[BL] U Mê

Chương 21: Lặng lẽ.




---

Tử Kỳ sau khi tự mình thỏa mãn, chút sinh lực tràn trề tiết ra cũng hiển nhiên kéo hắn khỏi cơn say, nhưng đến lúc lờ mờ nửa tỉnh nửa mê hắn mới cảm thấy có gì đó lạ lắm, không gian này lại chẳng giống như căn phòng quen thuộc chật chội của hắn chút nào.

Đây là...

Trong đầu thoáng hiện ra hai từ lấp lửng nghĩ suy, hắn liếc sang bên phải rồi lại liếc sang bên trái, được một lúc mới chầm chậm đưa bàn tay dính đầy dịch trắng ra trước mắt nhìn.

"Eo..."

Biểu cảm trên gương mặt của hắn lúc này là thế nào nhỉ? Tự kinh tởm chính bản thân mình hay chăng?

Cái mùi nhang này... Là phòng của ông già kia?

Ừ thì hắn đoán đúng rồi đó, hắn vừa làm cái chuyện đầy thô thiển và tế nhị trong một căn phòng tỏa ra toàn là khí chất thanh tịnh.

Chết cha...

Tử Kỳ bây giờ chính thức tỉnh táo bật dậy, hắn vội vội vàng vàng rút mấy tờ giấy lau đi những thứ còn dính sót lại nơi chỗ tư mật của mình sau đó cũng gấp rút kéo quần nhỏ lên. Đến khi nhận ra trong phòng tắm thật sự không có chiếc quần jean mình đã mặc, sự hoang mang bắt đầu hiện ra khiến gương mặt hắn cắt không còn nửa giọt máu.

Ủa? Cái quần dài của mình đâu rồi?

Vì không dám phát ra thành tiếng hắn chỉ âm thầm tự hỏi lòng như vậy, sau đó lại đưa mắt nhìn quanh không gian của căn phòng tắm đầy sạch sẽ và thơm tho. Cánh mũi hắn phập phồng hít hít vài cái, vài giây sau cũng chính là hắn nhăn nhó khó chịu với thành quả của bản thân.

Mùi... Mùi của mình hình như làm ô uế phòng tắm của ông già khó tính mất rồi.

"Haiz, Kỳ ơi là Kỳ..."

Ngồi thẫn thờ một lúc dự rằng cũng không giải quyết được gì. Tử Kỳ đành nhẹ nhàng đứng dậy, hắn mon men ra cửa quan sát, nhìn dưới ánh đèn mờ nhạt kia mà khóe môi hắn lúc này chợt cong nhẹ lên, có lẽ vì cái người đáng ghét nào đó thật sự đã đưa hắn về phòng riêng, còn tử tế nhường cả chiếc giường rộng lớn cho hắn, giờ lại nằm co ro dưới một góc sàn.

Bình thường thích nói lời tàn nhẫn cay độc với mình lắm mà, sao hôm nay tự nhiên có tâm dữ vậy?

Hắn nghĩ thầm, sau đó cảm thấy việc bản thân vừa làm thật đáng kinh tởm, nếu Lam Tuyên biết được chắc chắn sẽ xem hắn như một tên biến thái không hơn không kém.

Thôi lỡ rồi, mình ở đây tắm cho tỉnh táo rồi về phòng sau cũng được.

Trên đời này có người nào dám tranh cái danh hiệu "mặt dày" với hắn nữa đâu, lỡ làm bậy trong phòng tắm của người ta, giờ muốn nó thơm tho như lúc ban đầu thì cứ tắm luôn ở đó là mùi sữa tắm lấn át tất cả. Hắn bật cười hí hứng trước sự thông minh nhạy bén của bản thân mình, miệng ngân nga huýt sáo một câu quen thuộc, tay không thẹn với lòng nhè nhẹ mở vòi hoa sen.

Cơ mà...

Sau cái quyết định vừa ban nãy, Tử Kỳ đứng trước kệ gương của Lam Tuyên, hắn nhìn chằm chằm vào một đống chai lọ trên đó mà lú đi mất năm giây.

Sao mà nhiều loại quá vậy ta, rồi cái này... À cái này là sữa tắm nè, còn cái này... Ủ tóc nữa hả? Còn cái này để rửa mặt sao? À... Vậy cái này chắn chắn là dầu gội rồi, còn nữa... Cái này là gì đây?

Nếu như có ai đó đang âm thầm quan sát hắn lúc này, chắc hẳn sẽ cảm thấy hắn ta như vậy trông rất đáng yêu. Mặt thì cứ ngố ngố trầm trồ những thứ được bày ra trên kệ gương, sau đó dừng lại trước một chai dung dịch nho nhỏ, cầm nó lên rồi ngửi một cái thật sâu. Hắn tự độc thoại với chính mình, những vấn đề mà tên con trai đơn giản như hắn chắc chắn không tài nào hiểu nổi được, hoặc cũng có thể bởi vì Lam Tuyên quá cầu kì và quá phức tạp trong chuyện vệ sinh cá nhân.

Giờ mới biết đàn ông cũng có dung dịch vệ sinh vùng kín luôn đó, rồi cái mùi này... Rửa lên là chỗ đó của ông già khó tính kia cũng có mùi giống vậy luôn hả ta?

Hắn đã nghĩ như vậy, sau đó tự đơ ra trước gương tự nhìn lấy bản thân mình trong đó.

Mày đang nghĩ cái gì vậy Kỳ? Đương nhiên là rửa vào chỗ đó, thì chỗ đó cũng phải có mùi này rồi. Cơ mà cái ông này cũng quá là xịn xò đi đó chứ, mùi thơm như vậy... Nếu như không có bồ, không có ai ấy ấy hay là làm này làm nọ thì cần gì phải thơm tho dữ vậy...

Gương mặt hắn trước gương bây giờ đã tối sầm lại, chẳng khác gì những suy nghĩ kia là mấy. Nhưng mà hắn càng nghĩ càng thấy tò mò, người như anh rõ ràng có soi đến mấy cũng chẳng thể soi ra một mối quan hệ mập mờ nào. Thứ duy nhất từ chỗ của anh làm hắn hoài nghi chắc cũng chỉ là cặp viết máy cũ mà anh luôn mang theo ở bên mình đó thôi.

Đây chắc chắn là lần hiếm hoi mà hắn được anh cho phép vào phòng, nếu ngày mai tỉnh táo đối diện với nhau, kiểu gì đi chăng nữa thì anh sẽ không bao giờ dễ dàng với hắn vậy đâu.

Mình có nên tranh thủ tham quan phòng của ông già một chút không ta?

Nên chứ!

Nghĩ vậy, hắn đem tay ấn liên tiếp năm bảy cái lên vòi của chai sữa tắm, phung phí dùng chừng đó để mà tạo bọt khắp cả thân người. Dường như sợ cái mùi của bản thân mình không được gột rửa hết đi, hắn như một đứa trẻ đùa nghịch với bọt xà phòng, đem nó rưới đầy xuống sàn nhà ướt nhẹp rồi khẩn trương dùng vòi hoa sen xịt trôi tất cả chỉ trong vài phút.

Khăn tắm... khăn tắm sao mà để gọn gàng quá vậy... rồi biết lấy cái nào... cài này được không? Hay là cái này... mà thôi, lấy đồ của ổng xài... mất công mai ổng lại cắn nữa!

Tự hỏi, tự đáp, tự dùng một chiếc áo chờ giặt trong sọt lau đi thân người vì không muốn dùng đến khăn riêng tư của anh. Xong xuôi đâu đó, hắn lại từ từ ló đầu nhìn ra ngoài, vẫn thấy người co ro dưới sàn không hề thay đổi tư thế. Trong lòng hắn hiện tại có chút yên tâm, cẩn trọng rón rén bước từng bước ướt sũng lên trên nền nhà sạch bong, không hề giống Lam Tuyên một chút nào cả.

Nếu là anh, trước khi bước ra khỏi phòng tắm chắc chắn cả người phải được lau khô, hoặc còn tử tế hơn là mặc xong chiếc áo tắm anh mới đi ra bên ngoài. Đâu có tệ như hắn bây giờ, để cả người như nhộng bước ra rồi lại phải loay hoay gấp rút tìm kiếm, sau đó vớ được cái quần dài mà hắn vứt gần chỗ anh đang nằm, hắn lại phải vội vội vàng vàng mặc vào cho kịp. Lúc gấp quá cũng quên đi mất việc bản thân chưa mặc lại quần nhỏ sau khi tắm xong.

Vậy là dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Tử Kỳ thập thò lấp ló sợ người kia thình lình tỉnh lại sẽ nhìn thấy bộ dạng chẳng ra làm sao này của mình. Người ta nói "dục tốc bất đạt" cũng chẳng có sai, hắn vội vàng nôn nóng muốn kéo quần lên, nhưng lại bỏ qua sự ý tứ cẩn thận, cuối cùng cũng tự mình hại mình, kéo một phát cho nhanh vô ý vô tứ thế nào chẳng biết, chiếc khóa quần phản chủ khựng lại một đoạn, dính vào nơi mà hắn không thể ngờ tới.

"Má nó!"

Người nằm dưới sàn kia từ nãy đến giờ vốn dĩ đâu có chợp mắt, giờ lại đột nhiên nghe thấy hắn bất ngờ quát lên thành tiếng, nội tâm không nghĩ nhiều nhưng cũng chỉ vì giật mình nên mới bật dậy.

"..."

Hắn thấy anh bật dậy thì vội vàng ngồi chèm bẹp xuống đất, chỗ vướng mắc chưa giải quyết được lại còn bị động tác ngồi xuống đầy bất ngờ của hắn khiến cho lực tác động tăng thêm vài phần.

"Ui da, má nó... Đau quá..."

"..."

Người kia nhìn thấy hắn ngồi xuống than đau, dưới ánh sáng mờ ảo không thể nào đoán được hắn rốt cuộc đã gặp chuyện gì, thế nên cách duy nhất anh có thể làm là nhanh chóng đứng dậy dùng điều khiển để bật điện lên.

Nhưng lần này quyết định của anh cũng sai chẳng khác gì lần trước đó, đèn bật lên sáng tỏ mọi thứ, hắn thậm chí còn chẳng biết ngại là gì, đưa tay ra vẫy anh tới gần chỉ để nhờ anh một việc mà lẽ ra đối với người chẳng hề thân thiết thế này, hắn phải giữ thể diện cho bản thân mình mới đúng.

"Tới đây giúp một chút đi!"

"Giúp?"

Anh tròn mắt nhìn hắn đang dùng tay túm lấy chỗ tư mật, vẻ mặt thì nhăn nhó chắc là đau lắm, nhưng miệng vẫn không ngừng cười cợt, hắn vốn chẳng hề tỏ ra mình nghiêm túc muốn nhờ vả anh chút nào.

"Bị... Kéo cái khóa quần... Nó dính vô chùm cỏ của thằng nhỏ nè... Giúp giúp tui gỡ ra đi..."

"Cậu... Cậu bị điên à?"

"..."

Đó là câu trả lời của anh, hắn nhận lấy câu trả lời đó mà nội tâm đầy hoang mang chẳng rõ lí do gì nữa.

"Nhờ một chút thôi mà... Tự nhiên chửi người ta là sao?"

"Cậu... Rốt cuộc là cái kiểu người gì vậy hả?"

"Kiểu người gì là kiểu người gì? Người Việt gốc Hoa, lớn lên ở Mỹ..."

"Đồ thần kinh!"

Trước mặt hắn anh vứt chiếc chăn vướng víu trên người như đang bày tỏ nội tâm cũng muốn vứt hắn y hệt như vậy, từ chỗ ngủ anh thẳng một đường mà bước ra đến tận cửa. Nội trong ngày hôm nay, ngoài tiếng moto lao từ trong nhà ra lúc ba giờ sáng, ba mẹ anh còn nghe thấy tiếng đóng cửa thiếu điều muốn rung chuyển cả tầng lầu lúc năm giờ sáng.

"Con người thật vô cảm và đáng sợ mà... Mình gặp hoạn nạn nhờ vả một chút, làm hay không từ chối một câu nhẹ nhàng cũng được, việc gì phải miệt thị như thế..."

Lúc này hắn vừa nói thì thầm một mình, tay cũng rất cẩn thận chăm chú gỡ rối đống bùng binh dưới thân mình.

Chuyện xong đâu đó, hắn quay trở vào trong phòng tắm, nhặt lấy quần sịp đã mặc qua của mình nhét vào trong túi quần jean, nhặt luôn cả chiếc áo đã mặc, sau đó hắn lại vòng ra chỗ bàn học của anh, nơi này đập vào trong tầm mắt của hắn là một tấm hình được đóng khung rất cẩn thận.

Hình như đó là anh chụp với Hàn Dương, bên cạnh còn có một cô bạn, ba người vào lúc này đều còn rất nhỏ nhưng nếu tính cho đến thời điểm hiện tại, cô bạn đó chắc cũng đã là nữ sinh cấp ba rồi chứ?

Tò mò kia khiến hắn nhấc khung hình lên để mà nhìn cho thật kĩ, góc bên phải tấm hình quả thật có một dòng chữ rất nhỏ: "Tuyên – Dương – Nhi"

Cô bạn này có tên là Nhi, nhưng hiện tại xung quanh anh ấy hình như chẳng có cô gái nào có cái tên tương tự, là bạn học trong lớp thì có, hắn nghĩ tới liền cố nhớ ra một người trong lớp cũng tên là Nhi, nhưng cô bạn học cùng lớp này thì lại mập ú và cư xử rất thô lỗ, chẳng có nét nào được gọi là tương đồng với người trong tấm ảnh cả.

Còn cô nàng tên Nhi mà anh giúp đỡ lần trước ở chỗ hồ bơi thì càng không giống nếu như hai người họ đã thân với nhau đến vậy từ bé.

Không biết có khi nào là bạn chung lớp của anh hai không ta? Phải đi hỏi anh ấy mới được!

Hắn đặt tấm ảnh xuống, cảm thấy mình tò mò bấy nhiêu hình như cũng nhiều, phòng của anh thoang thoảng cứ tỏa ra mùi trầm hương thanh tịnh, loại mùi hương đầy dễ chịu này vừa giúp thư giãn vừa lại có khả năng khiến cơn say kia của hắn chậm rãi tan dần.

Dễ chịu và thư giãn đến mức khiến cho hắn tỉnh rồi mà cứ vương vấn không muốn rời đi. Hoặc cũng có thể vì hắn muốn ở đây tìm hiểu thêm chút ít nữa về anh?

Nhưng mà anh vô vị như vậy, phòng của anh thật ra còn vô vị gấp trăm lần bản tính đó nữa. Mọi chi tiết trong phòng đều tối giản đến mức chẳng còn gì có thể tối giản hơn nữa, hắn lòng vòng một lúc, sự háo hức thích thú ban đầu biến đâu mất dạng, ngoài cửa sổ đèn đường cũng đã tắt rồi, bình minh sớm đang cố len lỏi từng tia nắng nhỏ qua những lớp sương dày đặc.

Ở dưới nhà, tiếng của ba vang tận bậc thang đầu tiên mà hắn bước ra.

"Con bị cái gì vậy Tuyên? Con không biết là ba với mẹ đều đang ngủ sao? Ở đâu ra cái thói đóng cửa như thể muốn gọi cả nhà dậy vậy?"

"Con xin lỗi, con lỡ tay..."

"Bây giờ cứ làm sai lại nói xin lỗi là xong chuyện à? Nếu không muốn phải nói xin lỗi, ba có dạy con chưa? Mình đừng làm gì sai thì chẳng phải xin lỗi ai hết đó!"

"Dạ..."

Hình như anh lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ bị la mà anh phản bác lại giống như cách hắn vẫn hay làm. Đôi khi nhìn sự nghiêm khắc và khó chịu mà ba luôn áp đặt về phía anh, hắn cũng cảm thấy nể anh lắm đó chứ.

Lam Tuyên quả thật vô cùng nghiêm túc, anh luôn giữ kỉ luật và nghiêm khắc với bản thân mình đến mức từng món đồ trong phòng luôn có vị trí cố định, sạch sẽ, tươm tất và luôn được chăm sóc duy trì mỗi ngày như vậy.

Chắc cũng bởi vì anh quá là chuẩn mực, nên ở trong mắt ba mỗi lần anh có hành động thái quá mới dễ dàng khiến cho ba tức giận nhiều đến như vậy.

"Dạ cái gì? Ba đang hỏi con đó? Lí do gì đóng cửa mạnh tay như vậy?"

"Con..."

Câu trả lời thật ra không khó, nhưng mà bản thân anh lại chẳng muốn đổ lỗi cho ai hết. Nếu anh nói Tử Kỳ khiến anh phát điên mà làm như vậy thì kiểu gì ba cũng sẽ bắt bẻ rằng sự "phát điên" là do bản thân mà ra.

"Con chỉ lỡ tay thôi ba à..."

"Ba nuôi con mười mấy năm nay... chưa từng thấy con lỡ tay theo kiểu đó! Cũng chưa từng thấy con nói dối! Con xem lại câu trả lời của mình đi!"

"A! Là do con đó ba!"

"..."

Hai người họ mặt đối mặt vô cùng căng thẳng với nhau, nghe thấy giọng của hắn từ trên cầu thang đi xuống, một người trẻ bày ra ánh mắt phiền phức bất mãn, người lớn tuổi còn lại chân mày như muốn dính sát vào nhau.

"Là do con chọc ghẹo anh Tuyên, khiến anh ấy tức giận nên bỏ ra ngoài rồi mới đóng cửa mạnh tay đó ạ!"

"Vậy là con dằn mặt Tử Kỳ?"

Câu chất vấn của ba khác nào đang làm khó anh?

"Con... không có ý đó!"

"Vậy ý của con là thế nào? Hay là con đang dằn mặt ba mẹ? Vì ba mẹ đưa Tử Kỳ về đây sống, khiến cho con cảm thấy khó chịu?"

"Ba à..."

Lúc đó anh vốn dĩ định lên tiếng nói vài câu, nhưng mà sự tức giận của ba trước hành động kia của anh đã đẩy những cao trào rẽ sang một suy nghĩ khác nữa.

"Tử Kỳ mới về đây chưa được mấy tháng mà ngày nào cũng có chuyện này chuyện nọ, mấy đứa cũng lớn hết rồi, mấy đứa không cảm thấy những chuyện lặt vặt của mình làm phiền đến ba mẹ sao?"

"..."

"Ba luôn cho rằng con là đứa hiểu chuyện, nhưng suốt mấy ngày nay con đều cư xử chẳng ra gì hết, càng lúc càng tùy tiện chẳng khác gì mấy đứa con nít xung quanh đây đó Tuyên!"

"..."

Sao mà ông ấy chửi con của ông ấy câu nào câu nấy cũng y như đang chửi xéo qua mình vậy ta?

Tử Kỳ đực mặt ra đó, nội tâm hắn đoán già đoán non, đoán kiểu gì cũng cảm thấy ông già khó chịu kia đang dùng con ruột để dạy dỗ mình.

"Con thấy khó hòa nhập với nó đến như vậy sao?"

"..."

Anh cúi mặt không đáp lại câu hỏi đó, sự im lặng của anh khiến ánh mắt không hài lòng của ba hướng về phía hắn, hắn nhìn thấy ánh mắt đầy đáng sợ đó cũng vội vàng cúi gầm mặt y hệt như anh.

"Sao không trả lời đi? Sống chung nhà thấy khó hòa nhập lắm sao?"

"Dạ con nghĩ là... do anh Tuyên quá kĩ tính quá nghiêm khắc... cho nên là anh ấy cảm thấy con không ra gì, anh ấy khó chịu... chuyện chỉ có vậy thôi ạ!"

"Vậy sao?"

Câu trả lời của hắn khiến ba bật cười, nhưng sau câu hỏi đầy mỉa mai thế kia, quyết định của ông ấy mới là oái ăm.

"Nếu nói vậy thì Tử Kỳ không phù hợp với gia giáo của cái nhà này rồi!"

"..."

"Phải làm sao nhỉ? Nhận nuôi thì phải nuôi cho tròn trách nhiệm, chỉ nuôi cái xác cho khỏe mà không dạy dỗ tử tế thì cũng không được..."

"Hả?"

Ông còn muốn dạy dỗ gì tui nữa hả ông già? Mà thôi, muốn đánh đòn hay phạt quỳ cũng được, tui cũng đâu có ngán...

"Từ ngày mai ba sẽ cho người tới mở vách phòng của Tuyên thông qua phòng của Kỳ! Ba nghĩ đây là cách duy nhất để cho hai đứa dễ hòa nhập hơn, với lại... Tử Kỳ con cũng quá là bê bối rồi, mới học sinh cấp ba mà bày đặt nhậu nhẹt say xỉn, nếu cứ sống theo cái kiểu vô kỉ luật như vậy sau này ra đời làm chuyện bậy bạ người ta lại nói gia đình này không biết dạy con! Cho nên ba nghĩ, con cần phải ở gần thằng Tuyên, để cho nó kèm cặp quan sát, đến khi nào con học được cái thói quen nề nếp nghiêm khắc như nó thì ba sẽ cho hai đứa ở riêng!"

"Hả?"

Lần này cả anh và cả hắn, hai đứa đều chết lặng trước quyết định không thể lường từ ba.

"Còn Tuyên nữa, chỉ có chịu đựng thằng Kỳ mà con cũng không chịu được, vậy sau này đi làm còn nhiều vấn đề khác hơn, gặp phải nhiều con người khác hơn chẳng lẽ đụng trúng ai phật ý thì con lại dằn mặt họ như vậy?"

"Dạ..."

"Từ ngày mai... à không, từ hôm nay ba để con quan sát kèm cặp thằng Kỳ, nó mà làm gì sai, làm gì bậy con sẽ là người chịu trách nhiệm chung với nó! Còn Tử Kỳ nữa, chút nữa về phòng của Lam Tuyên lấy thời gian biểu của nó chép một trăm lần cho ba, nó đi đâu làm gì trong ngày con cũng đều phải làm giống y hệt nó! Nghe chưa?"

"Nhưng mà..."

Hắn biết mình chỉ có thể nói hai từ "nhưng mà" vậy thôi, sau đó dù vô lí ra sao bản thân cũng chẳng có quyền được phản hồi lại. Bởi vì mẹ là người đã thuyết phục ba rất nhiều trước quyết định để cho hắn về nước. Hắn thương mẹ, cũng trân trọng những gì mà mẹ luôn làm vì hắn.

Cãi lời của ba, sau đó trơ mặt nhìn cách ba khiển trách đến sự nuông chiều mà mẹ đã dành cho hắn hay sao?

Thật tâm hắn chẳng hề muốn điều đó xảy ra đâu.

"Haiz..."

Lần đầu tiên từ nhiều ngày nay, anh đứng bên cạnh hắn cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài rõ ràng như vậy. Đợi ba vào trong phòng, hắn liếc sang nhìn anh nhún vai một cái bày tỏ bất mãn trước yêu cầu đầy vô lí của ba.

"Bộ ổng muốn photo copy Lam Tuyên qua Tử Kỳ hay sao vậy? Vô lí ngang ngược hết sức!"

"Ổng?"

"Ba của mấy người đó!"

Anh bắt bẻ cách hắn đang nhắc về ba, hắn biết vậy mà vẫn mặc nhiên đính chính khẳng định. Điều này khiến cho anh không hề hài lòng, ánh mắt kia khó chịu nhìn hắn, khóe môi nhỏ cũng "lên giọng" một đàn anh.

"Nếu cậu không hài lòng thì cậu nên thẳng thắn nói trước mặt của ba, đừng có lèm bèm rồi nói ở sau lưng! Ba của tôi dù không trực tiếp sinh cậu nhưng cũng là người nuôi nấng cậu mà, cậu học giỏi lắm nhỉ? Nhưng mà cách tôn trọng người lớn của cậu hơi dở rồi đó!"

"Kêu là 'ổng' thì không tôn trọng ổng hả?"

"..."

"Vậy anh chắc anh gọi là ba, còn là ba ruột của anh nữa... anh có thấy mình tôn trọng ba của mình hay chưa? Có cảm thấy khó chịu khi ông ấy đề nghị anh phải sống cùng tôi hay không?"

"..."

"Việc anh im lặng chấp nhận không có phản đối đó... anh tự cho là anh đang tôn trọng ba đó sao? Tôi cảm thấy... hình như hơi dối lòng rồi đó, anh nhu nhược thì đúng hơn!"

"Nè!"

Người đối diện trực tiếp túm lấy cổ áo của hắn kéo lại gần mình, đem ánh mắt đầy nghiêm khắc và sắc lạnh đăm đăm nhìn vào mắt hắn.

"Tôi thấy mình chấp nhận nhu nhược cũng chẳng mất mát gì... đổi lại có thể dạy dỗ cậu biết sống nề nếp một chút, đỡ bát nháo đỡ trẻ trâu hơn một chút... như vậy là tôi đang giữ danh dự cho gia đình tôi, cậu hiểu không?"

"Ồ!"

"Tôi sợ người ta nhìn vào sự bê tha của cậu mà đánh giá cách giáo dục của ba mẹ tôi lắm đó!"

Hắn cầm lấy tay anh kéo ra khỏi cổ áo mình, tùy tiện thả cho anh một nụ cười nhạt.

"Để Tử Kỳ chống cả hai mắt lên xem..."

Tại sao vậy chứ?

Anh tưởng mình có bản lĩnh lắm, cũng cho rằng mình cứng cỏi nghiêm khắc răn đe hắn rồi đấy. Nhưng đổi lại khi nhìn thấy ánh mắt đầy cợt nhả và xem thường đó của hắn, khi đối diện với biểu cảm cười cợt và thái độ hời hợt của hắn. Anh lại cảm thấy cổ họng mình cứ nghẹn đắng đi một cách khó tả.

Rõ ràng nội tâm anh là đang lo lắng cho hắn, nhưng tại sao những lời anh nói, những việc anh làm chỉ toàn khiến cho hắn nghĩ rằng anh muốn kiếm chuyện làm khó?

Rõ ràng anh cũng muốn kết bạn với hắn, cũng muốn mình trở nên thân thiết với hắn, nhưng tại sao hai đứa cứ giống như đang xa dần.

Chuyện của đêm qua anh còn nhớ, anh còn chưa quên mình nợ hắn một lời xin lỗi, nhưng mà khi hai người ở bên cạnh nhau, anh lại để cho sự khó chịu của mình chiếm hết tất cả. Lời xin lỗi đã cũ mất rồi mà chưa nói ra, những hiểu lầm khúc mắc mới lại kéo tới, thật sự là để trở thành một người thân với ai đi nữa cũng không hề dễ dàng gì, cho nên anh mới chọn trở thành một người cô đơn.

Ai bảo hắn mạnh miệng nói là muốn trở thành bạn của anh làm chi? Ai bảo anh ngu ngốc để tâm đến lời nói đó của hắn làm gì?

Tử Kỳ ấy mà...

Hắn rời nhà đến trường là lại có cả khối người bủa vây tạo thành những trận cười vang. Kẻ đáng thương là anh chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn, là ngắm nhìn cái cách mà hắn kết bạn giao du, ngắm nhìn những niềm vui mà hắn dễ dàng có đến như vậy, trong khi anh còn phải đắn đo liệu có cần thiết với mình hay không?

Anh nói mình sẽ dạy dỗ hắn tập sống nề nếp.Nhưng biết đến bao giờ mới có ai đó dạy anh cách để mỉm cười tự nhiên như hắn?