[BL] U Mê

Chương 9: Ăn mừng.




---

Lam Tuyên bình thường không có thói quen giao du bên ngoài, mặc dù sống ở Đà Lạt từ nhỏ đến lớn, người ta cũng nói Đà Lạt sầm uất và rất đông đúc người tới kẻ lui. Nhưng con người vốn dĩ khép kín như anh, mỗi khi ra ngoài bản thân cũng cảm thấy rất áp lực để tìm ra được một nơi phù hợp với mình.

Anh cần tĩnh lặng nhưng Đà Lạt bây giờ không còn tĩnh lặng như ngày xưa nữa, nói cách khác sao anh cảm thấy Đà Lạt rất giống với mình hiện tại, bị cái cảnh tấp nập nhộn nhịp của những vị khách xa lạ làm cho bản thân cảm thấy mấy phần đều ngột ngạt hơn.

"Anh có bận gì không? Ngay bây giờ ghé qua coffee 'Hồ giữa Rừng' với em một chút được không?"

Hiện tại, một người chưa từng bước chân vào những tiệm Net như thế này, vậy mà lại bấm bụng dùng hết can đảm của mình để ngồi trước một chiếc máy tính thuê với giá ba nghìn một giờ. Căn phòng ngập mùi khói thuốc lá, ngập cả những tiếng ồn, những câu tranh cãi của đám thanh niên đang rất tập trung vào trận game đầy căng thẳng.

"Tao đang viết truyện, mà sao vậy? Có hẹn gặp ai ở quán đó hay sao?"

Tin nhắn của anh vừa được gửi đi chưa đầy mấy giây. Người bên kia hộp chat cũng rất nhanh tay trả lời, có vẻ như đối phương túc trực ngồi trước màn hình máy tính mọi lúc mọi nơi thì phải.

"Em chỉ muốn gặp anh một chút, ngoài anh ra làm gì có ai để hẹn?"

Ngoài H* ra, thật sự không có người nào nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh đến vậy. Thật sự cũng không hề có người nào lại chẳng cần lấy một lí do, liền gạt bỏ hết công việc riêng để được lắng nghe những gì anh muốn gửi gắm.

(* Nhân vật H – tên đầy đủ là Nguyễn Nhật An)

"Sao lại không có ai, có hay không là do mày thôi, giờ nghe lời tao giả bộ đăng lên một dòng trạng thái, mà nhớ phải bỏ khóa bình luận ra nha, đảm bảo gái nó tấp vô cả đám liền!"

"Anh bận à?"

"Không phải bận, tao chỉ muốn mày có thêm bạn thôi! Giờ mày qua chở tao đi, tao tắt máy đây, hẹn gặp!"

Đúng là chỉ cần mở lòng ra một chút, anh chắc chắn bản thân sẽ không cô đơn thế này. Chỉ có điều, người anh cảm thấy tin tưởng để mà mở lòng giống như với H bây giờ thật sự không nhiều.

Đối với anh, H chưa bao giờ nói ra lời khen ngợi, có lẽ H cũng biết những lời đó nếu dành cho anh thật sự quá thừa. H chỉ nói khi bản thân cảm thấy anh cần phải sửa đổi một chút gì đó, H thẳng thắn như vậy mà chỉ trích anh những điều có thể người khác cũng thấy, nhưng không phải ai cũng đủ thành thật để nói. Bởi vì họ không muốn khiến mối quan hệ giữa mình và anh tệ đi sau những nhận xét thật lòng, còn H thì luôn cho rằng thật lòng đối đãi sẽ khiến hai người trở thành bạn tốt một cách đủ lâu dài hơn.

"Cho một sữa nóng với một cacao nóng!"

Đi với H, anh ít khi bối rối trước việc gọi nước, cũng ít khi phải loay hoay lựa chọn một chỗ ngồi. H luôn hiểu và biết rõ anh sẽ cần những gì, nhưng mối quan hệ giữa anh và H lại chỉ nằm ở vị trí tâm giao mà thôi. Chính H cũng khuyên anh phải tìm cho mình một người phù hợp, người nào đó ngoài H ra sẽ đặc biệt hiểu và cảm thông những lập dị ở anh.

"Sữa nóng nè, uống một chút cho có nhiệt xíu đi, trời đã lạnh mà nhìn mặt mày nữa tao sắp đóng băng luôn rồi!"

"..."

Anh lặng lẽ nhận lấy li sữa ấm từ phía H, lễ phép nhận bằng cả hai tay, sau đó cũng rất ngoan ngoãn áp môi mình lên hớp một hớp nho nhỏ. Người kia chọn ngồi ở bên cạnh, cả hai trên một chiếc ghế đẩu nhìn ra mặt hồ nằm giữa rừng thông.

Đây vốn là quán quen của anh, anh chọn nó vì anh cảm thấy ở đây còn chút yên tĩnh cuối cùng của Đà Lạt đầy đông đúc, mặc dù H không ngừng giới thiệu đến anh những quán gần đây, mặc dù anh cũng có lắm khi cảm thấy tò mò muốn thay đổi lắm. Có lúc anh cũng tự nhận ra mình thật kì lạ, mê tốc độ, mê hiphop, mê cả những dòng nhạc điện tử bắt tai, còn chưa nói gì đến việc mê những trò mạo hiểm, nhưng lại vẫn cứ thủy chung chọn những quán coffee yên tĩnh thế này để ngồi hàng giờ.

"Có chuyện gì mà hẹn gặp tao giờ này vậy? Sáng nay lớp mày không có tiết gì sao?"

"Buổi sáng em chủ yếu là học bồi dưỡng, buổi chiều mới có tiết chính! Còn anh? Hôm nay không học buổi sáng sao?"

"Hai tiết đầu học thể dục nên tao cúp đó, đang có ý tưởng viết truyện mới nên ở nhà làm dàn ý từ hôm thứ bảy tới giờ chưa xong."

Cũng không lạ gì, lúc qua chở H anh cũng thầm đoán ra người này hôm nay chắc chắn cúp học, trên người vốn đã mặc sẵn đồng phục, vậy mà lại còn đang ở nhà viết truyện, vừa nhận tin nhắn đã trả lời ngay lập tức.

"Ủa mà mày hẹn tao, lúc nãy tao gọi lại cho mày thì máy thuê bao, ra ngoài mà không mang theo điện thoại à?"

"Em nhắn cho anh khi đang ở trong tiệm Internet, không có mang theo điện thoại!"

"Tiệm Internet?"

H hỏi lại anh mà điệu bộ lấy làm kinh ngạc vô cùng.

"Động lực nào khiến mày tới tiệm Net chỉ để gửi tin nhắn facebook cho tao vậy?"

"Điện thoại của em hư rồi!"

"Chỉ vậy thôi?"

"Dạ!"

Thật ra anh cũng biết, H rất muốn hỏi xem lí do vì sao khiến cho điện thoại của anh bị hư, nhưng mà H trước giờ chưa từng muốn khai thác những câu chuyện từ anh theo cách tọc mạch, thông thường đến một lúc nào đó khi suy nghĩ của anh thông thoáng, anh tự để mình trải lòng ra cách tự nhiên nhất, còn H thì cứ như vậy im lặng để nghe hết từng ngóc ngách khó chịu nơi những lời tâm sự đó của anh.

"Anh hai em nói ở tuổi chúng ta mỗi người đều phải có một nhóm bạn, phải vui vẻ đùa giỡn với nhau, có khóc có cười thì mới cảm thấy cuộc sống thú vị. Anh thấy điều đó có đúng với bản thân anh hay không?"

"Bản thân tao hả?"

Nghe những lời đó, H không vội đưa ra một câu trả lời. Suy nghĩ đôi chút, dường như H cũng cảm thấy những điều đó không hoàn toàn phù hợp với bản thân.

"Tao thấy không, bản thân tao mày cũng biết đó, hình như lúc nào tao cũng có tư tưởng khác với số đông, nên đôi khi việc làm bạn với nhiều người cũng rất khó khăn. Bạn bè thì phải có điểm chung, có thể hoặc ít nhất là chịu thông cảm cho nhau cái này cái kia mới chơi lâu với nhau được. Tao chỉ chơi xã giao là chính, chơi thân thì ít lắm."

"..."

"Mà cuộc sống của tao cho đến hiện tại cũng rất thú vị, mặc dù không có nhiều bạn. Cho nên, quan niệm có thêm bạn bè giao du mới khiến cuộc sống của tao thú vị đương nhiên hoàn toàn không hề phù hợp!"

"Vậy bình thường anh cảm thấy thứ gì mới khiến cuộc sống của anh thú vị?"

"Nói chuyện với mày nè!"

Một người đáp lại, một người ngại ngùng bật cười một cách không hề cam tâm.

"Cười cái gì, nói thật đi... có chuyện gì khiến mày bận lòng đến mức mới sáng sớm mà rủ tao đi coffee vậy?"

"Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu anh, em chỉ tò mò không biết trường mình trước giờ có học sinh nào từ trường khác chuyển vào giữa học kì hay không?"

"Giữa học kì thì có mà, nhưng phải là công lập chuyển sang! Còn nếu trường hợp học sinh từ nước ngoài về thì bắt buộc phải học lại từ đầu! Là đợi năm sau tuyển sinh từ đầu!"

Câu trả lời của H cũng giống với những gì anh đã tìm hiểu qua. Vậy mà tên đáng ghét đó hiển nhiên chỉ cần làm đạt tất cả bài test sẽ được trực tiếp vào học tiếp nửa học kì.

"Bộ tao nói sai gì hay sao mà mặt mày căng quá vậy?"

"Đâu có!"

"Mà nhắc tới chuyển trường mới nhớ, hôm qua lên trường in lén, lúc chạy xuống cầu thang muốn ná thở còn đụng phải một đứa học sinh mới chuyển vô! Hình như lớp mười hay mười một gì đó!"

"Học sinh mới sao?"

"Mày không biết hả? Là một thằng nhóc, nhìn cũng cao ráo đẹp trai lắm, bữa nay mà không bận lên dàn ý truyện tao cũng tới trường sớm để hóng xem nó sẽ vào lớp nào!"

Mấy câu nói vu vơ của H làm bàn tay cầm li sữa của anh bỗng siết chặt hơn, anh cũng không biết tâm trạng của mình lúc này có nghĩa gì nữa, chỉ cảm thấy lòng thật bất an.

"Cậu ấy là con nuôi của ba mẹ em đó..."

"Cậu ấy?"

Anh bất giác thừa nhận bằng một giọng điệu trầm đi, khiến cho người đang rất hào hứng bên cạnh cảm thấy tò mò.

"Vậy thằng nhóc đó là em nuôi của mày?"

"Dạ..."

H biết rõ, Lam Tuyên trước giờ rất ít bạn bè, sinh hoạt thường ngày chỉ gói gọn trong việc đi học ở trường, sau giờ học trong tuần chia ra hai buổi sẽ đến trung tâm tiếng Anh, hai buổi tự xách moto lượn lờ vòng quanh mấy cung đường vắng, mỗi tối sẽ đến giao lưu ở câu lạc bộ hiphop, buồn buồn thì xách ván trượt ra ngoài quảng trường tự chơi một mình đến chán rồi về. Thời gian rảnh khác chắc chắn chỉ là ở yên trong phòng mò mấy ván game, chơi game thì không cần nói chuyện hay giao lưu với một ai cả. Ngày nghỉ nếu không đi học thì cũng dành cả buổi sáng ở nhà thờ rồi.

Bây giờ trong nhà đột nhiên lại có thêm một người nữa, hôm trước chỉ đụng độ thằng nhóc kia ở chỗ cầu thang, nói vài ba câu cũng đủ để cảm nhận được sự tăng động của nó rồi, nếu một người bình thường cần sự yên tĩnh như Tuyên mà phải ở chung với nó thì ngay hiện tại, gương mặt trầm uất kia đã nói lên bảy tám phần suốt mấy ngày qua đều là vất vả.

"Khi mẹ nói cậu ấy về Việt Nam, em cũng hi vọng cậu ấy sẽ xin ra ngoài ở riêng, hoặc là ở kí túc xá. Nhưng cậu ấy lại chọn sẽ ở chung nhà, thật ra không phải là em không muốn. Ban đầu em cũng có hi vọng sẽ hòa nhập được, nhưng mấy ngày nay... con người đó lúc nào cũng khiến cho em tức đến phát điên!"

"Nó khiến cho mày tức điên?"

Anh hỏi lại, bởi vì anh cũng cảm thấy rất tò mò, từ trước đến giờ theo anh được biết làm gì có ai lại có khả năng khiến sự lạnh lùng bất di bất dịch trên mặt Lam Tuyên chuyển thành trạng thái tức giận đâu chứ? Nói thật ra, con người này có bao giờ để cho tâm mình bị ảnh hưởng bởi ai đâu.

"Nó bằng cách nào có thể khiến mày tức điên?"

"Em cũng... không biết phải nói sao nữa, ngay từ lần đầu tiên chạm mặt với cậu ấy... em đã cảm thấy rất khó ưa rồi!"

"Gì mà nghe căng quá vậy mày? Mà nó làm gì, mắc gì mày ghét nó?"

"Cậu ấy... kiểu lúc nào cũng gây om sòm, náo loạn. Miệng thì đùa giỡn cợt nhả không hề nghiêm túc, hai mắt nhìn soi mói tò mò người khác, tính cách gian xảo bịa đặt, những chuyện cậu ấy nói ra đều là thêu dệt, đùa dai bất chấp, nói tóm lại... nhìn đã đáng ghét, hành động lời nói càng nghe càng nhìn càng thấy ghét hơn nữa!"

Biểu hiện này của anh lạ lắm, cũng là lần đầu tiên mà H nhìn thấy anh ghét một người đến mức trong lời nói ra từ "ghét" cũng được lặp đi lặp lại quá nhiều như vậy.

"Tao thì chưa tiếp xúc nhiều với nó nên cũng không thể nào kết luận được những điều mày cảm nhận về nó có hoàn toàn đúng như vậy hay không! Nhưng mà tao có lời khuyên dành cho mày đó... muốn nghe không?"

"Dạ..."

"Tao vừa mới viết một câu mở đầu thế này trong truyện: Ghét một người quá nhiều cũng bởi vì tim mình có họ. Thật ra nếu không để tâm, nếu không bận lòng... thì những cảm xúc hờn giận yêu thương đương nhiên cũng chẳng tồn tại giữa mình và họ!"

"..."

Câu của H làm anh im lặng rất lâu, thật ra thì anh cũng biết tất cả ngọn nguồn đều ở bản thân mà ra, nếu anh không cố tình ngó lơ Tử Kỳ, không cố tình có ý tỏ ra khinh miệt, hoặc chí ít là anh đừng cứ im lặng trước những tin nhắn làm quen của hắn như vậy. Có thể ít ra thì hắn cũng không tò mò đến mức liên tiếp kiếm chuyện để chọc phá anh.

Có thể lắm chứ, hắn cũng ghét anh ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng mà cách thể hiện của hắn thì khác, hắn cố tình làm ra hết tất cả những chuyện kia cũng chính là để cho anh tức đến phát điên.

Anh không biết có phải vì mình cảm thấy hắn quá khó ưa chướng mắt hay không, nhưng mà sự tĩnh lặng của anh giống hệt như nước ở mặt hồ kia, còn hắn thì...

Bõm!

Hắn giống hòn sỏi nhỏ mà anh vừa đem ném vào nơi mặt hồ ấy, tạo thành một tiếng vang rất lớn, tạo ra những làn gợn sóng nối tiếp nhau. Nhìn thì đúng là cảm thấy rất phiền hà nhưng mặt nước lăn tăn như vậy kể ra cũng có sự thú vị riêng. Sự thú vị nào đó khiến cho một người cứ liên tục ném hết hòn sỏi này đến hòn sỏi khác xuống mặt nước kia tạo thành những vùng nước loang to nhỏ khác nhau.

Còn lí do mà anh ngồi đây suy nghĩ về hắn, anh thật lòng cảm thấy cả hai cần có một cuộc nói chuyện rõ ràng. Nếu Tử Kỳ thật sự ngang ngược chỉ muốn phá phách thì anh không nhịn hắn nữa, càng không im lặng mặc kệ sự điên khùng của hắn khiến mình khó chịu.

Suy cho cùng thì hắn cũng là con của ân nhân cứu mạng ba anh, hắn ở đây thì vài năm nữa anh cũng sẽ đi du học. Thế nào rồi hắn cũng phải trưởng thành thôi, không thể cứ mang hoài những phiền phức đó theo anh cả đời, còn anh chẳng lẽ lại không thể tự nhẫn nhịn được một thời gian ngắn hay sao?

Hoặc là anh suy nghĩ khác đi, cũng có thể ví dụ như bản chất hắn không giống những gì gọi là cái vẻ bề ngoài mà anh nhìn thấy, hay nếu như tất cả do anh thật sự quá giữ khoảng cách, điều đó chắc cũng sẽ khiến cho mẹ thất vọng nhiều.

Ngồi ở "Hồ giữa Rừng" một lúc sau đó lại lái xe quay về, lúc này trong nhà chỉ còn mỗi mình mẹ, anh hai đã đến trường bắt đầu một tuần học mới, có lẽ cũng sẽ ở lại trong kí túc. Ba bận đi giải quyết vấn đề riêng ở công ti, Tử Kỳ chắc chắn cũng đã đến trường tham khảo hình thức đăng kí nhập học.

Ở trên bàn, chiếc điện thoại đã vỡ màn hình tan tành của anh xem ra cũng khó có thể hồi phục. Mẹ ngồi trước đống sổ sách giấy tờ gì đó, nhìn thấy anh chầm chậm từ cửa bước vào đã lên tiếng mà hỏi trước.

"Con về rồi sao? Lại đây ngồi xuống mẹ nói chuyện với con một chút!"

"Dạ!"

Mỗi ngày mẹ đều rất bận rộn với công việc riêng, anh cũng biết trước đây một tuần mấy lần mẹ đều gọi video cho hắn, lần nào nói chuyện với hắn xong mẹ đều rất vui. Mặc dù hắn không ngoan ngoãn cũng chẳng nghiêm túc một chút nào cả. Nhưng mà đối với mẹ thì cái tên Tử Kỳ lúc nào cũng có sức hút quý giá hơn là vị trí của anh. Dù anh có mang về bao nhiêu thành tích đi nữa, hoặc là anh nghiêm túc kỉ luật ra sao, giữ hình ảnh và biết để tâm đến thái độ sống tích cực thế nào đi nữa.

Chuyện tốt anh làm tất cả đều là hiển nhiên, còn Tử Kỳ trong lòng của mẹ ngược lại hiển nhiên không cần phải tốt. Anh có cảm giác mẹ rất nuông chiều hắn, cũng có thể bởi vì từ nhỏ hắn đã mồ côi. Nhưng có phải anh như thế này là đang cảm thấy ganh tị hay không?

Anh thấy mình cố gắng quá nhiều để trở thành người con tốt trong mắt của mẹ, còn hắn ta từ đâu xuất hiện thì chỉ cần sống đúng với bản chất mà thôi. Sau này chuyện hắn làm ra dù là chuyện xấu hay tốt, hoặc thậm chí hắn chẳng cần phải làm gì nhưng ở trong mắt mẹ thì hắn vẫn mang về một nụ cười rất tươi.

"Lúc nãy con đi, Tử Kỳ có đi tìm con nhưng mà không thấy, sau đó nó về nhà cũng đã giải thích rõ ràng với ba mẹ việc cái clip nó cố tình làm để chọc con rồi! Nó đã nhận lỗi với ba mẹ rồi, con cũng đừng có để bụng nữa!"

"Nhận lỗi?"

"Đúng là trò đùa này thật sự có quá đáng một chút, nhưng dù sao Tử Kỳ cũng đã giải thích và nhận sai rồi. Con mặc kệ em nó đi, nha!"

"Rõ ràng là cậu ấy hủy hoại danh dự của con đó mẹ à, chuyện này... ừ thì con có thể xem như chưa từng xảy ra, nhưng nếu mẹ cứ muốn con xem Tử Kỳ như anh em tốt trong nhà thì hơi khó rồi!"

"Tuyên à, Tử Kỳ nó cũng chỉ là muốn làm bạn với con mà thôi..."

"Con không cần kiểu bạn như vậy!"

"Tuyên..."

"Nhờ mẹ nói với nó là đừng bao giờ làm phiền đến con nữa! Con cảm ơn!"

"..."

Câu đó, lúc này anh thật sự không cần phải nhờ đến mẹ, bởi vì hắn lù lù ngoài cửa bước vào cũng đã rõ ràng mà nghe thấy tất cả rồi. Chỉ lạ ở chỗ, người khác nếu như nghe thấy những lời này của anh kiểu gì cũng sẽ buồn ra mặt, còn chưa kể vừa trực tiếp nghe xong những gì anh nói ra lại đối diện với nhau liền như thế này.

Vậy mà hắn xuất hiện với một nét mặt vô cùng vui vẻ, hai mắt dường như sẵn biết cười chẳng cần đợi đến khi khuôn miệng cong lên. Những gì anh nói không phải là hắn không nghe, mà dù cho anh có cố tình nhắc đi nhắc lại thêm nhiều lần như vậy nữa, hắn vẫn bỏ ngoài tai một cách hiển nhiên, hệt như chính hắn cũng không hề tin những lời cay nghiệt anh nói ra về hắn là đang nói thật lòng mình.

"Anh Tuyên, anh về rồi thật may quá đi, em còn tưởng anh giận bỏ nhà đi luôn đó chứ! Hehe..."

Xem cái giọng điệu của hắn kìa, hắn là đang thật lòng cảm thấy có lỗi và muốn được anh tha thứ hay sao?

"..."

Y như rằng ở trước mặt hắn, ngôn từ của Lam Tuyên cạn kiệt đến mức chẳng còn lời gì để nói. Vốn dĩ lúc đó anh cũng định mặc kệ bỏ đi, chuyện ai nấy làm tiếp theo miễn sao không đụng chạm gì đến nhau là được. Nhưng hắn không màng gì đến chuyện đã cũ, mặc dù chuyện được xem là "cũ" ấy cũng chỉ vừa mới xảy ra thôi. Nhìn thấy anh thinh lặng quay đi, hắn từ xa nhanh chân nhào tới, suýt chút nữa nếu anh không vội quát lên thì cũng có thể đã bị hắn choàng tay qua vai bày tỏ sự thân mật rồi.

"Tránh ra!"

Anh gay gắt trừng mắt một cách khó chịu, chỉ đến khi anh thật sự biểu hiện sự căng thẳng đó ra mặt, hắn mới thè lưỡi mím môi làm ra vẻ mình cũng sợ anh từ từ lui về phía sau.

"Cậu! Đừng có tới gần tôi!"

"Không tới! Không tới..."

Mẹ ngồi đó cứ mãi bật cười vì nhìn một đứa thì xù lông lên cảnh giác, đứa còn lại chẳng khác gì đang tấu hài đưa hai tay lên đầu hàng, điệu bộ đang giữ khoảng cách mà kiểu nói chuyện thật chẳng khác nào thách thức người ta nhào vô đập mình.

"Làm gì mà ghê quá vậy, bộ trên người anh có chỗ nào xài hàng giả hay sao mà sợ người ta đụng vô là rớt? Hay là... còn zin nên sợ... uầy anh yên tâm, em không có hứng thú với đàn ông đâu!"

"Câm miệng!"

"Thôi mà hai đứa, sao mà cứ như oan gia ngõ hẹp vậy? Hai đứa mà không hòa hợp được là mẹ cột tay hai đứa lại với nhau đó!"

"Cột tay hả mẹ?"

Chuyện này hắn nghe hình như bản thân cảm thấy thú vị, ngay sau đó liền dùng điệu cười vô cùng biến thái, ánh mắt nhìn anh cũng rất gian tà.

"Hí hí, cột tay rồi vậy lúc đi vệ sinh thì sao ta?"

"..."

Đôi mắt anh nhìn hắn nửa phần thiện cảm cũng không hề có, lần này nhất định không dây dưa thêm nữa, chân thong thả bước về phía chỗ cầu thang. Mấy bước chân của anh quay đi trong tầm mắt hắn vốn dĩ không biết là hắn có chút quan sát chi tiết đến mức soi ra hàng trăm cái đẹp bên trong suy nghĩ.

Công nhận người chỉ đẹp khi miệng không nói...

"Tử Kỳ, con nhìn gì Lam Tuyên mà nhìn chăm chú quá vậy? Đừng có nói với mẹ là định bày trò chơi khăm nó nữa đó nha."

"Đâu có đâu, con cũng phải có lòng tự trọng chứ mẹ, người ta đã không thích con rồi mà!"

Nghe câu đó của hắn, anh ở trên cầu thang nhếch môi một cái cũng tạo thành tiếng cười nhạo.

"Không có đâu, Tuyên nó cũng quý con lắm đó, nếu không thì làm sao có động lực dọn hẳn cho con một phòng riêng như vậy. Chẳng qua là nó không biết bày tỏ bằng lời nói thôi, con ở lâu sẽ thấy thằng bé rất quan tâm đến mọi người!"

"Con biết rồi, mẹ đừng có khen người ta nữa, con biết anh Tuyên là số một rồi!"

"Cái thằng nhỏ này, rồi đến trường sao rồi? Thầy phụ trách cho con lịch làm kiểm tra thế nào?"

Mẹ lại hỏi đến chuyện làm bài kiểm tra của hắn, khi đó đáng lí ra anh chỉ còn vài bước nữa là tới cửa phòng của mình, đúng như mong muốn của bản thân được thoát khỏi hắn để trở về nơi riêng tư chuẩn bị cho việc đến trường.

Tâm trạng của anh có lẽ sẽ không tệ đi nếu như giọng nói của hắn ở dưới không làm ra vẻ bản thân tài giỏi khoe khoang với mẹ, càng không bởi vì những gì hắn đã nói, mẹ lại hồi đáp bằng cả một bầu trời tự hào thế kia.

"Mẹ biết không, đáng lẽ ra ngày mai ngày mốt con đều phải đến trường làm bài kiểm tra năng lực, nhưng mà con xin thầy cho làm hết trong một ngày để rút ngắn thời gian lại!"

"Xin làm tất cả những môn chính trong một ngày sao? Có nổi không đó, nếu trường đã sắp xếp thì con nên làm theo, mẹ sợ nếu làm trong một ngày thì con không có đủ thời gian để ôn bài đâu!"

"Mẹ lo gì, con nhắm làm được mới dám xin chứ!"

"Mẹ biết Tử Kỳ rất giỏi, nhưng mà... đừng tự gây áp lực cho bản thân chứ!"

"Trời ơi, có áp lực gì đâu mẹ, mấy đề kiểm tra đó đều nằm trong khả năng của con hết, thậm chí thời gian trung bình để con hoàn thành mỗi đề rồi kiểm tra lại vẫn còn dư hơn cả mười lăm phút!"

"Con nói sao? Vậy là... đã làm xong hết rồi sao?"

"Đương nhiên!"

Anh nán lại tựa lưng mình vào chỗ bức tường kia, lắng tai nghe thử xem kì tích của hắn là gì.

"Con làm xong bốn môn Toán, Lí, Hóa, Sinh trong vòng một tiếng, vừa xong là chạy về nhà ngay nè! Con xin thầy rồi, buổi trưa vì phải cùng mẹ ra Phường làm giấy tờ, nên chiều con sẽ tranh thủ ghé qua trường để làm tiếp mấy môn còn lại, thầy nói sáng mai sẽ có kết quả quyết định con có được vào thẳng luôn hay không!"

"Con chắc là đề vừa tầm với con chứ hả?"

"Chắc mà, một trăm phần trăm bốn môn hồi sáng là con qua rồi! Mấy cái đề đó dễ lắm, con nhắm mắt cũng làm được nữa!"

"Tử Kỳ giỏi quá, được rồi vậy trưa nay con muốn ăn gì, mẹ bảo thằng Tuyên nấu bồi dưỡng cho con được không?"

"..."

Cái cảm giác này với anh không ổn chút nào, không phải là anh ganh tị với hắn, cũng không phải anh cảm thấy hắn giỏi giang như vậy thì sẽ trở thành đối thủ của mình sau này. Nhưng anh nặng lòng là vì nếu như hắn vượt qua những bài kiểm tra, nếu hắn thật sự được tiếp tục chương trình học lớp mười một, cũng có khả năng cao là hắn trực tiếp được chọn vào lớp của anh.

Hiện tại ở khối mười một chỉ duy nhất lớp 11A là thiếu học sinh cho đủ sĩ số. Phần trăm cao hắn sẽ vào học cùng anh, vậy là số phận anh thật sự bị hắn ám dài từ nhà đến lớp. Nghĩ đến thôi, tự nhiên cảm thấy muốn chuyển lớp ngay luôn cho rồi, hoặc là giống như anh hai chọn ra ngoài ở kí túc xá.

...

Buổi chiều, từ lớp 11A nhìn xuống là thẳng tắp nguyên một đường từ cánh cổng trường đi vào. Anh ngồi đó, chiếc bàn học thứ hai từ cuối dãy bàn bên phải đếm lên. Chỗ của anh gần khung cửa sổ, mỗi lần đứng lên phát biểu đều có một ý định để mắt nhìn ra cổng trường giống như đợi chờ sự xuất hiện của ai đó.

Giữa tiết ba buổi chiều, anh chàng lớp trưởng của lớp 11A mọi ngày đều rất hiếm khi xin ra ngoài để đi vệ sinh, nhưng hôm nay có lẽ ngoại lệ. Ngoại lệ đến mức tầng ba có nhà vệ sinh, chỉ cách lớp anh là phòng giáo viên nghỉ trưa. Nhưng anh lại lặn lội từ tầng ba đi bộ xuống khu tầng trệt, chắc chắn bản thân từng bước một phải đi qua chỗ phòng họp Chi Đoàn, ở đó theo thông tin mà anh nghe được từ cuộc nói chuyện của hắn và mẹ, thì ngay lúc này hắn vẫn còn phải làm tiếp mấy môn còn lại nữa mới có thể hoàn thành hết nhiệm vụ chứng minh khả năng.

"..."

Đây chính xác là lần đầu tiên trong đời ngoài việc học ra anh bớt chút thời gian để làm việc riêng. Tử Kỳ trong phòng họp Chi Đoàn đang ngồi đối diện với thầy giám thị, hắn ta làm bài thi, nhưng vẻ mặt xem ra không hề có chút căng thẳng nào cả. Thỉnh thoảng hắn còn ngước lên tám chuyện với giám thị, nói những lời gì đó mà ánh mắt sáng rực lên háo hức vô cùng.

Anh đứng đó, lặng lẽ mà quan sát hắn, chỗ của hắn toát ra quá nhiều khí chất tự tin thế kia, xem ra chuyện mẹ luôn luôn ca ngợi một Tử Kỳ vô cùng xuất sắc hoàn toàn không phải chỉ là bịa đặt.

Hắn giỏi thật thì sao? Anh cũng đâu có sợ trong ngôi trường này có người hơn mình, hắn hơn anh thì sao? Thì ít ra tất cả chú ý đều không chỉ dồn về phía một mình anh nữa.

Nhưng bởi vì Tử Kỳ có thói hống hách khoe khoang, hắn luôn tự cho rằng bản thân tài giỏi và có thái độ khinh thường người khác. Anh ghét hắn không phải vì cảm thấy sợ khi hắn hơn anh, mà là anh đang có hiềm khích với việc hắn quá lớn tiếng tự cho bản thân chính là tất cả.

Lần này nhìn hắn tự tin làm bài thế kia, anh quay đi chỉ có một suy nghĩ nhỏ trong đầu. Nghĩ rằng nếu như hắn có mặt trong lớp của mình, chuyện cả hai cần phải có cuộc trao đổi rõ ràng là chuyện vô cùng cần thiết.

Giờ giải lao, anh bần thần cầm chai nước nhỏ từ trong lớp học ra ngoài, nhìn thấy hắn cùng với giám thị từ phía đối diện đi tới vốn dĩ đã định làm lơ. Nhưng mà cái tên đó miệng đang huyên thuyên không biết bao nhiêu là chuyện với thầy, nhìn thấy sự tránh né của anh hắn thậm chỉ chẳng thèm để tâm, hắn tưởng hắn và anh thân thiết với nhau lắm hay sao nhỉ?

"Anh Tuyên, anh Tuyên!"

Trước mặt rất nhiều học sinh, thậm chí là ngay bên cạnh còn có cả thầy, vậy mà hắn lớn tiếng gọi anh mặc kệ người ta có đang tò mò nhìn về phía mình hay không.

"Anh Tuyên, lớp anh ở đây hả?"

"..."

Đôi lúc dường như hắn cũng trở nên rất bất thường, anh cho rằng nếu là người khác bị anh ngó lơ như vậy một lần trước mặt đám đông, kiểu gì cũng sẽ xấu hổ không dám lớn tiếng gọi tên anh thêm một lần nữa. Nhưng mà hắn vẫn mặc tất cả, không những gọi Tử Kỳ còn chạy tới ngay bên cạnh anh, thái độ này của hắn chẳng khác gì mừng người quen lâu năm gặp lại.

"Em đậu rồi, anh chúc mừng em đi!"

"..."

Sự im lặng này là đang thay cho lời từ chối, thậm chí anh còn từ chối cả việc nhìn nhận đối phương là người quen của mình.

"Em đậu điểm tuyệt đối luôn đó, thầy nói ngày mai em sẽ được vào học luôn, thầy còn nói không ngờ em vip như vậy, trước giờ chẳng có ai làm hết các bài test trong một ngày như em cả! Nghe nói lớp của thầy chủ nhiệm là mười một B, thầy muốn em về lớp thầy lắm..."

"..."

"Nhưng mà em từ chối rồi! Em xin thầy cho em về lớp của anh!"

"Lớp của tôi?"

Nghe câu chuyện vui vẻ của hắn, nội tâm anh thật sự giống hệt như chơi trò tàu siêu tốc, thoáng một cái vút lên, thoáng một cái là rơi ầm xuống.

"Cậu bị điên à? Cậu xin vào lớp tôi làm gì? Mỗi ngày ở nhà nhìn thấy cậu chưa đủ để chọc điên tôi hay sao? Cậu đó... làm - ơn - tha - cho - tôi - đi!"

Mấy từ anh nói, anh phải nói nhấn mạnh đến mức đay nghiến, vậy mà hắn vẫn cứ nhe răng ra cười. Tâm lí ban đầu không hề có chút gì là dao động. Hắn thật sự còn đang thích thú hơn cả, bởi vì có thể chọc cho anh nói nhiều như vậy kia mà.

"Anh đừng nói những lời vô tình vậy chứ, em muốn học chung với anh là vì em thích anh, mến anh, quý anh... mẹ cũng nói trước là sẽ xin cho em được học chung với anh mà! Anh có thể ép em đổi lớp, nhưng còn mẹ thì sao? Anh lấy lí do gì chính đáng một chút... nếu không mẹ sẽ nói là anh có hiềm khích với em nữa đó!"

"Cậu..."

"Em nói đúng quá chứ gì? Anh không cần phải khen đâu, cũng không nên tức giận vì em làm gì... hết hôm nay thôi, ngày mai gặp nhau trong lớp với tư cách bạn bè... em không gọi anh là anh nữa đâu nha!"

"..."

Không trả lời hắn, yết hầu anh nuốt xuống một cục tức to rất to, vẻ mặt ánh mắt của hắn đầy sự trêu đùa, nụ cười nửa môi của hắn hoàn toàn không hề giống với Tử Kỳ ngoan ngoãn đáng thương ở trong mắt mẹ một chút nào cả.

"Ngày mai có khi em sẽ nói là... bye mày, thằng bạn chung lớp của tao! Hêhê!"

"..."

Hắn láu cá vỗ vào vai anh một cái thật mạnh, điệu cười gian manh đáng ghét thế kia còn tạo nên những ồn ào náo loạn cho đám con gái xung quanh. Đối với anh, thế này thì có khác gì hắn đang tạo điểm nhấn một cách thái quá đâu chứ?

"Học sinh mới chuyển vào lớp 11A đó! Đẹp trai ghê!"

"Nghe nói là du học sinh mới chuyển về!"

"Hồi nãy đi ngang qua phòng giáo viên khối mười có nghe mấy thầy cô nói với nhau nè, cậu ấy giỏi lắm... làm hết các bài test trong một ngày!"

"Mà còn đạt điểm tối đa nữa!"

"Ghê vậy sao?"

"Nghe nói được vào học tiếp giữa học kì là biết thứ dữ rồi!"

"Kiểu này Lam Tuyên có đối thủ lớn đó nha!"

"..."

Đối thủ sao?

Thì ra, cái cảm giác lấn cấn lâu nay ở trong lòng anh chính là như vậy. Là một ngày bất ngờ anh chợt nhận ra cuối cùng mình cũng không còn là "hạng nhất" nữa. Thậm chí không còn là hạng nhất trong sự yêu thương kì vọng của mẹ.

Anh ghét hắn, hắn bất ngờ xuất hiện khiến cho trật tự cuộc sống của anh suốt mấy ngày nay đều bị đảo lộn. Nếu ngày mai hắn đến và ở trong lớp của anh, cũng không biết còn bao nhiêu trò điên khùng mà anh phải cam chịu nữa.

...

Năm giờ chiều, khung giờ mà bình thường anh muốn mình phải thật nhanh chân ra bãi giữ xe để sau đó chạy một mạch về nhà.

"Hello!"

Còn hôm nay thì khác, hôm nay tự nhiên lại có một người đứng đợi sẵn ở chỗ đậu xe của anh, nhìn thấy mặt hắn, buổi chiều anh không ăn cơm cũng cảm thấy bụng đủ no vì tức mất rồi.

"Mẹ nói em nhận kết quả xong thì đợi để anh đưa về, em đã ở đây từ lúc gặp anh trước cửa lớp tới bây giờ! Mà anh cũng chậm chạp quá đó nha, đi bộ từ trường ra đây mà lâu quá chừng!"

"Cậu đi xe bus về đi! Tôi không có mang theo nón dự phòng!"

"Em biết anh không mang theo nên em mới mua một cái nà..."

Hắn ôm vội cái nón để trên yên một chiếc xe cạnh bên chỗ xe anh đậu, ban đầu anh vốn dĩ còn tưởng cái nón bảo hiểm đó là của người ta chứ.

"..."

"Anh thấy sao? Cảm động vì em hiểu anh quá hả?"

"Có nón rồi thì đội nón đó đi bộ về đi! Tôi thà chở con chó con mèo còn hơn chở cậu!"

"Chậc, anh cứ làm khó em vậy? Em thì thà bị xem là chó là mèo còn hơn phải đi bộ về!"

"..."

Thấy anh im lặng dắt xe, hắn cũng biết đường lùi ra sau chờ đợi, vốn dĩ định khi anh nổ máy thì mình nhanh chóng leo lên. Chỉ tiếc hắn giơ chân còn chưa kịp đặt mông chạm đến yên. Anh lên ga một phát dứt điểm để lại phía sau một làn khói trắng và cả một người đang trong tư thế chuẩn bị lên xe.

Bộ dạng của hắn tấu hài đi bộ từ con hẻm nhỏ vào trường ra ngoài đường lớn. Đầu thì đội cái nón bảo hiểm hình nồi cơm điện, tay xách theo một chiếc ba lô, bên trong đã có phát sẵn đồng phục và một số giáo trình sau khi chính thức hoàn thành hết các bài test.

"Ủa kìa! Đằng ấy có phải là Tử Kỳ không?"

Vượt qua đoạn hắn vừa đi bộ một khoảng, từ bên trong chiếc xe bốn chỗ màu đen là Nhất Linh mừng rỡ ló đầu ra hỏi thăm.

"A, Anh Linh... hôm nay lại chạy chiếc khác nữa hả?"

Phải công nhận, cứ mỗi lần Tử Kỳ bị anh bỏ rơi lại là y như rằng Nhất Linh xuất hiện chẳng khác gì mấy ông tiên.

"Xe của ba anh đó! Về nhà không? Anh cho ké giang nè!"

"Cho em ké đi, nhưng mà... chở giúp em đến chỗ có bán điện thoại di động được không?"

"Em muốn mua hả?"

"Dạ, em muốn đổi, sẵn tiện làm sim mới luôn!"

Chiều hôm đó, cái người cố tình lên ga chạy đi một đoạn xa thật xa sau đó dừng lại rồi quan sát hắn từ trong gương chiếu hậu, chắc cũng đã rõ ràng nhìn thấy hắn bước lên xe của thiếu gia Đà Lạt rồi chứ nhỉ?

Biết là vậy, lòng cũng tự nói thầm sẽ không để tâm đến cái người đó. Nhưng chẳng hiểu vì sao nội tâm thật sự khó chịu rất nhiều khi hắn cứ vậy vắng mặt trong bữa cơm tối do anh tận tay chuẩn bị, vốn là thuận theo ý của mẹ "chúc mừng" việc hắn nhập học thành công.

"Tử Kỳ nó đi đâu vậy nhỉ? Mẹ bảo nó chờ để con chở về mà, con không gặp nó sao?"

"Dạ, không..."

Lần này anh thật sự đã nói dối rồi, tại sao anh lại trở nên như vậy chứ? Tại sao tất cả những gì bản thân muốn làm và không muốn làm lại thay thế vị trí cho nhau chỉ vì một người vô tình có mặt trong cuộc sống này của anh?

"Lâu lắm rồi Tuyên nó mới nấu bún riêu đó! Mùi vị chuẩn ghê, mà thằng Kỳ đi đâu không về vậy ta? Thằng Kỳ nó khoái bún riêu lắm đó..."

Thật ra, anh cũng là đã nghe hắn nói với mẹ nên mới đặc biệt mất công nấu cái món phức tạp thế này. Có phải anh dù rất khó chịu, nhưng thật tâm cũng mừng cho hắn hay không?

Mừng giống như việc ngoài cửa rào có tiếng động cơ của chiếc xe hơi nào đang dần dừng lại, tiếng của cái tên đó ồn ào vang cả con hẻm. Anh đứng dậy, chậm chạp muốn rời khỏi vị trí mình đã ngồi sẵn từ nãy đến giờ.

"Ba, mẹ... con no rồi, con xin phép lên phòng trước!"

"Con tránh mặt Tử Kỳ sao? Như vậy là không nên đâu..."

"Không phải, con chỉ... cần xem lại bài tập một chút!"

"Ừm, vậy chút nữa mẹ gọi thì xuống ăn trái cây nhé!"

"Dạ..."

Hắn khép cánh cửa rào lại, hai mắt nhìn vào trong nhà đã thấy bóng lưng của anh chậm rãi hướng lên cầu thang. Nhưng mà mùi bún riêu thơm phức mới là thứ gây chú ý với hắn hiện tại.

"Nhà mình nấu bún riêu hả mẹ? A, thưa ba con mới về!"

"Tử Kỳ, con ngồi vô đi mẹ làm cho một tô nóng. Thằng Tuyên nó nấu đó, bún riêu anh con nấu ăn chỉ có ghiền thôi nha!"

"Anh Tuyên đúng là số một, nấu cái gì cũng ngon hết trơn!"

"..."

Cái câu đó của hắn, thật hay không cũng khiến cho anh cảm thấy buồn cười. Trước giờ, anh chưa từng thấy người nào mở lời khen một cách trẻ con giống như hắn cả.