Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 33




Edit: mèo mỡ

Beta: Socfsk

Bởi vì chủ nhân bữa tiệc là vợ chồng Hoắc Thế Du, cho nên y phục dự tiệc hôm nay không cần trang trọng như lúc vào cung, dĩ nhiên cũng không thể quá tùy ý. Thiện Thủy cuối cùng cũng thay đồ xong, xuất hiện trước mặt Hoắc Thế Quân đến đón nàng. Tóc dài đen mượt búi thành búi tóc bách hợp của cô dâu, cài trâm Đan Phượng vàng ròng rũ tơ miệng ngậm minh châu, bên tai đeo khuyên ngọc trai Mộc Lan Đông Châu, trên người là váy màu khói ráng trăm con bướm bên hoa tám lớp, hợp lại thật kín, trên thêu hoa sơn trà đỏ sậm. Đề phòng ban đêm gió lạnh, bên ngoài khoác áo lông chim hoa văn Khổng Tước đỏ thẫm, cả trang phục lộng lẫy bức người. Cực kỳ khó được là một thân trang phục và phụ kiện chói mắt như vậy lại không làm mất vẻ tao nhã, ngược lại tôn lên được vẻ đẹp tuyệt luân. Khi nàng đứng trước mặt Hoắc Thế Quân, sặc sỡ loá mắt, trong nháy mắt nam nhân có chút sững sờ... chỉ vì đêm qua lại kết thúc trong không vui nên cũng không hiện ra vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ nhìn nhiều hơn mấy lần thôi.

Phủ An Dương Vương mới được ban thưởng, ban đầu là một phần lâm viên Phương Quỳnh Uyển của Hoàng gia trong hoàng thành, sau lại mới cải tạo thành vương phủ. Diện tích mặc dù kém hơn Phủ Vĩnh Định Vương rộng lớn, nhưng bàn về kiến trúc lâm viên trong đó, tinh xảo hơn một bậc. Lúc này hoàng hôn mới vừa hạ xuống, đèn dầu trong vương phủ liền được thắp lên hàng dài, uốn lượn huy hoàng, giống như hoa tươi sum suê rực rỡ.

Dạ yến nằm ở sảnh Bắc Hiên rộng rãi nhất phủ An Dương Vương, dưới ánh đèn cá voi to như cổ tay trẻ con, đèn đuốc sáng trưng, có thể sáng như ban ngày. Nghe thông báo hai vợ chồng hắn đến, Hoắc Thế Du và Dương Vân Đình sai người ra hiên sảnh chào đón.

Hôm nay người tiếp khách tất cả đều là những người cùng thế hệ trong hoàng tộc, nếu đã thành thân, đều đi theo đôi, cho nên cứ một bàn là một đôi vợ chồng. Vợ chồng chủ tiệc ở ngay chính giữa phía bắc, vợ chồng Hoắc Thế Quân ở bên trái, đối diện là trưởng công chúa cùng vợ chồng thế tử Nghiễm Bình Hầu quý phủ, còn lại mọi người như tuổi của mình ngồi trên bàn tiệc, xếp thành một hàng.

Khi Thiện Thủy theo Hoắc Thế Quân xuất hiện thì đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Lúc này nhập tiệc, lại vì vợ chồng hắn là chủ khách, nhất cử nhất động của hai người, đương nhiên khiến người khác chú ý hơn. Hoắc Thế Quân trước mặt người khác giỏi nhất là giả vờ, lúc này như một người khác hẳn, mặt mỉm cười, vừa ngồi xuống thậm chí còn tự mình đưa tay cởi áo choàng trên người nàng, chăm sóc tỉ mỉ. Thiện Thủy đương nhiên cũng đáp lại nụ cười dịu dàng với hắn. Rơi vào mắt mọi người, chính là một đôi Thần Tiên Quyến Lữ, phu thê ân ái.

Đám con em hoàng tộc trong thành Lạc Kinh, am hiểu nhất là hưởng lạc. Vừa khai tiệc, qua mấy hồi mời rượu, kỹ nhạc tự nhiên vang lên, vũ nữ xếp thành hàng hiến múa giữa đình.Đợi khi ngà ngà say, càng không gò bó nữa, tìm vui bừa bãi. Đương thời đang lưu hành ném thẻ vào bình rượu, các nam nhân mạnh mẽ so tài, người thua tự động uống cạn ba chén. Hoắc Thế Du tài bắn cung tinh chuẩn, đương nhiên cũng là cao thủ trong đó, toàn bộ không có ai là đối thủ của hắn.Mọi người than thở ở trong, hắn cười nói với Hoắc Thế Quân đang ngôi ở trên: "Đường ca sao không xuống đây, cũng tới tham gia náo nhiệt đi?"

Hoắc Thế Quân cười nói: "Tài bắn cung của đệ, vốn đứng đầu trong kinh," lại giơ cao cái tay đang bị băng của mình, "Ta sẽ không bêu xấu."

Sở dĩ Hoắc Thế Du thiết yến này, cũng chỉ là nghe theo lời dặn của ông cậu Chung Nhất Bạch, làm để Hoàng thượng nhìn thôi. Cười một tiếng, ánh một mắt lần nữa xẹt qua Thiện Thủy cạnh hắn. Thấy nàng có thể là do say rượu, hai má hơi hồng, tôn lên làn da trắng hơn tuyết, diễm quan quần phương (xinh đẹp), nhất thời hơi mất hồn.

Hoắc Thế Quân thừa sức nhận ra được, Hoắc Thế Du này mất hồn nhìn chăm chú dù chỉ là thoáng nhìn qua, cũng đã lọt vào mắt hắn. Đè xuống khó chịu trào lên trong lòng, lườm Thiện Thủy bên cạnh một cái, thấy hai mắt nàng buông xuống, cũng không nhìn người khác, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút.

Thiện Thủy lúc này, không chú ý tới mặt vị quan tòa này. Khi nàng còn ở nhà mẹ đẻ thì có tiếng tửu lượng cực thấp, một chén đã say. Giờ đang ở ngoài, đương nhiên không dám uống loạn..., chỉ sợ say khướt xấu mặt. Hai vợ chồng hắn tối nay là chủ khách, người ta đi lên mời rượu. Đẩy không được, mỗi lần lợi dụng tay áo che mặt uống một ngụm nhỏ thôi. Nhưng dù vậy không chịu nổi người ta thay nhau mời rượu, gò má đã ửng hồng, người hơi choáng, cố hết sức mới ngồi vào được chỗ của mình.

Chủ tọa An Dương Vương phi luôn ngồi ngay ngắn lúc này đứng dậy, bưng một ly rượu, khoan thai mà đến, kính rượu Hoắc Thế Quân trước, cười nói: "Đường ca ít ngày nữa đã phải lên đường, ta kính một ly, mong đường lớn bằng phẳng, sớm ngày trở về."

Lời nói đơn giản, lại rất khéo léo, Hoắc Thế Quân đương nhiên đứng dậy nhận rượu, nói tạ.

Dương Vân Đình uống xong một ly, lại đổ đầy, chuyển sang Thiện Thủy, nâng chén lại cười nói: "Đường ca đi, tẩu tử phải ở lại trong kinh phụng dưỡng mẹ chồng, dù vốn là bổn phận của nữ nhân chúng ta, nhưng vừa mới thành thân đã thiếu đường ca ở bên làm bạn, đúng là rất tiếc. Tẩu tử tao nhã, ta vừa thấy đã sinh lòng mến mộ, rất muốn làm quen. Nếu tẩu tử không chê ta, về sau chị em dâu chúng ta qua lại nhiều hơn. Tẩu tử có ta làm bạn, đường ca cũng yên tâm, chỉ cần để ý bên ngoài phân ưu cho hoàng thượng là được. Ly này, ta cạn vì ngưỡng mộ." Dứt lời, ngửa cổ uống hết rượu trong chén.

Đôi tay Thiện Thủy đỡ bàn, đứng lên, cũng nâng ly rượu lên trước mặt.

Những lời này của Dương Vân Đình, người khác nghe đương nhiên sẽ không thấy gì, cũng chỉ là chị em dâu đáp lời bình thường, vả lại lời nói cũng hồn nhiên xinh đẹp. Nhưng rơi vào tai Thiện Thủy, lại cảm thấy như có ý khác, thậm chí hình như nàng ta cố ý nói cho Hoắc Thế Quân nghe. Nhưng giờ phút này không rảnh mà ngẫm lại. Nàng ta là nữ chủ nhân, luận thân phận còn cao hơn Thiện Thủy một bậc. Nàng ấy đã cạn trước như vậy rồi, Thiện Thủy sao có thể từ chối được? Ứng đối mấy câu, nâng ly nhỏ tới bên môi, một hơi uống hết. Dương Vân Đình lúc này mới cười mỉm về chỗ ngồi.

Uống cạn ly rượu, Thiện Thủy chỉ thấy trong bụng ấm áp như có dòng nhiệt đi qua, cả người bay lên, ngay cả Hoắc Thế Quân bên cạnh cũng cảm thấy nàng không bình thường, lập tức hiểu ra. Tửu lượng của thê tử mình lại kém như vậy, mới thế mà đã say khướt, đỡ lấy eo nàng, đến bên tai nhỏ giọng nói: "Còn chịu được không?"

Thiện Thủy nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi..." Thoáng một cái, cơ thể đã mềm nhũn tựa vào vai

Dương Vân Đình đã sớm chú ý, tiến đến tự trách nói: "Trách ta không tốt. Tẩu tử tửu lực không tốt, ta đỡ nàng về phòng ta nghỉ tạm, đợi tiệc tan, đường ca trở lại đón nàng, thế nào?"

Hoắc Thế Quân liếc mắt nhìn Hoắc Thế Du đi tới, ánh mắt lóe lên, cười nói: "Hôm nay đa tạ vợ chồng muội bày tiệc này. Nàng đã vậy rồi, sao lại quấy rầy được? Ta sẽ dẫn nàng về. Vốn nên thiết yến lại cảm tạ. Nhưng ta đi gần một năm, sợ vội vàng không chu toàn, bất kính. Đợi khi ta trở về, đến lúc đó ta và thê tử thiết yến mời lại vợ chồng muội."

Mọi người thấy tiệc đã hơn nửa, Thế tử phi say ngã, vợ chồng hắn muốn rời đi, rối rít tới đây nói lời tạm biệt. Hoắc Thế Quân đáp lại từng người, khoác áo choàng cho Thiện Thủy, cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, ôm eo nàng, đỡ nàng ra khỏi vương phủ.

Lúc đầu Thiện Thủy còn cố gắng chống đỡ, đến lúc được ôm lên xe ngựa, biết bên cạnh không còn người ngoài nữa, thả lỏng tinh thần, cảm giác say đã ùn ùn kéo đến, căn bản không biết về nhà lúc nào, mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy mình giống như được người ta bế đi.

Hoắc Thế Quân ôm Thiện Thủy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của phần đông người làm trong vương phủ một mạch về phòng. Ôm cô gái trong ngực xuống giường, nhìn hai má nàng đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt lại, đến gần hơn một chút mới thấy mùi rượu ngọt ngào xông vào mũi.

Bạch Quân Vũ Tình cũng đi theo cùng, đương nhiên biết Thiện Thủy say. Vừa về đến Lưỡng Minh Hiên, việc của mỗi người lại lu bù lên. Lâm nhũ mẫu nấu canh giải rượu, đám Bạch Quân mang nước ấm khăn mặt đi vào. Thấy Thế tử phi nằm trên giường, Thế tử ngồi bên nàng nhìn, đi tới gần hơn, cẩn thận nói: "Nếu thế tử có việc, chỗ này cứ giao cho bọn nô tì là được."

Hoắc Thế Quân thu ánh mắt, ngẩng mặt hỏi: "Tiểu thư nhà các ngươi không uống được rượu?"

Bạch Quân liếc mắt nhìn Thiện Thủy, sợ hắn cảm thấy bị mất mặt trước mọi người tức giận, lo sợ lên tiếng: "Dạ vâng... Ngày trước khi ở nhà, bình thường không dám uống rượu. Chỉ cần một ít sẽ say khướt ngay. Hôm nay phải theo Thế tử dự tiệc, sợ ngài mất hứng trước còn ăn thêm viên giải rượu, không ngờ vẫn..."

Hoắc Thế Quân ừ một tiếng, nói: "Các ngươi cũng đi ra ngoài đi."

Bạch Quân vẫn còn do dự, Lâm nhũ mẫu đưa canh giải rượu tới vội kéo ống tay áo nàng, lúc này nàng mới hiểu ý, vội vàng lui ra ngoài.

Tay Hoắc Thế Quân bị con Sước Sước kia cào vẫn còn băng, chỉ một tay cũng không làm khó được hắn. Đặt nàng nằm ngang, gỡ trang sức trên đầu, cởi hết áo khoác, lại vắt khăn ngâm trong nước nóng lau mặt cho nàng.

Đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Thế Quân hầu hạ người khác. Thấy nàng thật sự say đến không biết trời đất, chỉ nhắm mắt mặc mình định đoạt.Nghĩ đến lúc hai người cùng tỉnh táo, so với cái bộ dạng lúc tỉnh làm người ta chán ghét kia càng đáng yêu hơn gấp trăm lần. Không nhịn được ném cái khăn cầm trên tay, đưa tay nhẹ nhàng sờ gương mặt mềm nhẵn còn hơi nóng của nàng. Nàng không chống lại chút nào, mí mắt hơi mấp máy, lông mi dài khẽ run mấy cái mà thôi.

Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm gương mặt say của nàng trong chốc lát, ánh mắt cuối cùng rơi vào đôi môi đỏ tươi hơi cong lên của nàng, trong lòng chợt nảy lên ý nghĩ.

Hắn cũng biết ý nghĩ này của mình thật sự không phải là quân tử. Chỉ là thời khắc này mỹ nhân say nằm trước mắt, nàng là thê tử của hắn, huống chi ngày mai, hắn còn phải xa nhà rồi... Cho nên có sao đâu?

Giống như bị đầu độc, hắn đột nhiên cảm thấy hưng phấn, hưng phấn tăng lên. Dạ yến tối nay lúc hắn nhìn thấy ánh mắt đường đệ nhìn trộm hắn và nàng cùng uống rượu khiến trong bụng hắn như xoắn vào nhau, cháy đến mức hắn miệng đắng lưỡi khô. Hắn không do dự nữa, ngón tay đã thử thăm dò tiện thể xoa cánh môi mềm mại của nàng. Cảm giác từ đầu ngón tay truyền tới như dụ dỗ hắn, rốt cuộc phủ lên, cúi xuống mặt nàng, chạm vào làn môi nàng như chuồn chuồn lướt nước.

Môi nàng vừa thơm lại vừa mềm. Cảm thấy nàng đã mang hơi rượu ấm áp vương vấn trên gò má mình, Hoắc Thế Quân có mấy phần khó thở lại say mê, dùng sức hít sâu vài hớp khí nàng thở ra, môi liền dán lên

Thiện Thủy say đến không biết gì, cả người nặng trĩu choáng váng, nhưng có lẽ là lúc trước đã ăn đồ giải rượi, nên ý thức còn chưa mất hết. Lúc trước cũng biết hắn đang hầu hạ mình, cảm thấy không ổn, rất muốn mở mắt ra, bất đắc dĩ tay chân mềm yếu vô lực. Trong lúc mơ mơ màng màng lại cảm thấy như có thứ gì đặt trên môi mình, mút nàng rất khó chịu, lại một lát, làm nàng không thở được. Theo bản năng cau mày ưm một tiếng, há mồm muốn hô hấp. Mới vừa mở cánh môi hoa, đột nhiên có vật xâm nhập trượt vào, xoắn lấy lưỡi nàng thật chặt, xoắn lưỡi nàng đến phát đau. Lúc này nàng mới rùng mình, ý thức được mình bị người ta cường hôn rồi.