Công tước chính thống thuộc gia tộc quỷ hút máu Monocyte tại Đế đô.
Father là người nắm thực quyền trên Sange, một trong Tam Trưởng lão đức cao vọng trọng.
Hiện đang giữ chức Thống soái tối cao của liên quân Huyết tộc. Dẫn dắt liênquân Huyết tộc chinh chiến bốn phương suốt hai nghìn bốn trăm năm. Đánhđâu thắng đó, không gì cản nổi, thu hoạch vô số hành tinh lớn nhỏ, không ngừng khuếch trương lãnh thổ Sange.
Trong công việc luôn hà khắc nghiêm túc, không bao giờ lề mề dài dòng, nói năng thận trọng không đủ lãng mạn dịu dàng.
Thích chiến trường ngập ngụa máu lửa hơn dạ tiệc xa hoa trụy lạc, thích quântrang gọn gàng hơn phục sức xa xỉ màu mè của quý tộc; thích lên giườnghơn tán tỉnh ngon ngọt.
Từ trước đến nay, Tướng quân Brujah luônmột mình một lối, dùng hình tượng mạnh mẽ đầy nam tính chiếm được sự ủng hộ của vô số người trong Huyết tộc. Mặc dù không phải loại đàn ông lộng lẫy hoa lệ đang thịnh hành đương thời nhưng bên cạnh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Cho nên, chính anh ta cũng không nghĩ đến, cuối cùng mình lại rơi vào tay một sinh vật bé nhỏ bình thường đến thế.
Vợ của tôi là một người tướng mạo bình thường.
Vóc dáng nhỏ nhắn, thân hình phẳng lì, tứ chi mũm mĩm, hình thể giống nhưmột em bé, tuyệt đối không phù hợp với tiêu chuẩn cao lớn mỹ lệ có lồicó lõm của Huyết tộc.
Hai má tròn trịa, đường nét cũng dẹt hơnngũ quan sắc sảo của Huyết tộc rất nhiều, hoàn toàn không phù hợp vớithẩm mỹ truyền thống của chúng ta, khó có thể cho là xinh đẹp. Tướng mạo này trong Lam Huyết tộc cũng chỉ ở cấp bậc trung hoặc hạ, đặt trongThánh Huyết tộc chật ních người đẹp thì càng thêm tầm thường.
Đôi môi mỏng chẳng hề gợi cảm, luôn phủ một màu hồng nhạt nhẽo khác hẳn với làn môi mọng đỏ diễm lệ của Huyết tộc, thậm chí thỉnh thoảng còn trắngbệch như bị bệnh... Đúng rồi, viện nghiên cứu có nói cô ấy có dấu hiệuthiếu máu. Có lẽ mình nên khống chế tần số hút máu một chút. Nhưng máucô ấy quá thơm ngon, thật sự khiến người ta không thể kiềm chế được.
Không sai, mặc dù dung mạo cô ấy xấu xí nhưng vợ tôi có thể xưng tụng là độcdược sống của Huyết tộc. Chỉ một giọt máu là có thể khiến mọi người điên cuồng.
Ngay cả người nhập ngũ nhiều năm, sức chịu đựng kinhngười như tôi, nghe thấy mùi máu ngọt ngào của cô ấy cũng không khốngchế nổi bản thân mình.
Màu mắt thẫm lại, răng nanh duỗi dài, móng tay cũng vươn ra từ lúc nào chẳng rõ, theo bản năng tiến vào trạng tháo săn thú! Huyết tộc là dã thú khao khát máu tươi mà mùi máu của cô ấylại luôn kích phát sự điên cuồng chúng tôi khổ sở che giấu.
Cầncổ mảnh mai yếu ớt, da thịt mềm mại có thể dễ dàng cắn phập vào. Răngnhanh có thể cảm nhận được sự giãy dụa và run rẩy của con mồi. Tiếp theo đó dòng máu tươi tinh thuần, ấm áp nóng hổi, liên tục không ngừng chảyqua đầu lưỡi như mật ngọt, an ủi cổ họng đã khát khô ngàn năm.
Tư vị đó quá tuyệt diệu, dù chỉ là ảo giác cũng khiến bản năng chúng tôi rục rịch ngóc đầu dậy!
"Đau quá...Đủ rồi chứ?"
Cô ấy nhướng mày, thở hào hển đẩy tôi ra.
Tiểu Tiểu không thích bị môi tôi chạm vào.
"Đùng động đậy..." Tôi nhẹ giọng nói, đầu lưỡi liếm láp dấu răng để lại saukhi hút máu. Vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu, khép lại. Cảm tạtrời cao đã ban cho Huyết tộc nước bọt có khả năng tăng tốc phục hồi vết thương, cho tôi thêm một lý do để liếm vợ yêu....
Dưới động táccủa tôi, khuôn mặt Tiểu Tiểu trở nên đỏ bừng, ngay cả vành tai và cần cổ cũng ửng hồng đáng yêu. Bộ dạng ngượng ngùng mềm mại này rất động lòngngười, khiến tôi không nhịn được muốn làm thêm vài chuyện...
"Này!Anh làm gì vậy?!"
Tay cô ấy chống trên ngực tôi ra sức đẩy! Đôi mắt mở tròn xoe, khuôn mặtvừa sợ vừa giận đỏ bừng ngước lên nhìn tôi chằm chằm," Anh,anh...sao anh lại liếm tôi...Aí!" Cô nghiêng đầu đi, che giấu sự bối rối bằng cáchxoay người nhặt tập tranh rơi dưới đất vì bị tôi đột nhiên ôm lấy lúcnãy.
Tập tranh rất nhiều, lớn có nhỏ có. Có lẽ vì bối rối nên cô ấy nhặt được tờ này liền rớt tờ kia.
Đúng vậy, cô vợ bé bỏng của tôi không chỉ tướng mạo tầm thường, mà còn rất ngốc.
Trên thực tế gần như cô ấy không có bất kỳ sở trường gì, không thể sánh vớinhững cô gái thông thạo cỡi ngựa bắn cung, trên thông thiên văn dướitường địa lý ở Đế đô. Mà so với Huyết tộc có khả năng chiến đấu nằmtrong bảng xếp hạng cao thủ của vũ trụ thì chút sức lực của cô ấy có thể sánh ngang con kiến, thật sự không có chỗ nào để khen tặng...
Rốt cuộc tôi chấm cô ấy ở điểm nào?
Khẽ than nhẹ, nhanh chóng cúi xuống giúp Tiểu Tiểu nhặt sách lên, dựa theođộ lớn xếp thành một chồng chỉnh tề, nghiêm mặt bàn giao lại.
Cô ấy nhìn tôi, hơi do dự rồi đưa tay nhận lấy.
Tôi rất thích ánh mắt của cô ấy lúc này, mang vẻ dò xét và do dự, giống như loài động vật nhỏ nhát gan nào đó.
Vẻ e sợ đáng yêu xen lẫn cảnh giác này khiến người ta muốn nhào tới khi dễ một phen.
Đáng tiếc, động vật nhỏ luôn sợ mãnh thú khổng lồ, tôi nghĩ cô ấy rất sợ tôi.
Cho nên mới lập tức ôm sách bỏ đi.
Trên bàn trà vẫn còn vương mùi thơm.
Xem ra trước khi tôi tới, cô ấy đang nghỉ trưa trên xích đu sau vườn.
Tôi đứng yên một lát, sau đó ngồi xuống cái ghế cô ấy vừa ngồi, dùng tay ôm trán nhắm mắt dưỡng thần, khẽ than thở.....
Tôi phải tiếp nhận một sự thật, bà xã của tôi không chỉ có tướng mạo thường thường, hết sức ngốc nghếch, còn tuyệt đối không thích tôi....
Tôi..Sao tôi lại chọn sinh vật như vậy làm vợ chứ?
Dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu là cô ấy có thể thay thể quỷ hút máu cáikhông có năng lực gây giống sanh hạ con cháu cho Huyết tộc. Mà thân làngười cuối cùng trong gia tộc Monocyte, nếu không muốn diệt tộc, tôinhất định phải sinh con với cô ấy.
Đó là quyết định của Hội Trưởng lão, coi như tôi đang gánh vác nghĩa vụ của chính phủ đi.
Chỉ là nghĩa vụ thôi, tôi cũng không tính để vợ quấy nhiễu cuộc sống riêng tư của mình.
Nhưng sau khi ôm thân thể mềm mại ấm áp thoang thoảng hương thơm của cô ấy,chạm vào thân thể cứng ngắc lạnh như băng của giống cái Huyết tộc, không biết tại sao tôi lại cảm thấy không hứng thú nổi.
Mặc dù tôikhông đặc biệt để ý đến cô ấy, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông khác/động vật/ sinh vật ngoài hành tinh đụng đến cô, hoặc nói chuyện với cô,hoặc là tới gần cô ấy trong phạm vi ba mét ( Này anh đủ rồi đấy!) thìhơi khó chịu một chút....
Đừng có sờ cô ấy, cô ấy có thể để các người tùy tiện động vào sao?! Khốn kiếp, tôi giết hết bây giờ! ( Đây là hơi khó chịu?)
Tại sao người này luôn không chút đề phòng thoải mái nói chuyện với ngườilạ vậy? Bị bắt đi ăn hết thì biết làm sao hả? ( Chỉ có anh mới làm nhưvậy thôi! )
Đừng có tùy tiện cười, con gái mà cười ngọt ngào với đàn ông thì khác gì nói Yes? ( Không phải vậy chứ!)
Ngay cả người làm vườn cũng có thể tươi cười bắt chuyện, tại sao không nói gì với tôi? ( Đây mới là lý do anh khó chịu chứ gì?!)
"Kolle. tên làm vườn kia là ai? Ngày mai lập tức sa thải hắn, đổi thành phụ nữ."
"Vâng, thưa ngài."
Mỗi lần nhìn thấy hoặc ở gần cô vợ bé bỏng này, tôi không khỏi phiền não.
Khát vọng với máu, muốn chạm vào cô ấy rồi buồn bực vì bị tránh né, vừa ghen tỵ vừa không thoải mái, tất cả hòa lẫn vào nhau...Nhiễu loạn suy nghĩluôn luôn minh mẫn của tôi, khiến cho tất cả đều trở nên hỗn độn.
Như vậy chẳng giống tôi tí nào.
Rõ ràng tôi ghét nhất là những chuyện dây dưa không rõ, rõ ràng luôn thích nói thẳng, tốc chiến tốc thẳng.
Nói cũng phải, có gì để rối rắm chứ, sinh con thôi mà, mau mau tiến lên ômlấy cô ấy, cưỡng ép đến khi cô ấy mang thai là được! ( Vậy mới bấtthường đó.)
Cô ấy là vợ hợp pháp được chính phủ phê duyệt củatôi, yếu ớt nhu nhược không thể nào phản kháng, hơn nữa hiện tại cònkhông hề phòng bị nằm ngủ trên giường tôi, tôi muốn làm gì cũng đượcphải không?
Muốn làm cái gì thì làm cái đó....
Vậy, nên bắt đầu từ chỗ nào đây? ( Anh tính làm rất nhiều chỗ sao?)
Ừm, nhìn kỹ thì bộ dạng cô ấy khi ngủ thật là đáng yêu.
Vì là con người nên khuôn mặt luôn mềm mại ửng hồng, làm nổi bật hàng mi mỏng manh, trông có vẻ vừa yếu ớt, vừa ngon miệng...
Đôi môi mỏng mềm mại, thân thể bé nhỏ, ôm vào lòng vô cùng thoải mái, nhẹnhàng như chim non....Làn da mịn màng, thân thể ấm áp, cần cổ khêugợi...
"Ưm...Ventrue....đừng mà..Đáng ghét...Nhột quá à....." Tiểu Tiểu nửa tỉnh nửa mê rù rì.
Động tác khẽ hôn dịu dàng của tôi lập tức khựng lại!
Máu nóng chạy khắp toàn thân cũng nhanh chóng lạnh ngắt...
Vào thời khắc động tình lại nghe bà xã thốt ra tên người đàn ông khác. Nỗinhục nhã này thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa!
Đúng vậy, người phụ nữ tướng mạo thường thường, ngốc nghếch, lại không thích tôi này, đã có người trong lòng rồi.
Như vậy là, ngay cả ưu điểm cuối cùng cũng chẳng còn nữa.
Song, vì vậy mà không cam lòng đến muốn tự sát, mới là khó nhìn nhất?
Ngay từ lần đầu gặp mặt đã muốn ôm cô ấy trở về, hay thừa dịp chủ nhân cũcủa cô ấy sơ ý mừng như điên chạy tới Hội Trưởng lão giành giật quyềnchăm nuôi; Dù dùng thủ đoạn hèn hạ chỉ huy quân đội Huyết tộc tìm cô ấykhắp vũ trụ hay vượt qua trăm ngàn gian khó, hất cẳng hết tất cả nhữngkẻ cạnh trang để cướp cô ấy về làm vợ. Hành động nào cũng cho thấy bảnthân mình thật đáng buồn.
Nhưng đáng buồn nhất chính là hiện tạimình lại định xâm phậm một người phụ nữ hoàn toàn không thích mình, chỉđể có một đứa trẻ làm mối dây liên kết giữa hai người.....
Người đầu tiên khiến tôi quan tâm từ khi chào đời đến nay lại chẳng hề cần đến tôi,
Tại sao em chỉ yêu người đàn ông đó?
Anh phải làm sao mới khiến em yêu anh? Em nói cho anh biết đi....
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chạm khắc rơi vào bên gối, gương mặt em khi ngủ bình an như thế. Nhưng trong giấc mộng của em lại không có anh.
Tôi kéo tay cô ấy, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay....
Chính bàn tay nhỏ nhắn không có bao nhiêu sức lực này đã run rẩy ôm thi hàicủa tôi, cố gắng chắp lại trong khu rừng kinh khủng kia. Anh biết em rất nhát gan, lúc ấy nhất định em đã sợ đến muốn khóc nhưng vẫn không buông tay mặc kệ tính mạng của anh.
Anh nghĩ em vẫn dành cho anh một chút tình cảm, phải không?
Chẳng qua ngọn lửa này quá nhỏ, muốn biến nó thành lửa tình hừng hực lại khókhăn đến thế, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua đã dễ dàng vụt tắt.
Điều tôi có thể làm, chỉ là bảo vệ, và chờ đợi.
Khẽ hôn lên làn môi em...Tôi thề sẽ chờ đợi.
Dù phải chờ bao lâu, chờ đến lúc nào, tôi cũng sẽ chờ.
Vì tôi là Huyết tộc, chờ đợi suốt ngàn năm, tôi đã sớm quen rồi.