[BL] U Mê

Chương 26: Chuyện cũ.




---

Trong bệnh viện, đợi lúc Lam Tuyên đi rồi mẹ mới quay sang tò mò hỏi đến chuyện xảy ra đêm đó. Nói đúng ra, kể từ lúc biết tin Tử Kỳ nhập viện, vào ban ngày thời điểm hành chính mẹ cũng bận phải đi làm nên không thể túc trực ở bên hắn được.

Đến lúc mẹ tan làm ghé sang bệnh viện, hầu như không lần nào là không có mặt Lam Tuyên ở đó. Nhiều khi mẹ cũng muốn hỏi thẳng xem sao, nhưng nhìn cái vẻ mặt không chút vui vẻ gì kia của Tuyên, mẹ lại thu cái ý định đó vào lòng. Có lẽ những chuyện đã xảy ra thật sự chỉ có thể nghe tường thuật lại từ một người khác mà thôi.

"Ty nè, rốt cuộc hai đứa nó bị làm sao vậy? Mẹ cảm thấy mình cũng khá vô trách nhiệm khi không biết gì về chuyện hai đứa nó giận nhau đó?"

"Cũng không có gì lớn lắm đâu mẹ, chuyện vặt thôi, nhưng mà theo con thấy thì tụi nhỏ cứ làm quá lên đó!"

Mặc dù cậu anh lớn đã cố tình nói giảm nói tránh đi để mẹ an tâm, nhưng với cái tính cách muốn tìm hiểu đó của mẹ, anh cũng biết rằng mẹ sẽ không hỏi cho qua chuyện. Hơn nữa đây còn là chuyện của Tử Kỳ, đứa con nuôi mà mẹ luôn muốn đưa về Việt Nam để trọn vẹn dành sự quan tâm và tình thương cho nó.

"Mẹ muốn biết! Đôi khi đối với mấy đứa là nhỏ, nhưng Tử Kỳ thì sao? Nó có xuất thân không giống như hai anh em tụi con, mẹ không muốn việc đưa nó về Việt Nam lại trở thành sự sai lầm..."

"Mẹ à..."

Vì giọng điệu nghiêm trọng của mẹ, anh biết mình muốn giấu cũng không thể giấu, hơn nữa suy nghĩ kĩ một chút anh cảm thấy việc nói ra những xích mích giữa Tuyên và Kỳ cho mẹ được biết cũng là một chuyện đáng làm.

Ít ra nếu như đứng ở góc nhìn riêng của mẹ, có lẽ mẹ sẽ có những giải pháp khác tốt hơn mà anh không thể nghĩ ra. Trước giờ anh và Tuyên cũng vậy, cũng từng có những chuyện mâu thuẫn tưởng chừng như không thể giải quyết được. Cứ mỗi lần như vậy, chỉ cần lắng nghe những suy nghĩ tích cực của mẹ, rồi hai đứa cũng chầm chậm hiểu được sự khác biệt trong quan điểm riêng của người còn lại, từ đó học dần cách tôn trọng đối phương mà thôi.

Riêng về chuyện của Tuyên và Kỳ, có lẽ anh sẽ không chọn kể tất cả, nhưng thông qua những lời trấn an của mình, anh muốn khuyên mẹ để cho hai đứa nhỏ tự quyết định hòa giải sự mâu thuẫn của chúng một cách tự nhiên. So với những gì mà người anh trai này biết rõ về Tuyên, anh đặt niềm tin của bản thân trọn vẹn vào tính cách hiền lành và nhẫn nhịn của nó.

"Kỳ với Tuyên không giống như con với Tuyên hồi xưa, ít ra thì hai đứa con cũng là anh em ruột, lại còn là anh em song sinh... nhiều khi một trong hai đứa cố tình cãi bướng nhưng thật sự vẫn tự hiểu người bên cạnh nghĩ gì..."

"..."

"Kỳ với Tuyên không có khoảng thời gian cùng lớn lên từ nhỏ, tụi nó bây giờ nói đúng ra là mới bắt đầu thích nghi sự có mặt của đối phương! Nhưng mà mẹ à, con trai là vậy đó... cãi thì cãi lớn, có khi đập nhau luôn... nhưng xong chuyện rồi cũng sẽ thân thiết lại thôi! Bây giờ tạm xem như tụi nó đã làm hòa rồi, cứ để vài ba lần như vậy rồi sẽ tự hiểu nhau thôi! Mẹ tin con đi!"

Không ít lần giữa mẹ và anh cũng có những cuộc nói chuyện riêng tư giống như hiện tại, chỉ khác trước giờ anh thường xuyên là người xảy ra chuyện nhất, lần nào cũng là mẹ ân cần khuyên anh. Hôm nay Tử Kỳ với Lam Tuyên có chuyện, vậy mà mẹ lại vô tình thấy được sự trưởng thành trong suy nghĩ của Hàn Dương. Mẹ thấy vui lắm đó, tít mắt cười từ nãy đến giờ kia mà.

"Được rồi, lần này mẹ tin con nha, để xem thử tụi nó sau này sẽ như thế nào!"

"Mẹ cứ để mà coi, con dám chắc sau này tụi nó tự mê mệt nhau không ai cản được!"

"À mà... vết xước trên mặt thằng Tuyên là sao? Nó đánh nhau với thằng Kỳ hả? Rồi làm sao mà thằng Kỳ lại phát sốt như vậy?"

Anh bật cười lắc đầu nhớ lại, cũng là đơn sơ kể cho mẹ được biết lí do của vết xước kia trên mặt Lam Tuyên. Còn riêng về cái đêm mà Tử Kỳ sốt, có lẽ bản thân anh cũng không thể ngờ thằng bé chỉ vì câu chuyện anh kể mà quyết định tìm cho ra cây bút bất chấp giữa trời mưa gió.

Dù không được chứng kiến tận mắt quá trình Tử Kỳ đi tìm cây bút, nhưng lúc hắn về nhà toàn thân ướt sũng cả người run lên cầm cập, quần áo hắn thậm chí còn dính nhem cả bùn ở dưới cống, mùi nước cống xộc lên tận mũi. Lam Tuyên khi đó cũng bị dọa cho đứng thất thần đến tận mấy giây.

Có một câu mà anh vẫn nhớ, là giây phút thấy hắn đem cây bút đã tìm thấy rửa qua dưới tia nước mưa chảy xuống trên đầu, Lam Tuyên có vẻ như xót xa than dài một tiếng.

"Trời ơi, tôi có bắt cậu phải đi tìm nó đâu, nếu tôi muốn tìm lại thì đã tìm ngay khi cậu vứt đi rồi!"

Chịu trận những cơn mưa liên tiếp lặp đi lặp lại từ chiều đến đêm, giờ phút đứng trước mặt Lam Tuyên với cây bút máy đã cũ, Tử Kỳ hoàn toàn chẳng thể giấu được dáng vẻ lạnh cóng kia của mình. Cứ liên tục đem hai bàn tay xoa xoa lên hai bắp tay, hắn lập cập nói bằng cái giọng run run lúc được lúc mất.

"Ai mà biết... thì... tui sai mà... tui tự... tự ý đem vứt đồ... của anh... tui phải đi tìm lại... chứ không... anh giận tui luôn... thì sao"

Vậy mới nói, hắn cứ tỏ ra mình tài giỏi thế thôi, cũng lắm lúc hắn ngốc đến mức khiến cho đối phương bó tay như vậy.

"Vào nhà lau người đi đã!"

Ngày trước, anh chỉ nhìn thấy ánh mắt xót xa và lo lắng của Lam Tuyên dành cho mình mà thôi. Chưa bao giờ anh chứng kiến cảnh thằng Tuyên tự cởi áo phông của mình đưa cho ai khác lau người như vậy. Nói đúng ra, ngay cả anh em ruột như anh đi nữa cũng chưa từng được nhận lấy những ưu ái kiểu này.

Vào đêm đó, lúc phụ giúp Lam Tuyên chăm sóc cho hắn, chú ý quan sát từng cử chỉ ân cần trước giờ hiếm thấy, trong lòng anh cũng đoán ra được sau chuyện đi tìm cây bút, Tử Kỳ vốn đã gây ấn tượng tốt đẹp trong lòng Lam Tuyên mất rồi. Từng hành động ân cần trước kia thằng em chỉ dành cho anh, nay đã phải bắt đầu chia sẻ một ít cho đứa em mới. Cuối cùng thì cũng có một ngày, sự quan tâm lo lắng của Lam Tuyên với anh hai không còn là duy nhất và đặc biệt nữa rồi.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Lam Tuyên sẽ không bao giờ trách hắn hay để trong lòng những chuyện xích mích với nhau.

Giây phút nhìn thấy hắn bị cơn mưa lạnh quấn lấy toàn thân, em trai ngốc của anh sốt ruột đến mức không muốn để hắn trì hoãn việc thay đồ ngay khi bước vào nhà, thậm chí còn phá luôn nguyên tắc trước giờ khi thay quần áo phải vào phòng riêng rồi đóng cửa lại. Sợ hắn để cái thân ướt sũng đó lết khắp nhà, Tuyên lại tức tốc chạy lên phòng tìm ngay cho hắn một chiếc chăn to thật to, bảo hắn quấn cái chăn đó xung quanh người rồi ở trong chăn từ từ cởi đồ.

Đến cả cốc trà ấm mà anh hai pha, mấy lần cũng thấy Lam Tuyên giống như không an tâm nhìn tới nhìn lui hỏi han đủ điều. Cuối cùng trong lúc đợi Tử Kỳ nhâm nhi cốc trà ấm đó, Tuyên lại lên trên phòng kiểm tra nước tắm đã xả vào bồn, rải thêm vào đó chút tinh dầu hương thảo, lo lắng giục hắn đi tắm vội rồi còn ủ ấm.

Vậy mà hắn lì lợm cứ bảo tắm sao cũng nghe trên người toàn mùi nước cống, đóng cửa xả nước ầm ầm cả tiếng dài.

Kết quả là đêm đó sốt đến co giật.

Thật sự nếu Lam Tuyên không phải một người ngủ tỉnh, đêm đó có khi hắn co giật tự cắn lưỡi mình mất rồi cũng nên. Anh hai thì ở phòng bên cạnh, nửa đêm nghe thấy tiếng của em trai mình gọi lớn trong sự hoảng loạn, lúc chạy sang thậm chí đèn ở trong phòng của nó còn chưa bật lên. Sự việc xảy ra không có dự đoán trước, chỉ thấy một Lam Tuyên bình thường lạnh lùng sắt đá đến vậy, đối diện với cái cảnh Tử Kỳ môi miệng khô khốc, gương mặt trắng bệt, toàn thân co giật từng hồi trên giường, hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má của Lam Tuyên không thể nào ngưng lại được, thậm chí khi đó còn liều mạng tự đem mấy ngón tay mình nhét vào giữa hai kẽ răng của hắn để hắn không cắn vào lưỡi.

Lúc Tử Kỳ lên xe cấp cứu, nữ y tá đề nghị thay bằng một chiếc khăn nhỏ, Lam Tuyên còn trừng mắt với cô ấy hỏi: "Chiếc khăn đó lấy từ đâu ra, sao lại có thể tùy tiện đem thứ đó nhét vào miệng của em trai tôi được?"

Giọng điệu đó, là chứng kiến trong sự lo lắng, nhưng Hàn Dương không thể nào không cười thầm. Nếu Tử Kỳ lúc đó nghe thấy trọn vẹn câu của Lam Tuyên, chắc cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc đến mức bật dậy giữa trận sốt cao.

...

Lắng nghe xong những lời từ anh, mẹ nhắm mắt thở dài một tiếng, quả thật không phải cứ đưa Tử Kỳ về là sẽ xong chuyện, mọi lo lắng của mẹ bây giờ có lẽ chỉ mới bắt đầu, lòng cũng đang tìm nghĩ cách gì để hai đứa có thể thân thiết và hiểu nhau sớm hơn một chút, để những chuyện như vậy không xảy ra nữa.

"Vậy nên suốt mấy ngày thằng Kỳ nằm viện, ngày nào nó cũng dậy sớm hơn một tiếng để nấu đồ ăn đem tới bệnh viện đó hả? Mà mẹ thấy, dù cho ngay từ đầu nó nói không cần tìm lại cây bút thì cũng không chắc thằng Kỳ đã nghe lời đâu, cả hai đứa nó cũng đều bướng như nhau thôi..."

"Con nghe bác sĩ nói có thể Tử Kỳ đã từng nhiễm lạnh từ nhỏ, nhìn thì thấy nó khỏe vậy thôi, chứ mỗi khi nhiễm lạnh sốt cao sẽ rất nguy hiểm. Đêm đó đưa nó lên xe cấp cứu, bác sĩ phải tiêm hai ba loại thuốc gì đó cho nó, nó mới hạ sốt và ngưng co giật! Mặt thằng Tuyên lúc đó cắt không ra được giọt máu nào luôn..."

"Bảo sao mấy hôm nay thằng Kỳ cứ nhây nhây giỡn với nó mà mẹ thấy nó chẳng khó chịu chút nào!"

"Nó sợ rồi..."

Câu chuyện giữa mẹ và anh còn chưa muốn ngưng, phía bên ngoài một trong hai "chủ nhân" của đề tài ấy bất chợt ló đầu vào nhìn rồi vẫy vẫy tay ra hiệu cho anh bước ra ngoài cửa.

"Ra đây em nói nè!"

"Em đi đâu nãy giờ vậy?"

"Đi mua kem chia tay mấy bạn ở đây nè!"

Hắn ở ngoài cầm cây kem lạnh giơ lên như một đứa trẻ, mà hiện tại chung quanh của hắn cũng có cả một đám trẻ vây quanh.

"Anh Kỳ ơi, anh Kỳ về nhà rồi khi nào rảnh nhớ vô thăm em nha!"

"Anh Kỳ ơi, vậy bộ cờ tỉ phú anh có đem về không?"

"Anh để lại cho tụi em hết đó!"

"..."

Thiệt tình, hắn rõ ràng nằm khoa hồi sức cấp cứu, anh cũng không hiểu hắn kết giao kiểu gì lại kiếm ra cả đám "bạn" như vậy. Lại còn bảo đi chia tay vài người bạn, hóa ra cả đám "bạn" của hắn toàn là con nít khoa Nhi.

"Thôi mấy đứa về phòng nghỉ ngơi đi, giờ anh phải về rồi, mấy đứa cũng mau khỏe để còn về nha!"

"Dạ!"

Mẹ ở bên cạnh cũng thấy đó, Tử Kỳ còn chưa lớn được nữa, bảo sao trong suy nghĩ hành động của nó lúc nào cũng toàn là những bốc đồng cảm tính.

Cái tính này của nó, nếu không ở bên cạnh một đứa như Tuyên thì cũng không biết sẽ gây ra những chuyện động trời động đất ra sao. Suy cho cùng, quyết định thông phòng của tụi nó mà ba đưa ra cũng là từ góc nhìn sâu rộng chứ chẳng phải đùa.

"Anh Ty, em thấy anh Rin ở phòng bên kia á... anh có qua thăm không? Có một mình ổng à... hình như đang ăn cơm!"

"..."

Nhắc đến tên người đó lúc này với Hàn Dương mà nói chẳng khác gì động vào cái u nhọt mà bản thân đang cố gắng quên đi. Lại vì cái tên đó, anh còn ngu ngốc đem cả tình cảm của bản thân đặt vào trong tay thầy Nghiêm. Không phải anh đang thấy hối hận, chỉ là anh không biết những gì bản thân đang làm vì hắn có đúng hay không, rốt cuộc có đổi thay được gì từ trong suy nghĩ của hắn về anh hay không.

Nhưng mà... vì lí gì anh lại cần thiết muốn hắn thay đổi suy nghĩ về mình như vậy cơ chứ?

"Anh Ty!"

Tử Kỳ lớn giọng gọi anh lần nữa, chút giật mình có kéo anh lại, nhưng trong ánh mắt đó đượm buồn hiện ra một khoảng bâng quơ mơ hồ. Trạng thái này của anh khiến đôi mắt để tâm kia của hắn có chút hoài nghi.

"Có chuyện gì hở? Anh Rin... sao lại đi bệnh viện vậy anh?"

"Ừ, cậu ấy... nghe nói là mượn tiền của bọn giang hồ, xin khất mà lại không giữ lời hứa nên bị người ta đánh đó..."

"Vậy rồi... anh có can thiệp gì không?"

Câu hỏi đó của hắn khiến anh giật mình, bởi lẽ mẹ vẫn còn bên trong, anh chỉ kịp nhẹ trừng mắt lên ra hiệu cho hắn thôi không hỏi đến. Nhưng Tử Kỳ cũng chỉ là hỏi thêm ở chỗ anh vậy thôi, đích thân hắn vốn dĩ đã đến tận phòng của Rin để khai thác thông tin rồi.

"Em nghĩ anh nên qua hỏi thăm người ta chút đi, người ta vừa hỏi em về anh đó!"

"Về anh? Hỏi em sao? Em... em đã gặp Rin rồi hả?"

"Dạ, anh đi đi... em với mẹ thu xếp chỗ này rồi ra ngoài xe đợi luôn! Tranh thủ nha!"

Hắn vỗ vào vai anh một cái, đẩy đối phương hướng tới dãy hành lang phía bên phải, nói nhỏ vào tai anh số phòng của Rin, sau đó còn nháy mắt ra hiệu cho anh an tâm về phần của mẹ.

"Đi đi!"

Đợi Hàn Dương ngập ngừng đôi chút rồi mới rời đi, mẹ ở bên trong phòng ngóng ra vang giọng hỏi hắn.

"Có chuyện gì hả Kỳ?"

"Dạ..."

Tới gặp mẹ hắn lại đem vẻ mặt hớn hở bày ra, vẫn cái giọng điệu làm nũng đó dễ dàng đánh lạc hướng câu hỏi của mẹ, mặc dù câu trả lời của hắn chẳng đá động đến trọng tâm là mấy.

"Con gặp bạn của anh hai đó mà, anh ấy cũng nằm phòng gần đây nên con nói anh hai qua thăm!"

"Bạn của Ty? Là ai chứ? Mà sao mẹ nghe thiếu nợ gì đó..."

"Èo, mẹ, mẹ quan tâm bạn của anh hai làm gì... con trai của mẹ ở đây rồi mà!"

Tan chảy trước cái ôm của hắn, mẹ bật cười xoa xoa phần vai gầy nhom.

"Con đó, sao ốm quá vậy? Để mẹ dặn thằng Tuyên mua thêm đồ bổ, Tử Kỳ đã về Việt Nam rồi... phải vỗ béo lên vài chục cân mới được!"

"Vài chục cân á?"

Nghe mẹ nói mà hắn hoảng hốt bật ra, vừa xua tay lại vừa lắc đầu từ chối ý tốt của mẹ.

"Con như vầy là dáng chuẩn rồi, mập lên nữa xấu lắm... con chỉ muốn cao hơn anh Tuyên một chút thôi à..."

"Sao lại muốn cao hơn thằng Tuyên?"

Mặc dù không trả lời câu hỏi của mẹ, nhưng gương mặt Tử Kỳ lúc đó có nét gian xảo hiện lên, hắn nghĩ đến cái cảnh cao hơn người ta, rồi không ngừng tưởng tượng ra những chiêu trò chọc ghẹo xấu xa của mình. Nụ cười trên mặt hắn dần tối sầm lại, khiến cho mẹ hoài nghi hỏi thẳng.

"Muốn cưới thằng Tuyên làm vợ hả?"

"Hả?"

Chỉ là câu hỏi này của mẹ thẳng quá, Tử Kỳ phút chốc không đỡ nổi, hắn lắp ba lắp bắp vỗ vào vai mẹ mấy cái, câu từ và ngôn ngữ trong đầu lộn xộn rối tung cả lên.

"Nói con mẹ gì dạ... ủa lộn... con mẹ nói cái gì dạ... không, không phải! Ý con là mẹ nói với con cái gì dạ..."

"Thì hồi nãy mẹ nghe con ước gì thằng Tuyên là con gái không phải hay sao?"

"Cái đó..."

"Rồi giờ con lại muốn cao hơn thằng Tuyên nên mẹ chỉ hỏi vậy thôi, muốn cưới nó làm vợ hay gì thì nói để mẹ tính đường mẹ gả nó cho, làm gì mà quéo dữ vậy?"

"Trời ơi, mẹ!"

Hắn cau mày tỏ vẻ khó hiểu, nhưng trên mặt của mẹ vẫn còn giữ lại những nét hiển nhiên, thật sự khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ vô cùng.

"Mẹ, sao mấy chuyện này mà mẹ nói có vẻ hiển nhiên quá vậy? Mẹ làm con ngạc nhiên quá nha!"

"Con cũng làm cho mẹ ngạc nhiên quá nha, mẹ tưởng con vừa ở thế kỉ hai mươi xuyên không tới đây không đó!"

"Có đâu, tại con nghĩ ở Việt Nam không thoáng đến mức như vậy. Con xem trên mạng thấy có nhiều vụ ngăn cấm dữ lắm, rồi đọc bình luận cũng thấy người ta hà khắc, chửi rủa miệt thị quá trời..."

"Haiz!"

Nhắc đến chuyện như vậy mẹ lại thở dài, mỗi một người vốn dĩ không thể can thiệp và làm thay đổi suy nghĩ của những người khác. Duy chỉ có một cách là ta tự thay đổi chính tư tưởng của mình, thay đổi chính cuộc sống của mình. Nghĩ bình thường, sống bình thường, đem lại cho người khác cảm giác bình thường vậy thôi.

"Con biết Nhật An là tác giả đúng không? Trước kia mẹ kết bạn với An vì nó là bạn của thằng Dương thôi, sau rồi mẹ lại thấy nó đăng trạng thái đại khái như vầy: thật đáng buồn khi những suy nghĩ kì thị LGBT lại không xuất phát từ nơi vùng sâu vùng xa, những lời lẽ miệt thị không được nói ra từ người lớn tuổi, những câu nói phán xét phân biệt không bắt đầu từ những người không có hiểu biết. Vậy mà tất cả những điều tồi tệ đó lại xuất hiện nơi cuộc sống hiện đại, nơi mà những người trẻ vốn dĩ có cơ hội để tìm hiểu."

Hắn lắng nghe tường thuật của mẹ, chợt hiểu ra những ngầm ý nhỏ sâu xa bên trong câu từ mà Nhật An viết.

"Đó cũng là lí do mà mẹ quyết định đọc truyện của bạn nhỏ đó!"

"Con cũng đọc thử rồi, anh H viết giọng văn tự nhiên, có nhiều câu tuy rất bình thường, nhưng đọc đi đọc lại mấy lần tự nhiên nhớ mãi!"

"Mẹ thích cái cách Nhật An viết về đồng tính lắm, không nhắc nhiều về những đau khổ bi ai, luôn luôn cho người ta cái cảm giác mọi thứ trôi qua thật bình thường... nên mẹ tìm hiểu về LGBT cũng giống như vậy, mẹ xem mọi chuyện thật bình thường, để cho con của mẹ sau này nếu có vô tình đối diện với những cảm xúc như vậy, tụi nhỏ cũng cảm thấy bản thân không có gì khác biệt cả!"

"Mẹ à!"

Lại nép vào vòng tay của mẹ, hắn tự cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được bên cạnh một người như thế. Có cảm giác dù sau này hắn phạm lỗi tày trời đi nữa, mẹ vẫn dịu dàng và bao dung với hắn như cái cách mẹ xem nhẹ tất cả mọi chuyện vào ngay lúc này.

"Con thương mẹ quá đi à!"

"Sao vậy? Có muốn cưới anh Tuyên của con không thì nói thẳng, nịnh nọt cái gì?"

"Hehe, mẹ cứ vậy hoài... con còn nhỏ lắm, chưa có biết yêu đương gì đâu!"

Hắn nói mình còn nhỏ kể ra cũng đâu có sai, chẳng phải hắn nhỏ tuổi nhất nhà còn gì? Mẹ thương hắn thiệt thòi từ bé, trong đầu luôn luôn có ý định chuẩn bị cho hắn những điều tốt nhất, chỉ vì dạo gần đây mẹ bận bịu quá, biết bao nhiêu ý định còn chưa có thời gian để ngồi lại nói chuyện với hắn. Thôi thì sẵn dịp này cũng cho hắn một bất ngờ nho nhỏ, mẹ ngẫm nghĩ từ nãy đến giờ không biết phải mở lời thế nào để hắn đừng ngại.

"Tử Kỳ, mẹ mua cho con một chiếc xe máy nha, thấy con mỗi lần muốn đi đâu cũng phải mượn xe anh con như vậy cũng bất tiện quá!"

"Mua... mua xe cho con hả mẹ..."

Chuyện vui như vậy, hắn lại đem cái giọng điệu ngập ngừng kia mà đáp lại mẹ, nội tâm hắn hình như không có hứng thú gì cả.

"Con không muốn sao? Hay là lại ngại, không có ngại gì hết nha, con thích xe gì? Nếu chưa định hình được mình thích gì thì chút nữa trên đường về bảo thằng Tuyên ghé vô salon ngoài ngã tư..."

"Mẹ, con không có ngại gì đâu, mặt con dày lắm!"

"Vậy chứ sao? Con thích xe gì, có thích mấy chiếc moto giống thằng Tuyên không? Nếu muốn thì cứ nói với mẹ, nhưng tạm thời mượn xe thằng Tuyên tập chạy để thi bằng lái trước đã..."

Lời đề nghị xem ra cũng thoải mái lắm, hắn biết gia đình này khá giả, nhưng trong lòng vốn chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng điều đó để đòi hỏi cho mình những thứ không cần thiết tới. Mặc dù mẹ đã nói vậy rồi, hắn vẫn tìm cách để từ chối đi ý tốt đó của mẹ, lựa chọn của Tử Kỳ đơn giản đến mức khiến cho mẹ cũng ngạc nhiên.

"Con chỉ muốn đi chung xe với anh Tuyên thôi à!"

"Đi chung với thằng Tuyên sao?"

Cuộc nói chuyện của hai mẹ con vốn dĩ còn chưa chạm tới hồi kết, chỉ là vào lúc đó tạp vụ dọn phòng bệnh tới làm việc của họ, hai mẹ con đành tranh thủ kéo nhau ra bên ngoài, lại tiếp tục vừa đi vừa nói. Nói chuyện với hắn ta một lúc, mẹ cũng chẳng để ý mà hỏi đến việc Hàn Dương đã lạc sang phòng bệnh của người khác mất rồi.

Chỉ biết khi hai người ra xe, Hàn Dương có gọi điện bảo mình cảm thấy đau bụng, muốn vào nhà vệ sinh một chút.

Nhưng thực chất chỉ là viện chút lí do vậy thôi, Tử Kỳ biết rõ nơi anh đến là phòng bệnh của tên đó, trong lòng anh lại biết rõ cảm giác nào đưa đẩy bản thân đến đây. Chỉ có Rin là vẫn cố chấp như vậy, cố chấp mỉa mai một câu nói vô tình của anh, ngay cả khi anh đã cố tình nói dối chỉ vì muốn đến thăm hắn.

"Phòng bệnh của tôi là toilet của cậu đó hả?"

Sau khi anh tắt máy, người ở trên giường bệnh đang cặm cụi vào khay cơm khẽ lên tiếng mà mỉa mai. Nhìn thấy hắn ngồi đó cả người toàn là thương tích, ánh mắt anh nheo lại, giọng điệu cũng ngập ngừng dò hỏi.

"Kết quả khám tổng quát sao rồi... không có chấn thương nào nghiêm trọng chứ hả?"

"Tôi không tin được là hội trưởng lại đến tận đây thăm tôi nữa đó!"

"..."

Một câu nói chẳng khác gì những câu nói bình thường anh vẫn hay nghe ở hắn, chỉ là sau khi chuyện xảy ra, đến hiện tại mà hắn vẫn dùng kiểu cách đó để trò chuyện với anh, làm cho anh cảm thấy hiềm khích giữa mình và hắn thật sự chẳng thể nào đánh đổi bằng lòng tốt.

Thế nên anh mới chọn im lặng, chỉ là im lặng để nhìn hắn ở trạng thái đó một lúc khá lâu, khiến cho hắn bất ngờ phải ngước lên xem thử có chuyện gì xảy ra với người đối diện.

"Sao vậy?"

"..."

Thấy từ trong ánh mắt của anh đã có đôi chút ướt nhòe. Anh thật sự muốn hỏi xem hắn rốt cuộc có suy nghĩ gì hay không trước khi nói ra câu đó. Nhưng mà thôi...

Mình nặng lòng là tự bản thân cảm thấy nặng lòng, chẳng thể nào cứ trách người khác khiến mình trở nên như vậy.

"Tử Kỳ nói cậu muốn gặp tôi nên tôi mới ghé sang đây, nếu không có chuyện gì thì tôi về đây! Bye!"

"Khoan đã!"

Đợi anh quay đi rồi hắn mới vội vàng bước xuống khỏi giường, đem cái thân người tàn tạ kia khập khiễng tới gần ra vẻ đáng thương. So với lúc ban đầu anh bước vào phòng, giọng điệu hắn hiện tại khác xa một trời một vực.

"Nói cho tôi biết lí do đi!"

"Lí do?"

Thật ra anh biết hắn đang hỏi đến vấn đề gì đó chứ, chỉ là vào cái khoảnh khắc nghẹn lòng này, anh vẫn muốn được nghe câu hỏi một cách rõ ràng từ hắn. Ít ra chỉ để anh biết được hắn thật sự quan tâm đến quyết định của anh, đừng thờ ơ như cái dáng vẻ ban nãy mà anh nhìn thấy.

"Chuyện giúp tôi... Ty đâu có nhất thiết phải làm như vậy! Tôi muốn biết lí do tại sao Ty lại đồng ý hẹn hò... lúc đó Ty hoàn toàn có thể bỏ mặc tôi mà!"

"Đừng suy nghĩ nhiều làm gì nữa, Rin cứ xem là tôi đang muốn thể hiện lòng bao dung của bản thân vậy đi, tôi làm vậy là vì muốn Rin thay đổi quan điểm về hội trưởng hội học sinh đó! Muốn Rin tự cảm thấy xấu hổ vì đã cho rằng những người như tôi chỉ dựa vào tiền và quan hệ của phụ huynh!"

"Vậy sao?"

Hắn hỏi lại anh, một câu hỏi kèm theo nụ cười nửa môi, anh chắc là hắn cũng tin hết những gì anh nói. Nhưng là tin theo cái cách mà bản thân của anh chưa từng nghĩ đến.

"Vậy cảm ơn hội trưởng nhiều nha, vất vả cho hội trưởng quá rồi... vì muốn thay đổi suy nghĩ của tôi mà hội trưởng phải chấp nhận hẹn hò với ông thầy thần kinh đó!"

"Nè Rin!"

Anh lớn tiếng quát lên, trên mặt giờ có tới hàng trăm sắc thái tức giận khác nhau, tất cả cũng chỉ vì những lời hồ đồ khó nghe của hắn.

"Rin đừng quên thầy Nghiêm cũng vừa giúp đỡ Rin đó!"

"Giúp? Thì tôi có gửi tin nhắn cảm ơn rồi mà! Chút nữa tôi sẽ viết một bài trên diễn đàn của trường để cảm ơn cả hội trưởng nữa... hội trưởng thấy sao? Tôi đang định viết là cảm ơn hội trưởng tốt bụng đã đồng ý hẹn hò với thầy Nghiêm để..."

Bốp!

Tức giận này của anh không thể nào không cho hắn trọn một cái tát. Bất kể là gương mặt của hắn đã đủ thê thảm bầm dập lắm rồi.

"Sao vậy? Hội trưởng không cảm thấy tin này chất động lắm sao? Bình thường hội trưởng đây cũng thích lên báo lắm mà! Tin này đăng lên kiểu gì trường Martin không trở thành trường nóng nhất Đà Lạt! Chà chà... học sinh đồng ý hẹn hò với quản sinh để giúp đỡ một học sinh khác trả nợ, nghe nó cuốn lắm có phải không?"

Bốp!

"Cậu có tỉnh táo không vậy hả?"

Anh lại tát thêm vào mặt hắn một cái, trong giọng nói có sự tức giận đã lạc mất giữa những dòng nước mắt trào ra.

"Cả tôi và thầy đều vì muốn giúp cậu đó Rin! Cậu định trả ơn cho chúng tôi bằng thái độ này đó hả? Cậu... cậu đúng là..."

Một người tức giận vì thứ mình gặt lấy sau khi gieo hạt là những quả đắng, nhưng một người cuồn cuộn những đáng sợ trong ánh mắt chỉ vì hiểu lầm không sao tả hết.

"Vậy không phải hội trưởng giúp tôi là vì muốn gây điểm tốt với thầy Nghiêm sao? Nếu không phải tại sao phải đưa cả thầy Nghiêm tới chứng kiến việc tôi bị người ta đánh đòi nợ? Chính hội trưởng đã tiết lộ chuyện này cho thầy Nghiêm, hội trưởng một hai nói là mình giúp tôi... nhưng lại không biết người thầy đáng kính đó đã báo mọi chuyện với cơ quan chức năng rồi, tôi cũng đã nằm trong danh sách bị đình chỉ học mất rồi!"

"Cái gì?"

"Ngơ ngác gì chứ?"

Hắn bật cười chỉ ngón tay vào ngực anh, giọng điệu và ánh mắt của hắn hình như không hề có nửa lời là nói dối.

"Nhà của hội trưởng giàu như vậy, nếu hội trưởng thật sự muốn giúp cũng không cần phải đưa thầy Nghiêm đến, trong khi hội trưởng thừa biết là thầy ấy có anh em làm việc ở trên phường! Đi mà hỏi thầy Nghiêm thử đi, chuyện tôi bị đòi nợ không phải tôi nói, không phải hội trưởng nói... thì còn ai vào đây đem chuyện đó tiết lộ với hiệu trưởng?"

"Thầy Hiệu trưởng biết rồi sao?"

"Tôi bị đình chỉ học và được giới thiệu sang một trường giáo dưỡng, nhờ ơn của hội trưởng và thầy Nghiêm đó! Hai người đã cảm thấy vừa lòng hay chưa?"

"Chuyện này..."

Dương nửa ngờ nửa vực đẩy đối phương ra khỏi mình một đoạn. Lắng nghe những lời hắn nói ra, anh không dám hoàn toàn tin chắc, nhưng thái độ tức giận của hắn như vậy có lẽ những gì hắn vừa nói ra cũng không phải là giả dối.

"Tôi sẽ hỏi lại thầy việc này..."

"Hỏi lại thì đã sao? Sau khi xuất viện tôi đã phải lập tức chuyển sang trường giáo dưỡng rồi... hội trưởng nghĩ mình có thể thay đổi được gì sao? Tôi chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã xem hội trưởng là bạn, lúc đó... tôi thà bị đánh chết còn hơn!"

So với tất cả những gì anh đã làm, anh thậm chí còn chẳng thể tin là mình có một trái tim mạnh mẽ đến vậy, dám lựa chọn một mối quan hệ mà lòng không hề mong muốn, cốt cũng chỉ là để đổi lấy một mối quan hệ. Vậy mà giờ những lời hắn nói khác nào chà đạp lên sự hy sinh đó của anh.

"Rin yên tâm đi, tôi sẽ cố nói chuyện với thầy Nghiêm, sẽ tìm cách năn nỉ thầy nói giúp một lời với bên nhà trường... đêm đó tôi muốn mình đến để giúp Rin, tôi hoàn toàn không nghĩ là sẽ như vậy... tôi..."

"Đủ rồi đó! Làm ơn đừng có cố vẫy cánh như thiên thần nữa, hay là muốn tôi phải quỳ xuống cảm ơn?"

"Rin..."

"Mời đi giùm cho! Và làm ơn cũng đừng có cố thêm nữa, sợ mất công hội trưởng lại giúp tôi được đuổi học cũng nên, tôi sợ người ta gán tôi vào tội danh đổ lỗi hay uy hiếp hội trưởng lắm!"

Tại sao vậy chứ?

Cũng không biết là mình đã sai ở đâu, rõ ràng đang cố gắng tìm cách để giúp đỡ hắn, lại khiến hắn càng trở nên căm ghét mình nhiều hơn.

Chuyện học sinh bị đưa vào danh sách đình chỉ đó, nghĩ cẩn thận thì người duy nhất có thể làm được điều này đúng là chỉ có thầy Nghiêm mà thôi. Nhưng Hàn Dương thì muốn biết rõ lí do vì sao đối phương lại làm như vậy, nóng lòng đến cái mức chẳng thể đợi cho tới khi bữa cơm ăn cùng gia đình kết thúc.

Trên bàn ăn, đó dường như là lần đầu tiên từ trước đến nay mà cậu con lớn trong nhà liên tục cúi xuống chạm vào màn hình điện thoại. Những tin nhắn cứ nối tiếp nhau gửi từ người này sang chỗ người kia, bầu không khí vui vẻ của bữa cơm tối hiện tại thiếu đi giọng nói hoạt bát quen thuộc của một ai đó.

"Anh cũng chỉ muốn tốt cho cả hai thôi, em không nên tiếp xúc với kiểu học sinh như nó, còn nó thì cần nơi để giáo dục nhân cách lại từ đầu, vào đó rồi hết năm nay nó sẽ trở thành trò ngoan thôi mà!"

"Trường giáo dưỡng có khác gì trại cai nghiện đâu anh, Rin đâu có đến mức phải bị đưa vào chỗ đó, ra khỏi trường giáo dưỡng sẽ ảnh hưởng đến lí lịch của cậu ấy... sau này thi đại học thì làm sao ạ?"

"Em nghĩ nó thi được đến đại học sao? Nó ra ngoài không trộm cướp giết người là anh đã mừng lắm rồi!"

"Sao thầy có thể nói như vậy chứ ạ... thầy đã hứa với em sẽ giúp bạn ấy rồi mà, đây không phải là cách đâu ạ..."

"Tôi hứa với em sẽ giúp, nhưng tôi đâu có hứa sẽ giúp theo cách của em, vả lại tôi cũng không có dư thời gian với nó như vậy, tôi đã thanh toán hết mọi thứ cho nó, kể cả chi phí chuyển đến trường giáo dưỡng. Bây giờ phật lòng em và em đang chỉ trích tôi đó sao?"

"..."

Những dòng tin nhắn kia khiến lồng ngực này dồn dập nóng ran vang lên thành tiếng, khiến cho cách xưng hô của cả hai người đều thay đổi rồi mà chẳng một ai nhận ra điều đó. Dương không muốn nhắn nữa, nhưng cũng không muốn phải im lặng, lòng chỉ cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc khi đứng ở giữa thế này mà thôi. Loay hoay giữa những ngôn từ không hề có hồi kết, đôi đũa buông xuống trên bàn ăn từ nãy đến giờ đã mất bao lâu cũng không rõ nữa.

"Ty... con cắm mặt vô cái điện thoại như vậy thì rời khỏi bàn ăn đi!"

"..."

Hành động của cậu con trai lớn từ nãy đến giờ không chỉ khiến cho ba khó chịu, mà còn nhận lấy cả ánh mắt bày tỏ khó hiểu của mẹ, của Tuyên và của Tử Kỳ.

"Con đang bàn bạc... mấy chuyện ở hội học sinh, xin lỗi mọi người... con no rồi... con xin phép lên phòng trước!"

"..."

Giây phút Dương đứng dậy cầm chiếc điện thoại rời đi, ánh mắt ba dường như đã toát ra những tia lửa, chỉ vì muốn giữ lại không khí vui vẻ của bữa cơm này, người pha trò nói chuyện lại là cái kẻ hay làm cho ba phát điên nhất ở trong nhà.

"Dạo này hội học sinh bận rộn lắm ba, ba đừng có giận anh hai... ba ăn thử miếng canh gà hầm này đi xem có ngon không, nhìn mặt ba căng quá con ăn không thấy ngon gì hết trơn!"

"Tử Kỳ! Con đó, đừng có đổ thêm cồn vào lửa nữa chứ!"

Mặc dù lúc đó mẹ rầy hắn một câu, nhưng xem giọng điệu đó có vẻ cũng chỉ là cố pha trò mà thôi. Xem ánh mắt thất vọng và biểu cảm khó chịu đó của ba, hắn cứ len lén nhìn Lam Tuyên rồi âm thầm cười.

"..."

Lần thứ ba liên tiếp lặp lại, có lẽ anh chàng ngồi đối diện với hắn cũng biết tỏng rồi, anh chỉ nhẹ nâng hàng mi lên, trừng mắt nghiêm khắc nhìn cái điệu bộ bỡn cợt kia của hắn mà chẳng nói gì, chỉ bận tâm đến sự khó chịu của ba, muốn tìm cách gì đó khiến tâm trạng ba khá hơn một chút.

"Con cũng no rồi, để con gọt trái cây tráng miệng cho ba với mẹ! Ba có muốn uống trà không ạ... con mới mua thử trà Đen Viên, ba uống thử nha!"

"Ừm, pha cho ba một bình đi, chút nữa ba đem qua nhà bác Hùng hàng xóm vừa uống vừa đánh cờ!"

"Dạ!"

Sự ngoan ngoãn hiếu thuận của người ta khiến cho hắn bỗng dưng chột dạ, mặc dù chẳng có ai nói gì sau đó, nhưng Tử Kỳ đột ngột lại muốn thể hiện một chút.

"Con cũng ăn xong rồi, để con phụ anh Tuyên pha trà cho ba, ba... ba ăn bánh quy không? Uống trà phải ăn bánh quy mới chuẩn bài... để con lấy cho ba một đĩa luôn nha!"

"Hả? À... ừ vậy cũng được!"

Chút sượng trân của ba lúc đó khiến mẹ để tâm, mẹ trước giờ vẫn luôn là sợi dây nhỏ liên kết tình cảm giữa mọi người trong gia đình. Nhìn thấy hắn có lòng như vậy, lại chỉ nhận được câu trả lời thiếu thốn cảm xúc của ba, lúc đó mẹ cố tình nói thêm vài câu cho hắn có cớ lấy lòng đối phương.

"Tử Kỳ nay lạ quá nha, quan tâm đến ba như vậy mà ba chẳng hỏi thăm gì tới bệnh tình hết trơn!"

"Chuyện đó... anh... anh không hỏi thăm nhưng có mua mấy hộp yến sào cho nó ăn bồi bổ kìa, cảm cúm là chuyện bình thường thôi mà... có gì nghiêm trọng đâu!"

Hắn vừa cố chan canh vào cơm để lùa cho hết đống cơm còn thừa trong chén vào miệng, vừa tròn mắt nhìn cái cách ba bối rối trước những giải thích dông dài thế kia. Điệu bộ này của ba xem ra cũng đáng yêu nhỉ? Lam Tuyên có nét giống ba nhiều hơn so với anh hai, hắn quan sát thật nhiều nhưng chỉ để tâm phần đầu chân mày cau cau, thậm chí hắn còn có thể hình dung được sau này người kia về già sẽ có gương mặt ra sao nữa cơ.

"Con có hiếu thảo gì đâu, tại thấy bánh quy sắp hết hạn... ở nhà không ai ăn, có mình con ăn riết ngán gần chết mà bỏ thì tiếc!"

"..."

Câu nói đó của hắn chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhưng chính những câu nói không có suy nghĩ của hắn mới làm cho mẹ bất ngờ bật cười. Lần này thì không chỉ có mẹ, đến cả ba, cả cái người khó tính di truyền đang chăm chú gọt trái cây đằng kia cũng phải bật cười.

"Cái thằng, bánh quy sắp hết hạn đúng không? Đem ra đây ba ăn phụ cho! Giả vờ hiếu thảo một chút cũng được mà!"

"Đâu, con không có giả vờ được, mà hết hạn thì đã sao? Hết hạn cả tháng con còn ăn, cái này cận date nên con đem mời ba đó, con muốn tiết kiệm tiền của ba thôi mà!"

"Được rồi ông tướng! Hết nói nổi với con luôn!"

Thật hiếm hoi làm sao từ lúc chuyển về đây sống, hắn lại có cơ hội nhìn thấy nụ cười của ba, lại còn nghe qua cái giọng điệu dễ chịu như thế, được ba xoa xoa đầu mấy cái.

"Ba cười lên nhìn đẹp trai ghê! Chắc hồi đó mẹ mê ba vì nụ cười này đúng không?"

"Ê, con chọc ba được rồi, đừng có chọc qua cả mẹ! Ba con mê mẹ thì có! Hồi còn trẻ ba con vừa khó tính vừa cộc cằn, ai mà thèm thích chứ, năn nỉ dữ lắm mẹ mới chịu lấy đó... ba con mà không tán được mẹ... chắc giờ này cũng ế nhăn răng mất rồi!"

"Cũng đúng ha!"

Hắn hờ hững đứng dậy cầm cái chén lên, lân la tới gần chỗ Lam Tuyên đang chăm chú gọt một quả ổi tươi, nghiêng đầu nhìn trộm nụ cười của ai đó, rồi lại không nhịn nổi cái miệng muốn kiếm chuyện này.

"Anh Tuyên xem mà học hỏi ba đi, kiếm ai tán đi... chứ để vậy sau này già ế nhăn răng đó!"

"..."

Anh quay sang liếc hắn một cái, thật ra cái liếc này cũng bình thường như bao lần vậy thôi. Chỉ khác ở chỗ nó bất ngờ nằm ngoài dự đoán của hắn, bất ngờ đến cái mức khi cánh tay hắn vô tình chạm vào cánh tay của anh, cả hai đột ngột cùng một lúc giật mình khó hiểu.

"..."

"Ờm... ừm... em lấy bánh cho ba, sẵn lấy đem lên phòng ăn luôn, anh ăn không?"

"Không!"

"Vậy em lấy cho anh hai!"

"..."

Lúc đó vành tai hắn đỏ lên, anh cũng vậy. Không một lí do gì cho sự ngại ngùng giữa hai người họ nhưng lại có một người vội vàng tránh đi, người còn lại lúng túng trong những thao tác vốn dĩ đã rất quen thuộc của mình.

"Nè, hai đứa bữa nay lạ lạ vậy ta, bộ có chuyện gì mà mẹ không biết hả?"

"Làm gì có chuyện gì chứ! Ngày nào con chẳng chọc anh Tuyên, mẹ... mẹ cũng ăn bánh với con nha! Bánh này ngon lắm, con ưu tiên cho mẹ mấy cái mứt dâu!"

"Phải không đó, năn nỉ mẹ ăn giúp thì nghe còn được!"

Bầu không khí dưới căn bếp nhỏ vui vẻ là vậy, nhưng cái người đã rời khỏi đó từ mấy phút trước liệu có ổn không? Lam Tuyên thỉnh thoảng lại thinh lặng ngước nhìn lên mấy bậc thang, trong lòng có một chút bồn chồn lo lắng, có lẽ nó được truyền sang từ sợi dây vô hình liên kết với cậu anh hai thì phải.

...

Lúc này, Hàn Dương trong phòng riêng khóa trái cửa lại, căng thẳng tột độ đã chuyển từ những dòng tin nhắn sang một cuộc gọi mất rồi. Nhưng có lẽ giọng điệu của cậu ấm kia dần nhỏ nhẹ hơn, muốn thương lượng năn nỉ thay vì nặng lời khó nghe với người ta như ban nãy.

"Anh... em xin lỗi, em không có ý chỉ trích việc anh làm, nhưng mà... anh làm vậy Rin sẽ cảm thấy khó chịu với em..."

"Em quan tâm đến việc khiến nó khó chịu như vậy luôn à?"

"Rin tin tưởng em nên mới nhờ em giúp, em cũng muốn giúp Rin nên mời nhờ anh... mà giờ vì chuyện đó Rin phải vào trường giáo dưỡng thì..."

"Ty à!"

Người kia gằn giọng lại gọi tên thân mật như thế, ngay sau khi đối phương ngập ngừng mà "Dạ", Nghiêm lại từ tốn hỏi đến một vấn đề lấn cấn trong lòng từ nãy đến giờ, lấn cấn từ giây phút những dòng tin nhắn đầu tiên gửi đến.

"Em đến bệnh viện tìm nó sao?"

"Em đến đưa Tử Kỳ về... nhưng vô tình gặp Rin..."

Mặc dù câu trả lời của Dương lúc đó là thật, chẳng cản được khi người bên kia ghen tuông mù quáng không thể nào tin.

"Vô tình? Làm sao để có thể vô tình như vậy? Tử Kỳ và Rin nằm chung một phòng bệnh à?"

"Ý là... ý là không có chung nhưng mà em..."

"Em à, nếu em không thể thừa nhận là chủ động đến gặp, thì cũng đừng dùng từ "vô tình" để lừa gạt tôi!"

Giọng của ai đó phía bên kia đường truyền hình như nghẹn lại, là nghẹn lại ở giữa hai từ "lừa gạt" phũ phàng như thế, chẳng hiểu sao toàn thân Hàn Dương bất chợt lạnh đi, bất chợt bồn chồn, lại còn bất chợt cảm thấy mình rối rít chẳng giải bày được.

"Anh, em không có... em thật sự không có ý lừa anh... nhưng mà thật ra... ban đầu em không định sẽ gặp cậu ấy... sau đó, sau đó em mới..."

"Ừ!"

Người bên kia nặng nề trao cho chỉ một chữ "Ừ", sau đó nhất định cúp máy trước và chẳng để cậu nói hết những gì cậu muốn. Để cho cậu phải liên tục nhắn những tin nhắn dài, lo sợ gửi đi, lo sợ đợi chờ...

"Anh, anh sao vậy, sao lại cúp máy ngang vậy? Anh giận thì cho em xin lỗi... nhưng em vẫn đang không biết mình đã sai ở đâu! Anh nói đi, không phải anh hứa cho Rin mượn tiền nếu như em đồng ý hẹn hò với anh đúng không? Em cũng đồng ý hẹn hò rồi, em chọn hẹn hò với anh chứ đâu có chọn ngừng kết giao với Rin đâu..."

"Anh không giận gì cả, anh chỉ muốn vấn đề này dừng ở mà thôi! Anh muốn hẹn hò với em là vì anh thật sự thích em, em đồng ý hẹn hò với anh... là bởi vì muốn giúp bạn em đúng không? Nếu như em đã hứa hẹn hò với anh, không cần quá nhiều đâu... nhưng đừng nói dối anh là đủ!"

Thật tức chết đi được,

Người ở phía bên này liên tục yêu cầu một cuộc gọi đi, nhưng ngoài những tiếng đổ chuông ra, Minh Nghiêm ở bên đó không hề lay động nhận lấy một cuộc gọi nào.

Ting!

Vài giây sau khi ngón tay cái của cậu chạm vào biểu tượng gửi đi, một dòng tin nhắn dài hơn nữa hiện ra trên màn hình điện thoại của Minh Nghiêm.

"Em nói thật, anh không tin thì thôi! Tử Kỳ gặp Rin ở bệnh viện, nó nói với em là Rin muốn gặp em nên em mới đến xem thử. Chuyện chỉ có vậy!"

"Vậy rốt cuộc là vô tình gặp hay cố tình gặp!"

"Anh Nghiêm, em xin lỗi vì đã cố tình nói dối... nhưng cũng vì gặp Rin nên em mới biết là anh nhúng tay vào chuyện chuyển trường của cậu ấy! Anh làm vậy quá đáng thật mà..."

"Em nghỉ ngơi đi, tôi phải đi thắp nhang cho Anh Tú rồi!"

Có phải người đó biết khi mình nhắc đến cái tên Anh Tú thì đối phương sẽ im lặng không đáp lại không? Tại sao vẫn phải nhắc cái tên đó ra, ngay cả khi thật sự chẳng cần như vậy?

Rốt cuộc thì mục đích của Nghiêm là gì khi đề nghị ra mối quan hệ này giữa hai người họ. Cậu chẳng thấy gì cả, ngoài cái cảm giác thừa thải vây quanh mình, nặng nề nhiều hơn cậu vẫn nghĩ, nặng nề đến cái mức chỉ muốn giải quyết cho xong, cần thì cậu sẽ tìm cách trả lại số tiền đó cho Nghiêm, cậu không muốn tiếp tục hẹn hò quái đản như thế này nữa.

Nghĩ như vậy, cậu con lớn trên phòng đùng đùng bước xuống cầu thang với cái dáng vẻ vội vàng. Miệng vừa nói mà chân vừa đi, cố tình nói dối thêm lần nữa để có lí do cho sự gấp gáp thế này.

"Mẹ! Ba! Con... xin phép về kí túc xá gấp ạ... con để quên sách ôn ở phòng mất rồi, mà lại đúng quyển sách có bài cần phải xem lại gấp... nên chắc con xin phép đi liền ạ!"

"Không phải nội dung ôn tập đều có ở trên phần mềm hay sao? Còn phụ thuộc vào sách nữa à?"

Chương trình học của anh mẹ vốn là người luôn nắm rõ nhất, nghe cái lí do kì lạ đó đương nhiên phải có chút hoài nghi dò hỏi. Câu hỏi này có thừa những lời giải đáp, nhưng vì Dương đã lỡ nói dối vậy rồi, sau đó cũng chọn nói dối thêm lần nữa.

"Con ghi chú những cái lưu ý vào sách... giờ không có nó thì không làm bài tập được! Con đi đây, cả nhà ngủ sớm nha, mai mốt gì đó con lại ghé nhà!"

"Cái thằng... chưa gì mà thấy nó không muốn ở nhà quá mười tiếng rồi! Cứ như là có bồ trong kí túc xá... suốt ngày ở đó, nhà tốt như vậy mà không chịu ở!"

Mấy câu lèm bèm kia của mẹ nhỏ dần bên tai, vội vàng rời khỏi nhà khi đó, nhưng Hàn Dương lại rẽ sang hướng Huyền Trân Công Chúa mà không có lấy chút do dự nào.

King kong!

Chờ đợi tiếng chuông cửa dứt hẳn sau một lần bấm, cậu ấm lại thở dài nhìn vào trong nhà Minh Nghiêm, nơi có ánh đèn vàng ảm đạm, nơi cất giữ một mối tình đẹp khó phai đối với ai kia.

Thật sự mà nói, trong lòng Dương chưa từng muốn chủ động đến nơi này. Nhưng câu chuyện dang dở giữa hai người họ không thể kết thúc vô ích thế được, để đứng trước nhà Nghiêm chờ đợi được bước vào trong, có lẽ cậu đã lấy hết can đảm và dũng cảm của mình ra rồi.

Chí ít, hội trưởng hội học sinh muốn mình giữ đúng lời hứa với hắn, chẳng thể nào chuyện giúp đỡ hắn lại trở thành chuyện gián tiếp hại hắn.

Xét theo mức độ khác của sự việc này mà quyết định đến trực tiếp gặp Nghiêm, lúc đó lòng của ấm kia còn nghĩ đơn giản thế này: nghĩ rằng người nói thích và muốn hẹn hò với mình, chẳng lẽ lại không thể nào chiều theo ý của mình hay sao? Ít ra là chiều chuộng với tư cách của một người bạn trai?

"..."

Nhưng cái suy nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua khi Dương trên đường chạy xe tới thôi, đối diện với ánh mắt đầy vẻ phiền toái của người đó rồi, cái suy nghĩ ngu ngốc ban nãy cũng không còn nữa. Ngay cả cánh cửa cổng mà người ta còn không muốn mở ra để cho cậu vào, cậu đang lầm tưởng mình sợ đến nơi nay hay là người kia đang sợ cậu quấy rầy đến một người khác kia chứ?

"Em đến đây làm gì? Đến để thuyết phục tôi thay đổi quyết định thì hãy về đi, tôi không có thời gian đâu!"

"Chẳng có người bạn trai nào lại nói chuyện với người yêu của mình như vậy cả..."

"Em thật sự xem tôi là người yêu sao?"

Bởi vì câu nói đó của Nghiêm, cậu chẳng muốn nhưng lại để cho nụ cười đau đớn của mình đi kèm những giọt nước mắt bất lực mà hỏi.

"Vậy anh đã thật sự xem em là người yêu của anh chưa?"

"..."

"Anh ngỏ lời với em cũng nhiều lần rồi, có biết tại sao em vẫn không đồng ý hay không?"

"Ty à!"

"Em không đến để thuyết phục anh thay đổi quyết định gì hết, em chỉ đến để hỏi lí do vì sao anh lại đưa ra yêu cầu hẹn hò với nhau thì anh mới đồng ý giúp cậu ấy?"

"..."

Sự thẳng thắn đã bày ra đến đó rồi, người kia rốt cuộc cũng chỉ giữ im lặng mà thôi. Vậy cứ để cho cậu nói hết nỗi lòng cậu đi, sau đó dù cho kết quả như thế nào cũng được.

"Giả như anh thật sự vì quá thích em mà làm như vậy em cũng cảm thấy ổn đó, đằng này... anh thậm chí còn chẳng chuẩn bị bất cứ thứ gì cho việc trở thành bạn trai của em, mọi thứ xung quanh anh đều là Anh Tú, anh đưa em về nhà mà ngay cả cái gối nằm cũng còn thêu tên người ta... rõ ràng anh chỉ muốn ép buộc em đồng ý chuyện hẹn hò giữa hai chúng ta, mà em giữ lời với anh rồi đó... sao anh lại không giữ lời với em? Anh còn làm khó Rin để làm gì nữa?"

"Vậy sao em không chọn ngừng kết giao với nó đi? Lúc đó tôi rõ ràng cho em hai hướng chọn lựa kia mà? Tôi có ép buộc em phải hẹn hò với tôi không? Tôi chỉ muốn em tập trung cho việc học, em là hội trưởng hội học sinh, không phải việc cần làm thì đừng nên làm!"

"Vậy là em sai sao?"

"..."

Cậu lặng lẽ nhìn vào gương mặt lạnh lùng của người đối diện, cảm thấy mình thật sự chưa bao giờ trải qua tổn thương đến như vậy. Nhưng bản thân lại chỉ có thể mỉm cười trước sự thật là mình đã tổn thương vì cả hai người một lúc, cả hai người đều chẳng có ai xem cậu quan trọng như cậu từng nghĩ.

"Em còn nghĩ là anh thật lòng thích em đến mức phải dùng thủ đoạn như vậy để em đồng ý hẹn hò nữa đó, em đúng là ngu ngốc quá mà!"

"Chuyện anh thích em là thật!"

"Vậy sao? Vậy người thật lòng thích em đó... có biết em không thể ngủ được suốt cả đêm đó hay không? Nhắm mắt lại cũng cảm thấy mình giống như đang chen vào cuộc sống của anh và anh Tú!"

"Em à..."

"Em nghĩ... anh không thích em đến mức độ đó đâu, nếu đã thích... ít ra cũng phải nghĩ đến việc em sẽ khó xử thế nào trong chuyện của Rin. Mà thôi, anh vào nhà đi... em về kí túc xá đây, mai gặp lại sau!"

Lúc đó cậu học trò chỉ vội đưa tay mình quẹt đại đi hai dòng nước mắt, muốn nhanh chóng quay xe để có thể tìm một chỗ khóc to thật to, nhưng cái tâm trạng không ổn đó kéo theo tay lái không vững.

"Ty! Cẩn thận phía sau..."

Người đứng đó chứng kiến cậu quay đầu xe, trực tiếp bị một chiếc xe máy phía sau chạy tới tông trúng.

Rầm!

Một tiếng rầm rất lớn kéo theo một cú trượt dài, vận tốc của chiếc xe máy kia thật sự rất nhanh. Nhanh đến mức khi cả hai cùng ngã xuống, mặt đường nhựa tóe lên vài tia lửa sáng.

"Ty!" – Minh Nghiêm hoảng hốt gọi mà nước mắt chợt trào ra.

Xe của Hàn Dương sau va chạm bị móc vào xe của người tông trúng, mặc dù anh té xuống cách đó không xa, nhưng chiếc xe lại bị kéo lê trên đường một khoảng rồi mới ngừng hẳn.

Lúc Minh Nghiêm hoảng hốt chạy tới đỡ Dương, chỉ thấy người vừa đứng trước mình nói vài ba câu giờ đã bất động không có thêm phản hồi gì nữa.

Những câu mà cậu ấy nói ra, vẫn cứ liên tục vang ở bên tai anh không chịu ngừng lại.

"Em còn nghĩ là anh thật lòng thích em đến mức phải dùng thủ đoạn như vậy để em đồng ý hẹn hò nữa đó..."

"Anh xin lỗi, Ty à... em không được có chuyện gì đâu đó, anh... anh xin lỗi mà!"

Có phải những lời này rất quen thuộc không? Bởi vì sự cố chấp của một ai đó, trong quá khứ đã từng vĩnh viễn mất đi một người.

Ngày hôm đó, anh nhớ mình cũng đã từng nói: "Anh xin lỗi, Tú à... em không được có chuyện gì đâu, anh... anh xin lỗi mà!"

Nhưng rồi anh cũng đã vĩnh viễn mất đi người mình yêu nhất. Mãi đến sau này anh mới biết, nếu khi đó bản thân không quá tự tin là mình có thể thuyết phục được gia đình Tú, thì có lẽ cũng đã không xảy ra chuyện khiến cho cậu ấy áp lực đến mức buông bỏ.

Nghiêm đã nghĩ rằng mình có thể dùng hết khả năng để kiếm tiền và lo cho cuộc sống của hai người được trọn vẹn. Nhưng thực chất một cái gật đầu từ phía gia đình mới là niềm hạnh phúc thật sự mà Tú vẫn mong. Bởi vì chẳng thể nào dung hòa được giữa chọn lựa tình cảm hay là gia đình, cậu người yêu năm nào của anh đã phải chọn cách từ bỏ sinh mệnh, cậu ấy không muốn một ai phải khó xử vì mình thêm nữa.

Vậy mà Nghiêm, giờ lại đem Hàn Dương đặt vào trong những khó xử như vậy để làm gì chứ?