Để mà nói về việc người đại diện của Vương Nhất Bác rốt cuộc là người cẩn thận và tỉ mỉ đến mức nào thì có thể ví dụ như là... Một tuần trước khi Vương Nhất Bác quay về, Tiêu Chiến nhận được một gói hàng. Bên trong là một thẻ ID nhận diện để ra vào khu nhà của hắn, kèm một chìa khóa và mật khẩu mở cửa nhà của người kia.
Lúc đầu, Tiêu Chiến còn hoang mang ôm đống đồ một lúc lâu. Cho tới ngày Vương Nhất Bác quay về, nhận được cuộc gọi thông báo đó, anh mới nhận ra rằng cô gái này đã thực sự đưa anh vào danh sách những tình huống phát sinh có thể cần phải giải quyết. Sau đó, mỗi tình huống phát sinh liên quan đến anh cũng đều có các biện pháp xử lý khác nhau, một trong số đó bao gồm việc gửi trước gói hàng có chìa khóa nhà kia.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa trong nhà Vương Nhất Bác lướt xem Weibo. Sau khi thấy tình trạng người đến đón tại sân bay đông đến đáng sợ, anh lặng lẽ nhấc máy gọi một cuộc.
"Hạ cánh rồi, giờ tới công ty trước đã. Nếu chưa ăn gì thì có siêu thị trong tiểu khu đấy, anh tự đi mua một chút đồ nhé."
Thật ra anh chẳng muốn đi đâu hết. Lần trước anh và Vương Nhất Bác cùng ngồi trên ghế sofa này là lần cùng hắn chơi game, suýt nữa còn uýnh nhau, khi ấy không nhận ra cái ghế này lại thoải mái như thế.
"Ghế sofa nhà em nhãn hiệu gì đó? Anh có thể ngủ ở trên ghế luôn không?"
Vương Nhất Bác đáp lại anh bằng một tràng tiếng Anh, một thương hiệu anh chưa từng nghe qua. Sau đó hắn lại báo cho anh một cái giá, Tiêu Chiến chỉ mới đếm số lẻ phía sau đã tặc lưỡi... Hứ, đúng là cậy có tiền.
Vương Nhất Bác: "Em cảm thấy Tiêu Chiến có vấn đề."
Người đại diện: "Tại sao?"
Vương Nhất Bác: "Ảnh hỏi em là có thể ngủ trên ghế sofa không. Nhà em không có giường hay gì?"
Người đại diện: "...Người cậu đích thân lựa chọn, đừng có ghét bỏ."
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, sửa miệng, "Ngốc nghếch kiểu đáng yêu ấy."
Người đại diện: "Sau này chị đây không muốn nhìn thấy chú ngoài giờ làm việc nữa, đừng có mở miệng nói chuyện với chị."
- --
Tiêu Chiến đi loanh quanh một vòng trong khu dân cư mà Vương Nhất Bác ở, tìm được một siêu thị, trên đường còn gặp ba người nổi tiếng.
"Oa!" Ở đây cũng vui thật đấy.
Siêu thị ở khu này còn lớn hơn cả siêu thị ở ngoài nữa. Trong khu đồ gia dụng, vớ bừa một món cầm lên cũng đến cả ngàn tệ. Anh đẩy xe ra khỏi đó, lại lần nữa cảm thán những người có tiền sao mà xấu xa, mua một cái nồi đến mấy ngàn, mấy người có thực sự dùng đến hả?
Cũng may đồ trong khu thực phẩm đều có giá cả bình thường. Anh đứng trước gian hàng lựa đồ. Bên ngoài siêu thị, Vương Nhất Bác bị người đại diện 'vứt bỏ' trước cửa siêu thị, "Đi gặp tiểu Chiến thân yêu nhà cậu lẹ lẹ giùm!"
Vương Nhất Bác: "Người có người yêu rồi đều trở nên chướng tai gai mắt không ai muốn gặp à?"
Cũng không hẳn. Cũng có thể là chỉ có mình cậu chướng tai gai mắt không ai muốn gặp thôi, Vương ảnh đế.
Vương Nhất Bác tìm thấy Tiêu Chiến ở trước một gian hàng bán đồ ăn. Anh đang cúi đầu suy nghĩ xem nên mua khoai chiên vị nào. Hắn cũng không gọi anh, chỉ đứng nhìn anh suy nghĩ hết nửa ngày cuối cùng lựa ra hai túi bỏ vào xe hàng.
"Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến giật nảy như một bạn nhỏ lén lấy đồ ăn mà ba mẹ không cho phép, theo bản năng run rẩy. Vương Nhất Bác thấy thế cười phụt ra, "Sợ gì mà sợ?"
"Giật cả mình. Tưởng là qua công ty?"
Vương Nhất Bác giành lấy xe đẩy hàng từ tay anh, lại lấy thêm hai túi khoai chiên trên giá bỏ vào xe. "Đi rồi, không có vần đề gì. Chỉ là sẽ phải quay lại bàn thêm, cuối tuần studio sẽ phát thông báo."
"Đừng lấy nhiều thế, ăn sao được?" Tiêu Chiến cố gắng bỏ hai túi bim bim khoai tây kia ra. Vương Nhất Bác túm được tay anh, "Hiện tại em không bị khống chế cân nặng nữa, anh cũng đâu thể bắt em nhìn anh ngồi ăn, thế thì ác quá rồi."
Anh cũng thấy đúng là hắn đã gầy đi nhiều, so với lần gặp gỡ ở bệnh viện khi hắn bị thương còn gầy hơn một chút.
"Ăn đồ ăn vặt đâu có đủ." Anh thả lại túi bim bim khoai tây vào giỏ hàng, rồi vừa đi vừa tán gẫu với hắn. "Trước khi sản phẩm mùa hè đem xuống xưởng em đã xem qua thiết kế chưa?"
"Xem rồi. Chẳng phải đã loại vài bản à?" Hắn vừa đi vừa nhặt đổ bỏ vào xe liên tục, Tiêu Chiến lại nhặt đồ bỏ lại giá liên tục. Cuối cùng đến lúc chịu không nổi nữa bèn giành xe lại, chặn đứng hành động nhặt đồ vô tội vạ của hắn. "Có thấy loại của anh đâu."
Vương Nhất Bác: "Như thế thì khác nào động thổ trên đầu Thái Tuế*? Loại thiết kế của anh, anh không giận hả?"
Tiêu Chiến: "Trước đây có phải chưa bao giờ làm đâu!"
Vương Nhất Bác: "Nếu biết trước đó là thiết kế của bạn trai tương lai, lỗ vốn em cũng phải làm."
Tiêu Chiến bị hắn làm cho bực đến phì cười, "Im đi! Đúng là đồ dở hơi!"
- --
Tiêu Chiến muốn hầm canh nhưng nhà Vương Nhất Bác lại chẳng có cái nồi nào dùng được. Anh đẩy xe qua khu nguyên liệu, bảo hắn đi kiếm một cái nồi về đây.
Qua một lúc lâu thật lâu, Vương Nhất Bác mới gửi một tin nhắn tới, "Lấy cái nào?"
Hình đính kèm là một dãy xoong chảo. Tiêu Chiến đang cân đong sườn, nhìn hình ảnh trên màn hình hồi lâu quyết định tắt máy, lấy sườn xong tự mình đẩy xe đi tìm.
Vương Nhất Bác: "Em có cảm giác anh đang ghét bỏ em."
Tiêu Chiến: "Giác quan cảm nhận chính xác ghê đó. Em đi nhầm dãy hàng rồi. Cái đó là chảo. Em đứng yên đó, anh tới đây."
Đối mặt với một dàn các loại nồi niêu xoong chảo không biết cái nào với cái nào, hắn quyết định mở Baidu tìm kiếm xem 'nồi hầm' là cái gì.
Thế nên điều Tiêu Chiến thấy trong mục tìm kiếm trên trình duyệt điện thoại của hắn là 7749 các thể loại nồi.
Tiêu Chiến:...
- --
"Em chưa thấy nồi hầm canh bao giờ à?"
Vương Nhất Bác ôm cái nồi trên tay, "Thấy rồi chứ, nhưng mà chắc em đã hiểu lầm ý anh một chút. Anh đừng có dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn em. Anh có phân biệt được các loại động cơ motor không?"
Tiêu Chiến:...
Vương Nhất Bác: "Mỗi người có một chuyên môn chứ bộ!"
Tiêu Chiến: "Sếp ạ, nhắc nhở em một chút, chuyên ngành của anh là thiết kế mỹ thuật, không phải là đầu bếp. Còn nữa, phân biệt nồi với chảo là kiến thức thông thường, không phải vấn đề chuyên môn."
Vương Nhất Bác thiệt tình không bao giờ ngờ tới Tiêu Chiến sau khi thăng cấp từ fan lên làm bạn trai lại tăng gấp bội lực sát thương. Hắn sắp không trấn áp được thầy Tiêu vừa thức tỉnh nữa rồi. Hắn đành xuất chiêu cuối nhắc nhở, "Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi bắt đầu chính thức hẹn hò đấy."
Tiêu Chiến: "...Đưa nồi đây cho anh cầm."
【Câu chuyện nhỏ 】
Vương Nhất Bác: "Em muốn đổi ghế sofa."
Tiêu Chiến: "Đang yên đang lành đổi làm gì?"
Vương Nhất Bác: "Không thì đem vứt đi cũng được!"
Tiêu Chiến: "Cái ghế chọc giận gì em??"
Vương Nhất Bác: "Em cảm thấy anh thích ghế sofa nhà em hơn cả giường của em."
Tiêu Chiến: "Anh tin là cái giường sẽ không ghen tị gì với cái ghế hết, em khỏi cần ghen thay nó làm gì."
Vương Nhất Bác: "Nói cách khác đi, em ghen với cái ghế sofa."
Tiêu Chiến: "Cái ghế có tội tình gì chứ? Với lại ai mà chả biết bình thường giường để nằm buổi tối, buổi sáng thì ra ghế sofa?"
Vương Nhất Bác: "Tốt nhất là ném đi thì hơn!!"
Tiêu Chiến: "???? Anh nói sai chỗ nào???"
-
Chú thích trong truyện:
*Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa người ta tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Trong Thủy Hử truyện cũng có đoạn viết: "Nhĩ giá điểu đầu đà yếu hòa ngã tư đả, chánh thị lai Thái Tuế đầu thượng động thổ", (Đệ tam thập nhị hồi) ý là "Thằng đầu đà nhãi nhép, mi muốn đánh nhau với ta à? Rõ chim chích đòi ghẹo bồ nông."