---
"Ahihi..."
Anh bị hắn liên lụy té vật ra ngay trước thềm, toàn thân hắn bây giờ đang trọn vẹn nằm chình ình trên cơ thể anh, nhưng nếu hắn ăn mặc đầy đủ chỉnh tề như ai thì có lẽ biểu cảm trên gương mặt của anh cũng không đến nỗi hung dữ thế này.
"Đứng lên coi!"
Lam Tuyên cục súc quát lớn tiếng, vừa hay ngay lúc đó cả ba và mẹ từ bên trong nhà chạy ra, ba thì không muốn nói làm gì cái cảnh tượng hỗn loạn kia, chỉ lắc đầu ngán ngẩm chắp tay sau lưng rồi bỏ vào trong, mẹ thì sợ cái chân của hắn khụyu xuống nền nhà sẽ bầm vài chỗ nên là cứ gấp gáp tới gần tìm cách để đỡ hắn lên.
Chỉ có hắn nhây như trẻ con, bị anh quát như vậy vẫn đưa cái mặt lì lợm kia ra nhìn anh mà cười.
"Sao người anh thơm mùi nhang quá vậy?"
Con người này giỏi nhất có lẽ là trêu người khác, suốt mấy tuần vừa qua nói đúng ra chẳng có ngày nào mà anh được yên với hắn. Hắn bây giờ vừa cười cợt nhả, vừa đem mũi phập phồng hít hít trên người của anh, anh không dùng chân mình mà đạp hắn ra có lẽ cũng là may mắn cho hắn lắm rồi.
"Ui da... mẹ ơi, anh Tuyên xô con ra kìa!"
Vậy mà anh chỉ vừa thô bạo một chút dùng hai tay mình đem hắn đẩy ra, hắn rời khỏi người anh với cái bộ dạng ăn vạ nằm vật ra trước thềm nhà, miệng không ngừng đòi mẹ lấy lại công bằng cho mình.
"Mẹ ơi... anh Tuyên hất hủi con!"
"Hai đứa làm cái gì mà vờn nhau dữ vậy nè?"
Mẹ hỏi câu đó, cũng chẳng biết đã đưa vào trong đầu hắn cái loại suy nghĩ gì nữa, hắn lập tức hướng ánh mắt đầy bỉ ổi của mình về phía của anh.
"Có làm gì đâu, âu yếm nhau một chút thôi mà..."
"Âu yếm cái đầu cậu đó, bỏ cái thói suốt ngày rình rập tôi đi, có bị bệnh không? Bị biến thái hả?"
"Tuyên à, sao nói em như vậy chứ con?"
Lúc này anh lồm cồm ngồi dậy, nhặt lấy chiếc điện thoại vẫn còn dang dở ván game ban nãy, nghe mẹ nói cái giọng điệu đầy bênh vực hắn ta, anh lại đem hết đống khó chịu trong lòng xả ra một lúc.
"Em? Em nào chứ? Nó có xem ai là anh đâu? Nó còn gọi con là mày xưng tao nữa mà? Trên đời này con đúng là ghét nhất cái thể loại làm màu làm mè như nó! Vậy mà giờ lại phải ở chung một nhà!"
Thấy anh nói một tràng bức xúc như vậy mẹ không giấu nổi buồn cười, bởi vì mọi ngày anh là người ít nói nhất nhà kia mà. Nhưng đành là anh thấy ấm ức đi nữa, lúc nào mẹ cũng sẽ hướng sự quan tâm về hắn, ngay cả việc lúc này đứng trước bức xúc của anh, mẹ lại kéo hắn tới bên cạnh, phủi phủi hai đầu gối của hắn, giọng của mẹ như đang đổ hết trách nhiệm về phía Lam Tuyên.
"Ai biểu con khó tính quá làm gì? Con không thích cái này không ưa cái nọ, mẹ có cảm giác như tất cả mọi thứ con ghét đều nằm trên người của Tử Kỳ vậy, đúng là ghét của nào trời trao của đó mà!"
"Mẹ đang nói cái gì vậy hả?"
Phản ứng của Lam Tuyên càng gắt gao hơn khi nghe xong mấy câu nói của mẹ, lòng hoang mang không biết rốt cuộc ai mới là con của mẹ ở đây. Hắn thì sung sướng rồi, cứ thích thú mà cười cợt anh, vẻ mặt hắn tự đắc đỏng đảnh nhìn đi chỗ khác mà cười, loại nụ cười thế này anh thề chết đi sống lại cũng không thể nào mà ưa cho nổi.
"Mẹ nói không đúng à? Sao con không tập quen dần đi? Sớm hay muộn sau này ra ngoài cũng sẽ có những người như Tử Kỳ tiếp xúc với con mà thôi, đâu có phải cả đời con chỉ ru rú ở nhà? Bây giờ chỉ là một mình nó nên con chướng mắt, sau này ra ngoài kia ai cũng có chút đáng ghét giống nó chẳng lẽ con lại đi ghét cả thế giới hay sao?"
"Ôi... mẹ đúng là số một!"
Thật lòng thì những gì mẹ nói không sai chút nào, anh cũng cảm thấy rất đúng đó, nhưng vì anh ghét hắn với cái dáng vẻ nịnh nọt gian xảo, thế nên mặc kệ hắn ra vẻ với mẹ thêm một lần nữa, Lam Tuyên chỉ chọn cách lui về góc riêng của mình. Anh không muốn nhiều lời phí cả thời gian của mình với hắn.
"Con về phòng trước đây!"
Lúc nào cũng thế, chỉ cần cảm thấy không thoải mái một chút là anh lại chọn cách lui về phòng, từ khi có Tử Kỳ trong căn nhà này, chỉ những lúc nào anh đóng cánh cửa phòng mình lại, ở trong đó một mình mới thôi không còn cảm giác bị làm phiền nữa.
Cái tên dở hơi kia mặc dù lúc nào vẻ mặt cũng đầy năng lượng, nhìn cách hắn tươi tắn như vậy làm gì có ai nghĩ rằng hắn cũng có lúc âm thầm suy nghĩ nông sâu đâu chứ. Thấy anh không để tâm hòa vào những lần đùa giỡn của mình, thấy anh cứ cau có khó chịu bỏ đi, thấy tất cả yêu thương của mẹ đem dành cho hắn ở trước mặt anh và cái cách mà anh luôn chọn im lặng rời đi.
Người khác chắc sẽ không biết, nhưng thật ra trong lòng hắn luôn cảm thấy không vui. Hắn cũng không rõ vì sao nữa, hắn thật sự chỉ muốn cả hai vui vẻ thoải mái mà thôi. Nhưng nếu hắn cứ lì lợm đi về phía của anh, con người thật của hắn lại khiến cho anh cảm thấy không được hài lòng.
"Mẹ... con cũng lên phòng học bài, chút nữa mẹ ngủ ngon nha!"
"Ừm, Tử Kỳ học bài rồi ngủ sớm nha, ngày mai còn đi học nữa!"
"Dạ!"
Lần này mấy bước chân chậm rãi của Tử Kỳ chầm chậm di chuyển lên từng bậc thang, trong đầu hắn quả thật đang rất nghiêm túc suy nghĩ.
Mình có nên thay đổi bản thân một chút để dễ dàng sống chung nhà với cái thằng khó ưa đó không nhỉ?
Nhưng mà lí do gì lại thế?
Phải ha, sao mình lại phải thay đổi vì nó mà nó thì không thay đổi vì mình? Nó tưởng mình muốn ăn nhờ ở đậu như vậy lắm sao? Nếu ba mẹ mà không mất sớm... nếu như mình còn có họ hàng nào khác...
Nghĩ đến đó, con người đầy năng lượng lại bắt đầu cảm thấy có chút ít tủi thân. Thứ duy nhất bây giờ còn lại trong tay của hắn chỉ là tấm di ảnh chụp ba mẹ hồi trẻ. Nhưng mà nói một cách chính xác thì hắn chẳng được yên bình nuôi dưỡng trong vòng tay họ một ngày nào cả.
Hắn thật sự rất thích cái cảm giác có mẹ luôn quan tâm mỗi ngày, dù cho chỉ là mẹ mà hắn ăn ké từ con người đáng ghét kia, nếu như hỏi hắn rằng vì lí do gì lại có thể kiên nhẫn đến như vậy, cứ nhất định muốn được hòa hợp với anh? Câu trả lời chắc cũng chỉ vì muốn ở gần mẹ mà thôi. Nếu ở đây không có một người đối đãi với hắn tận tình yêu thương như mẹ, hắn chắc chắn sẽ dọn ra ngoài tự sống tự lo, sẽ không để bản thân trở thành cái gai trong mắt của một ai cả.
"Tử Kỳ ơi... chắc mày nên kiếm việc gì đó làm thêm... đúng rồi, nếu làm thêm buổi tối thì tối sẽ về nhà muộn, về nhà muộn thì sẽ không phải đụng mặt cái tên đáng ghét kia nữa..."
Đó không chỉ là trong suy nghĩ, hắn lầm bầm ngồi nói một mình trên giường, sau đó bắt đầu nhấn tham gia tất cả các nhóm khu vực xung quanh Đà Lạt, hắn ưu tiên là những nhóm tạo việc làm, nhưng lướt qua lướt lại cả chục bài đăng cũng chẳng có bài nào vừa ý cả.
"Sao lương gì mà thấp dữ vậy ta... làm cả bốn năm tiếng mà tính ra có nhiêu đó... sao không có việc gì làm chừng một tiếng hai tiếng mà lương cao cao một chút..."
Lúc này hắn rõ ràng là đang tìm cách để tránh mặt anh buổi tối, chuyện lương bổng thật sự có quan trọng đến như vậy hay không? Chẳng phải hắn chỉ cần tìm đại một việc gì đó để làm là được thôi à? Thế nhưng cứ lướt tới lướt lui một lúc hết lí do này lại lí do kia, cuối cùng sự tập trung của hắn lại quay về trang cá nhân của anh.
Hôm trước còn chụp hình trước gương bằng điện thoại của mình mua, làm cho mình cứ tưởng là ổng cũng muốn làm bạn với mình rồi chứ, hôm sau quan tâm hơn một chút muốn lấy cơm cho ổng đỡ cực thì lại bị ổng xù lông nhím lên... cái người gì mà kì cục!
Biết người ta kì cục vậy đó, hắn tự tin mình có nhiều bạn thì việc gì cứ bận lòng với anh? Chỉ có điều từ điển bạn bè của hắn cứ nhất định không được thiếu một ai, nhất là những người mà hắn tự cho rằng "đúng gu" của mình, hắn đã "duyệt" thì nhất định phải tiếp cận bằng được mới thôi. Nhưng bởi vì không thể nào tự nhiên mà nói chuyện với anh như những người khác, sự tham lam nho nhỏ bên trong lòng hắn lại cảm thấy không cam tâm một chút nào cả.
Hắn thấy mình quá là dễ thương, được làm bạn với hắn chắc chắn những người đó phải may mắn dữ lắm. Thế nên nếu như anh càng từ chối hắn, sự bực tức và không cam tâm của hắn lại càng tăng lên. Dù đôi lúc trong lòng thật sự cũng muốn kệ đi, muốn mình giữ tự trọng một chút, hoặc là muốn thử làm lơ xem anh có cảm thấy tiếc nuối chờ đợi được hắn để tâm hay không.
Xe, xe, xe, ván trượt, dance, lời Chúa hay, nhạc...
Ngồi tìm hiểu một đống những thứ anh quan tâm nhiều mỗi ngày, nhưng xem ra thú vui của anh bấy nhiêu cũng quá nhiều rồi, mỗi ngày của anh nếu như không có hắn thì cũng chẳng bao giờ thấy nhàm chán đâu mà.
Vậy chẳng phải mình chính là sự nhàm chán hay sao?
Tự nhiên hắn lại thấy hoài nghi quá trời, nghĩ một lúc liền nhớ ra ván game pubg ban nãy anh chơi. Xem kĩ năng đúng là cũng thuộc dạng khá, nhưng mà liệu có quá đáng không khi vào trong game mà hắn cũng mò tìm anh bằng được?
Mình tạo tài khoản giả là được chứ gì, như vậy thì Lam Tuyên đâu có biết mình là ai!
Thôi rồi đó, sau một hồi suy nghĩ liệu có nên ngừng làm phiền anh không, cuối cùng hắn lại nghĩ ra một trò mới để tiếp cận anh. Hắn thì ghiền công nghệ, ngành chọn học sau này chắc chắn sẽ liên quan đến IT hoặc là đồ họa, một ngày ngoài việc học ra hắn sẽ dính chết lấy cái laptop riêng của mình để mà cày game, thế nên chẳng có con game nào có thể làm khó hắn cả.
Riêng cái game pubg này thì cần phải có ID của anh mới có thể mời chơi cùng, nhưng ID của anh muốn tìm thì phải vào phần thông tin, ban nãy lúc anh bắn không để lộ ra chỗ đó, hơn nữa dãy số ID cũng không hề ngắn để hắn có thể nhìn qua một lần là nhớ. Hắn nhớ được tên club mà anh tham gia xem như cũng giỏi lắm rồi, chỉ cần tham gia nhóm cùng anh kiểu gì sau này lại không có dịp bắn chung.
Trời... club thuộc top 1 server, full số người tham gia luôn...
Tử Kỳ lại nằm dài ra giường, cứ nhấn vào rồi lại thoát ra, hắn cảm thấy hành trình tiếp cận Lam Tuyên trên game cũng chẳng hề dễ một chút nào cả. Bây giờ nếu hắn tạo một ID ảo, cũng phải cày cho đến khi có huy chương này nọ mới dễ tham gia vào club của anh. Nhất là những club có thành tích cao thế này.
Ngẫm nghĩ một lúc, thế là hắn quyết định vào xem danh sách thành viên của club, tra đến phần đó rồi cũng không còn khó khăn gì nữa để tìm ra được tài khoản anh tham gia.
"Kawasaki..."
Sau một hồi mày mò kiên nhẫn, cuối cùng hắn cũng tìm ra được một tài khoản có liên quan đến anh. Nhấn vào xem thông tin của một ID có tên "Kawasaki", hiện ra trước mắt hắn ngày tháng năm sinh đúng là của anh, nhưng điều để Tử Kỳ phấn khích hơn nữa chính là anh hiện tại vẫn còn đang trong trạng thái online.
Mình vào xem trực tiếp ổng bắn coi sao...
Lam Tuyên trong lúc chơi game thì ghép với ba bạn khác, nhưng mà để nhận biết được anh trong số đông những người kia lại rất dễ dàng. Người ta ai cũng vừa chơi game vừa bật micro trò chuyện, duy chỉ có anh ta là cứ im lặng mà chơi.
Đúng phong cách tự kỉ luôn...
Hắn say mê theo dõi trận game một lúc, miệng lầm bầm mà khóe môi cong lên từ lúc nào chẳng hay.
"Đúng là giỏi ghê, làm cái gì cũng giỏi, chơi game cũng giỏi nữa..."
Đến khi miệng vô thức nói ra những lời như vậy, hắn giật mình tự vứt chiếc điện thoại cầm trên tay xuống giường.
"Ủa mình bị làm sao vậy ta?"
Tự nhiên hắn cảm thấy lạ lắm, chưa bao giờ sự quan tâm từ nơi hắn cả ngày lại cứ quanh đi quẩn lại chỉ một đối tượng thế này. Nhưng nếu như xuất phát mọi chuyện không phải vì sự ganh tị thì chắc chắn chỉ có thể là ngưỡng mộ mà thôi.
Có thể mới tiếp xúc sẽ cảm thấy hắn có hơi tùy tiện một chút, nhưng mà riêng về việc kết giao thì hắn thật sự vô cùng chọn lọc. Nếu đối phương không giỏi hơn hắn, không có điểm gì đó đặc biệt hơn hắn, hoặc ít nhất là không bằng hắn, dễ gì lại lọt vào tầm ngắm cho được.
Hắn đợi mãi một lúc rất lâu, trận game anh chơi cùng với ba người kia cuối cùng cũng giành hạng nhất, số điểm bắn của anh cũng là tuyệt đối! Nhưng lúc này thì hai trong ba người kia bảo phải nghỉ ngơi nên đã thoát ra khỏi phòng. Tử Kỳ giống như nắm được thời cơ, hắn nhanh chóng chuyển từ chế độ quan sát sang ngay chế độ sẵn sàng tham chiến, đợi đến khi đủ số thành viên cho một trận đấu hắn cuối cùng cũng thỏa được cái mong muốn chiến cùng với anh trên tựa game này.
"Alo, bạn số một có thể bật micro lên không ạ?"
Số một sao?
Hắn vội nhìn qua số của mình, thấy người được nhắc đến không là ai khác, tim tự nhiên cứ muốn rớt xuống khỏi ngực. Hắn vào chơi là để tiếp cận Lam Tuyên, nhưng nếu bật micro lên và nói chuyện thì chẳng phải "lạy ông tôi ở bụi này" hay sao?
"Alo, các bạn ơi bật micro lên vừa chơi vừa nói chuyện cho vui đi ạ!"
Người ra đề nghị đó là người số ba, hắn là số một còn anh nằm ở số hai. Lúc đó thành viên mang số bốn cũng đã bật micro lên chào hỏi.
"Mình đây, mình số bốn nha! Còn bạn số một với số hai nữa đó!"
"..."
Ở bên này hắn hít một hơi thật sâu, chờ đợi Lam Tuyên bật micro lên thử xem anh sẽ nói những gì. Cũng có thể ở ngoài anh khá ít nói, nhưng trong game thì sẽ khác chứ?
"Chào..."
Có vậy thôi đó hả?
Hắn nghe anh bật lên chỉ đúng một từ, chẳng hiểu sao lại tự mình ôm bụng cười đến run cả tay. Phải mà, con người này dù ở trong môi trường nào thì cũng chỉ có vậy thôi, mấy lời thoát ra từ miệng anh hắn ví như là ngọc ngà châu báu, nhưng mà hôm nay lên game rồi... hắn nhất định phải cạy miệng anh bằng được mới thôi.
"Ủa còn bạn số một không lên micro hả ta?"
"..."
Phải làm sao bây giờ nhỉ, giọng của hắn kể ra cũng khá đặc biệt, hắn tự nhận thấy tông giọng mình từ khi dậy thì cho đến bây giờ chẳng trầm khàn đi miếng nào, nghe thì cũng ra dáng đàn ông lắm đó, nhưng cái kiểu đàn ông của hắn nó lại có chút nhẹ nhàng.
Nói tóm lại là chỉ cần hắn lên tiếng, những người đã từng nghe giọng hắn qua loa điện thoại chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Thế nên giờ hắn mà lên tiếng, kiểu gì ngày hôm sau anh cũng sẽ dằn mặt hắn để yên cho mình.
"Alo Alo? Bạn số một có nghe thấy không ạ?"
"Chắc là người nước ngoài đó bạn ơi!"
"Ừ ha, game của mình có kết nối với nước ngoài mà!"
"..."
Phải rồi ha, vô tình nghe số ba và số bốn nói chuyện với nhau, trong lòng hắn chợt nghĩ ra một sáng kiến. Nếu như hắn nói bằng tiếng Anh, giọng của hắn xem ra sẽ lạ hơn so với nói tiếng Việt. Vậy cũng được chứ? Chẳng phải hắn được công đôi chuyện, còn có thể test trình tiếng Anh của anh ngay lúc này sao?
"Ah, hello... hello guy!"
Cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng, hắn nói câu ban đầu đơn giản để thử xem có ai nhận ra không.
"Ô! Người nước ngoài thật kìa!"
"Chào bạn nha, bạn đến từ nước nào vậy?"
Thật may là mấy người cùng chơi game chung trận này ai cũng có được chút đỉnh vốn tiếng Anh. Mặc dù anh không lên tiếng đáp lại hắn, nhưng trò chuyện qua lại với hai bạn kia cũng đỡ buồn rồi.
"Nhảy ở đâu đây bạn số hai?"
Lúc đó hắn cố tình gọi anh để hỏi điểm nhảy, bởi vì game của họ phải cùng nhảy dù xuống một địa điểm để tập kích những người chơi còn lại. Hắn hỏi rồi, có lẽ anh bên kia cũng nghe, nhưng việc anh chần chừ chưa muốn trả lời có lẽ nào anh không hiểu hắn nói gì không nhỉ? Chỉ một câu đơn giản vậy mà? Hay là... Có thể lắm anh đã nhận ra người giả dạng kia là tên đáng ghét nào rồi?
"Bạn số hai ơi, bạn số một hỏi chúng ta nên nhảy ở đâu đó!"
"Pai Nan!"
Xem có tức không chứ? Con người này ngoài đời hay ở trong game cũng chính là một, thậm chí còn chẳng có lấy nửa phần nào khác biệt, đến cả câu trả lời cũng tiết kiệm đến khó tin.
Thế nhưng mà, hắn có hơi bất ngờ một chút bởi vì chất giọng của anh trên game vừa trầm vừa khàn, nếu như chỉ nghe giọng mà không được biết rõ anh ngoài đời có lẽ ai cũng sẽ nghĩ đây đích thị phải là một nam nhân rất đô con vạm vỡ. Chắc sẽ không tài nào hình dung được anh bên ngoài, dáng vẻ thư sinh lại còn có đôi chút lãng tử nữa chứ.
"Giọng của bạn số hai hay quá, bạn là người ở đâu vậy... mình ở Sài Gòn nha!"
Biết ngay kiểu gì cũng có người khen giọng anh hay, nhưng mà hắn bây giờ phải giả vờ bản thân mình không hiểu hết những gì mà họ nói với nhau, chỉ im ỉm thỉnh thoảng lại kè kè theo phía sau nhân vật của anh để mà ăn ké vài ba đứa địch.
"Cảm ơn, mình ở Đà Lạt!"
"Trời má, trai Đà Lạt hả? Nghe giọng muốn rụng trứng quá má ơi!"
Bạn số ba vô cùng hào hứng với giọng của anh, chỉ có điều hơi lạ một chút vì sự phấn khích này lại đến từ bạn nam. Khiến cho hắn bên này thật sự phải mím chặt môi để không bật cười thật lớn.
"Bạn số ba là bottom hả?"
Lần này thì vị trí số bốn lên tiếng hỏi thăm, người chơi mang số ba cũng khá thoải mái công khai vấn đề bản thân là gay, hơn nữa còn thì thầm kể nhỏ việc bản thân hiện là sinh viên của một trường đại học khá nổi danh trên đất Sài Gòn.
"Bạn số một, bạn là người nước nào, hiện đang sống ở đâu vậy?"
Thế nên hắn cũng không còn ngạc nhiên nữa, khi mà người bạn số ba đó lại có vốn tiếng Anh khá như vậy, phát âm của cậu ấy thật sự dễ nghe, lại còn rất tự tin chủ động mà bắt chuyện nữa.
"Mình người Châu Á nhưng sinh sống ở Mỹ!"
"Châu Á sao? Nước nào vậy?"
Bị hỏi đến đây hắn tự nhiên lại thấy mình ngu thật sự, ai bắt hắn khai ra việc bản thân là người Châu Á đâu chứ? Giờ mà nói bản thân là người Việt Nam thì chắc chắn cái tên khó ưa đang chơi game cùng sẽ tinh ý nhận ra ngay.
"Mình... người Thái!"
Trong phút ngắn ngủi đó, hắn dựa vào việc bản thân cũng biết sơ sơ về tiếng Thái nên không ngại ngùng mà mạnh miệng nhận vơ. Sau đó bởi vì sợ người khác vô tình ép mình vào trong thế bí lần nữa, hắn vội vàng mở lời bắt chuyện, hỏi một câu nhất định phải để cả ba người cùng đáp lại.
"Các bạn thì sao, các bạn là người nước nào?"
"Tụi mình đều là người Việt Nam hết đó!"
"Wow! Các bạn Việt Nam phát âm hay quá, mình có thể biết tên của nhau hay không? Cho dễ xưng hô một chút?"
Ấy lại chết nữa rồi!
Hắn nói xong một câu, vừa dứt câu thì nhận ra mình hại mình chứ không ai khác ở đây, đã lỡ nói dối việc bản thân thuộc Quốc tịch nào, chẳng lẽ giờ cứ cái đà đó mà nói dối hoài vậy sao?
"Mình số bốn tên Tâm nha! Mình cũng là sinh viên năm hai ở Sài Gòn, mình học ngành ngôn ngữ Anh!"
"Còn mình tên Duy nha! Soái ca số hai tên gì ấy?"
"Mình tên Tuyên!"
Câu trả lời của anh thật sự khiến hắn thấy lòng phấn khích vô cùng. Ngay từ đầu dù biết rõ mình đã ghép đúng người rồi đó, nhưng chẳng hiểu tại sao khi anh nói anh tên Tuyên, hắn lại thấy vui vẻ trong lòng một cách kì lạ.
"Ừm... mọi người gọi mình là Key nhé!"
"Ok Ok!"
Suốt trận game khuya, hắn cứ tỏ ra mình ngu ngốc chạy theo sau anh, nói gì chứ diễn xuất thì hắn tự tin mình đỉnh dữ lắm, hắn cố tỏ ra mình chơi dốt, sau đó thỉnh thoảng lại trầm trồ khi thấy anh gánh cả team. Mấy lần hắn còn cố tình loay hoay ở trước mặt của địch, bị đối phương bắn cho muốn bỏ mạng luôn.
"Trời ơi, tui sắp chết rồi... có ai cứu tui không, cứu tui với, sắp chết tới nơi rồi!"
"Làm gì có ai như Key, đã bắn gà mà còn đâm đầu ra trước!"
"Tìm chỗ nấp vô đi, để mình chiến xong mấy thằng này rồi tới cứu sau!"
Là do hắn cố tình chạy xa thật xa, xem thử lúc nguy cấp anh có mở rộng tấm lòng để tâm đến hắn hay không.
"Tuyên ơi, cứu mình với, mình sắp khô máu rồi, cứu mình với!"
"Đợi một chút!"
Quả thật con người anh lạnh lùng sắt đá, nhưng mà cách quan tâm của anh thì lại cứ trong âm thầm tạo ra những tia ấm áp. Hai người đồng đội kia cùng chơi với hắn, nhìn thấy hắn sắp ngủm từ xa, miệng luôn bảo cứ đợi rồi sẽ tới cứu, nhưng khoảng cách xa đến như vậy, dễ gì lại quay đầu cứu hắn.
Hắn muốn gây chú ý với anh, càng phải tỏ ra bản thân mình gà hơn, trong lúc đang bị đuối, cứ di chuyển tới lui để bản thân ở gần vòng bo nhất.
"Key bò vô trong bo đi!"
Vậy là anh cuối cùng cũng đã chú ý đến hắn, đã lên tiếng bảo hắn bò vào trong bo, vì nếu ở bên ngoài bo quá lâu lượng máu còn lại của nhân vật sẽ rất nhanh bị rút hết, nhưng mà hắn lại cố tình tỏ ra bản thân không hiểu điều anh nói.
"Bo nào á? Bo gì? Tui có biết đâu, tui mới chơi game này thôi á..."
"Thật tình!"
Cuối cùng cũng lừa gạt được anh than phiền thành tiếng, hắn phấn khích cười lớn vào trong micro.
"Haha... xin lỗi nha, hay là để tui chết cũng được... các bạn cứ bắn đi!"
"Cậu ở yên đó, để tôi qua cứu!"
"Ừ ừ ừ, tui không có ép đâu nha, muốn cứu thì qua lẹ đi tui sắp chết rồi!"
Vậy là duy nhất anh trong số ba người chơi cùng, người đáng lẽ đã nằm trong vùng an toàn, lại phải đánh ngược xe về phía vòng bo mà tìm cứu hắn.
Hắn ở đó không ngừng hối thúc, anh trên đường chạy tới mấy lần gặp địch cũng phải dừng lại chiến đấu đến cùng. Ra tới ven vòng bo, hắn dường như sắp chết đến nơi, cứu được rồi bản thân còn hai bọc máu cũng phải chia bớt cho hắn một bọc.
"Lên xe!"
Cái mạng chó của hắn trên game vậy mà lại được anh chàng lớp trưởng lạnh lùng sắt đá bỏ hết tất cả để quay lại cứu. Mặc dù sau đó cả hai cũng không còn đủ sức để chống chọi tiếp. Lúc quay trở về vùng an toàn, xe của anh và hắn bị địch bắn cho nổ tung, hắn chết rồi vẫn cứ luôn miệng tấu hài, cái gì mà được chết cùng anh hắn cũng cảm thấy mãn nguyện dữ lắm, sau này nhất định làm gì cũng phải làm cùng với nhau, anh đi đâu thì hắn cũng đi cùng anh.
"Tuyên ơi, bạn Key phải lòng sự can đảm của Tuyên rồi kìa!"
"Tuyên nghĩ sao về mối quan hệ đồng tính nam?"
"Tuyên nghĩ sao về việc trở thành BF của Key?"
Hòa với hai người kia, hắn cứ cười hô hố mà chọc ghẹo anh. Trong lòng hắn lúc này cực kì tò mò, muốn biết anh sau bức tường kia có đang mỉm cười hay không.
"À, ngày mai mình có việc phải lên trường sớm! Hết ván mình nghỉ nha! Tạm biệt mọi người!"
Con người anh dứt khoát thật đó, hắn chưa từng gặp người nào giống như anh, dứt một câu tạm biệt liền thoát khỏi phòng game ngay. Thậm chí hắn và hai người bạn chơi cùng còn chẳng kịp đáp lại câu tạm biệt đó nữa.
"Kết bạn với nhau nha, hôm khác lên game có gặp thì bắn chung nữa được không?"
Vậy là đành gửi vào khung chat một câu yêu cầu, thật may mắn cho hắn vì sau ván game vừa rồi tâm trạng của anh cũng khá thoải mái. Mặc dù anh không trả lời tin nhắn kia của hắn, thế nhưng cái yêu cầu kết bạn đầy thấp thỏm mà hắn gửi cho anh thì lại rất thuận lợi nhận sự đồng ý.
Đặt điện thoại xuống giường, khẽ nhắm mắt lại cho đỡ mỏi một chút, hắn lúc này đang ngầm cảm thấy cách tiếp cận này của mình quá là xuất sắc, nếu chơi game với nhau càng lâu càng thân, sau này anh mà phát hiện ra thân thế thật sự của hắn kiểu gì anh cũng sẽ bất ngờ cho coi.
Cứ như vậy, hắn đem cái suy nghĩ đầy ảo tưởng kia chìm vào giấc ngủ, bốn giờ sáng tự nhiên bị "thằng Kỳ nhỏ" đánh thức, thế là đang ngủ mê ngủ mệt lại phải mò dậy để mà đi giải quyết cái bầu tâm sự.
Cũng tại chơi game xong mệt quá không đi vệ sinh... lần nào cũng vậy, buổi tối quên đi vệ sinh là kiểu gì cũng bị thức giấc giữa chừng...
Bộ dạng hắn mắt nhắm mắt mở kéo chiếc quần đùi méo qua một bên, tóc thì dựng đứng lên như cái ổ quạ, mắt thì cứ nhắm tịt mà miệng cũng cứ ngáp dài ngáp ngắn, đến bản thân của hắn còn chẳng biết mình đã đi vệ sinh bằng siêu năng lực nào nữa. Từ nãy đến giờ, khi hắn cảm thấy mình mắc tiểu rồi bước xuống giường, sau đó luộm thuộm lết toàn thân về một hướng quen, thao tác rất thành thục vén ống quần lên, hai mắt hắn mặc dù không mở nhưng vẫn có thể hình dung ra khoảng trống mát mát phía trước là tâm của chiếc bồn cầu, từ lúc bắt đầu cho đến khi cả nguồn "tâm sự" ở bên trong hắn ào ào tuôn ra, hình như cả hai mắt của hắn vẫn chưa nhấc được hàng mi bên nào lên cả.
Xè! Xè! Xè!
Giữa cái đêm thanh vắng như thế này, tiếng xả lũ của hắn xè xè chẳng khác gì gọi hết cả nhà dậy, nhưng mà nếu như có ai đó lúc này vô tình bắt gặp hắn ta chắc cũng phải cười bò ra một trận chết đi sống lại mới thôi.
"Ahhhh thiệt là sung sướng quá đi..."
Tử Kỳ đứng ngay tại đó, cái dáng vẻ chẳng ra làm sao của hắn lúc này còn khuyến mãi thêm bằng một nụ cười phiêu diêu, mỗi lần đi vệ sinh xong hắn thường sẽ rùng mình một cái, xong rồi còn lắc qua lắc lại, dùng tay nâng thằng em vẫy vẫy vài cái mới dám tự tin là mình sạch sẽ để kết thúc "sự mệnh" giữa đêm khuya.
Cơ mà...
Lúc hắn cúi xuống vẫy bàn tay cố tìm chỗ gạt nước để xả đi, thì hỡi ôi một điều gì đó lạ lắm đang ngầm đánh thức hắn dậy.
"Ể?"
Hắn khua tay một hồi không tìm được thứ mà bản thân muốn thì rốt cuộc mới chịu đầu hàng hé mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Chết cha..."
Nhưng dù sao thì cũng đã muộn mất rồi, trước mặt hắn một phần nhỏ của lan can đã vương vãi toàn là nước, mấy chậu hoa nhỏ nhỏ bên dưới thềm nhà vô cùng đáng thương ngửa lên mà nhìn cái hành động đầy thô bỉ ban nãy của hắn. Cảm giác có hơi "rén" một chút chạy qua từ phía sau gáy, nếu như không có ai phát hiện chuyện này hắn chắc là cũng tự thấy ngại với lương tâm mình đôi chút. Sau khi đủ tỉnh táo để ý thức được hành vi vừa rồi, Tử Kỳ đưa mắt nhìn hết thảy xung quanh, trước mặt hắn mặc dù có những ngôi nhà cao hơn, nhưng giờ này nhà nào nhà nấy cũng đều đóng cửa im lìm cả rồi. Tạm coi như không có ai phát hiện ra hành động vừa rồi đi vậy, hắn thở phào nhẹ nhõm, vươn vai đưa hai tay mình qua khỏi đầu định uốn vặn người một cái để thoát khỏi sự dằn vặt lương tâm.
"Má!"
Đến lúc cả người hắn nghiêng về bên phải, bất thình lình lại nhìn thấy anh đang dùng ánh mắt đầy sự kinh tởm hướng về phía mình.
"Anh... anh... anh..."
Cũng không biết là anh đã đứng đó tận bao lâu, nhưng theo sự quan sát của hắn, cái biểu cảm của anh bây giờ chắc là có thể chứa hết tất cả ngôn từ miệt thị trên thế gian này, rồi sau đó lại đem hết số lượng lớn những ngôn từ đó vứt vào mặt của hắn.
"Thật kinh tởm!"
Câu này anh hoàn toàn không hề nói ra, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại cứ cảm thấy nó dập dìu bay xung quanh mình vậy nhỉ.
"À... mới... mới bốn giờ sáng... làm gì... tự nhiên... ra ngoài đây... chi dạ?"
Con người hắn vốn dĩ ăn trôi nói chảy, lần đầu tiên trong đời bị quê đến mức thành ra cà lăm như vậy. Anh bên này cũng thôi không đem cái ánh mắt đằng đằng sát khí kia dán vào hắn nữa, nhưng mà sự "ám ảnh" nặng nề đang quấn lấy tiềm thức này thì có vẻ khó lòng mà quên được sau một vài giây.
Thật ra hắn vốn còn tưởng anh phải chửi thành một trận lớn kia chứ, thế mà Lam Tuyên ngược lại không thèm đá động hay chỉ trích gì cái hành động chẳng ra gì kia của hắn ban nãy. Anh lặng lẽ đem tầm nhìn của mình hướng về một nơi khác, bàn tay anh lúc đó đang cầm một quyển ghi chú. Biết là hắn sẽ quê lắm đó, nhưng chẳng hiểu tại sao anh không nghĩ ra được gì để mà trả lời cho câu hỏi cà lăm kia của hắn.
"Nửa đêm khó ngủ... dậy hít sương ngắm cảnh hả?"
"..."
"À... hay là... thức dậy... buổi sáng... để học bài hả?"
"..."
Người ở phía lan can bên kia không đáp lời hắn, chỉ nghiêng đầu hướng ánh mắt đầy khó chịu về phía đối phương, hắn nhìn ra từ biểu cảm đó của anh chắc cũng phải là một câu chửi thầm rồi.
"Ừ... không dậy ngắm cảnh hít sương thì chắc là dậy để học bài rồi, chứ chẳng lẽ ở đây có người dậy sớm để rình người khác đi tè..."
"..."
Lần này trước bộ dạng không biết xấu hổ của hắn, anh thật đã quay sang nhíu chân mày lại, rất muốn hỏi con người của hắn rốt cuộc mấy phần lịch sự đã làm rơi ở chỗ nào mất rồi? Nhưng mà kể cả khi bản thân anh còn chưa tìm ra cách để hỏi đểu nữa, Tử Kỳ đã vội vàng nhe răng ra cười như chẳng có gì đáng phải để tâm.
"Ahihi... cũng là đàn ông con trai với nhau... cái gì không nên thấy mà lỡ thấy rồi thì cứ coi như mình chưa thấy đi he..."
"..."
"Vô ngủ tiếp đây! Ngủ ngon he!'
"..."
Anh bất lực ngôn từ nhìn kẻ quái đản kia chui tọt vào trong phòng, ngay sau đó vài giây lại cũng là hắn bê nguyên một thau nước ra tạt lấy tạt để vào bãi chiến trường ban nãy. Thôi thì cũng tạm cho là hắn có ý thức đi, nhưng mà những gì anh vừa mới chứng kiến, sau đó muốn có thể quên đi chắc cũng không phải dễ dàng gì rồi.