lúc chưa tới, bên bãi sông chỉ toàn cây liêu gai và cỏ lau. Ta tới nơi này nhìn qua, trắng hông xen lẫn, đỏ là liễu gai, trắng chính là cỏ lau, tốt tươi khác thường. Đến lúc nào đó ta dẫn nàng đi xem?”

Thiện Thủy nhìn lại, thấy bây giờ đằng kia chỉ toàn một màu xám trắng, chỉ thỉnh thoảng điểm xuyết vài mảng màu xanh nhạt.

“Được, đến lúc nào đó chàng dẫn ta tới xem!”

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, hào hứng lên tiếng, gió thổi bay tóc mai nàng sang hai bên, để lộ đôi mắt trong như nước, sáng như thể tuyết trắng trên đỉnh núi phía xa.

Hoắc Thế Quân đưa mắt nhìn nàng chốc lát, cánh tay ôm chặt vòng eo nàng hơn nữa.

“Ừ, nhất định sẽ dẫn nàng tới.”

Hắn nghe theo lời nàng… lặp lại lần nữa.

***

Mấy ngày trước bộ tộc BaThỉ biết được có thánh chỉ truyền đến từ Lạc Kinh, cũng biết hôm nay Hoắc Thế Quân đích thân tới, qua buổi trưa, BaThỉ Vương Bộ liền dẫn người ra trước hai mươi dặm nghênh đón. Ban đêm, đoàn người trùng trùng điệp điệp rốt cuộc đã tới bộ tộc …