Tuổi trẻ đúng là tốt thật, chỉ cần nhỏ thuốc một tuần là đã khỏi hoàn toàn rồi.
"Đeo kính râm làm gì? Tôi còn tưởng cậu bị đau mắt đỏ nữa đó!" Vẫn lại là vị bác sĩ lần trước, lại đang càm ràm.
Vương Nhất Bác gỡ kính râm xuống, "Chú à, tôi là minh tinh!"
"Ai cơ? Không biết."
Vương Nhất Bác: Thôi được rồi, cũng đâu thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải biết mình.
Sang tuần khám thứ hai, chắc là bác sĩ đã chán nhìn mặt hắn rồi, bảo rằng nếu thấy mắt không đỏ thì không cần đến nữa.
Vương Nhất Bác: "Lớn chừng này tuổi rồi em chưa từng bị người ta ghét bỏ như thế!"
Người đại diện: "Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn chút nha. Bác sĩ chọc tức bạn gấu nhỏ rồi hả?"
Vương Nhất Bác: "Chị bảo ai là bạn gấu nhỏ?????"
Người đại diện: "Không ai hết, mama yêu em. Chị sai rồi, đại ca! Anh hai! Ông chủ! Đừng cho chị vào blacklist! Em có thể đừng hở xíu là quẳng tên chị vào sổ đen danh bạ không?! Sớm muộn gì chị cũng sẽ đi tố cáo với Tiêu Chiến!!"
Thiết kế họ Tiêu nằm không cũng trúng đạn đột nhiên hắt hơi một cái, trong lòng cảm thán quả nhiên là có tuổi rồi, không thích hợp với việc thức khuya liên tục, sức đề kháng giảm mạnh, dễ mắc bệnh cảm linh tinh.
"Hội chứng của cậu gọi là hội chứng tình yêu chứ cảm mạo cái khỉ gì. Tôi nghi là ông chủ vừa nhắc đến cậu." Thanh niên bàn bên đột nhiên như vừa bước lên một đỉnh cao mới, khinh bỉ nhìn sang Tiêu Chiến ở đỉnh núi bên này.
Tiêu Chiến: "Từ bao giờ mà thông suốt hay quá vậy?!"
Thanh niên bàn bên: "Tôi bị mấy người ép phải lớn thì có!!"
Tiêu Chiến dùng vẻ mặt vô tội nhìn đồng chí bàn cách vách đang tức giận siết muốn nát cái cốc trong tay, sâu sắc biểu đạt đồng tình.
- --
Vừa lúc Tiêu Chiến đang vì mỗi ngày làm việc liên tục mà lo lắng không biết khi nào mình sẽ bị hói trọc lóc, thời gian họp báo đã lặng lẽ tới gõ cửa. Vương Nhất Bác nhỏ hết lọ thuốc nhỏ mắt thì cũng không cần phải đi khám lại nữa.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến tham gia họp báo giới thiệu thương hiệu, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào. Người đại diện vẻ mặt mơ hồ chẳng khác gì, nhìn anh, "Tôi cũng không có kinh nghiệm gì hết, anh đừng nhìn tôi. Nhất Bác cũng không có luôn. Có điều bài phát biểu đã thuê người viết rồi, không có sai sót gì đâu."
Đúng là không có sai sót gì thật. Chỉ là số người xuất hiện còn nhiều hơn cả những gì anh từng thấy trong mấy bộ phim điện ảnh truyền hình, dưới sân khấu không ngừng vang lên những tiếng bấm máy ảnh tanh tách.
Tiêu Chiến và người đại diện cùng đứng ở cánh gà, cô nàng đột nhiên cảm khái: "Lần cuối cùng tôi nghe thấy tiếng người ta bấm máy chụp Nhất Bác nhiều như thế này là khi cậu ta nhận cúp ảnh đế."
Tiêu Chiến quay sang nhìn cô một cái rồi lại nhìn về phía Vương Nhất Bác đang đứng trên sân khấu giới thiệu thương hiệu của mình, đột nhiên có cảm giác tự hào rất vi diệu. Cảm giác tự hào khác hẳn với khi anh dùng thân phận là người hâm mộ của hắn, nhìn hắn nhận giải. Anh không còn chỉ là một người đứng dưới khán đài vỗ tay chúc mừng hắn nữa. Anh cũng là một phần của thành công đó. 30% số sản phẩm trên bản trình chiếu thiết kế là tác phẩm của anh. Nhìn những thành quả này, Tiêu Chiến có cảm giác những thứ anh bỏ công học thêm cuối cùng cũng có giá trị, cố gắng của mọi người đều có giá trị.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã tới đây, cảm ơn mọi người."
Vương Nhất Bác gập người chào một góc 90 độ tiêu chuẩn. Lần trước nhìn thấy cảnh này là lần đầu gặp mặt, chớp mắt đã sang năm mới rồi.
- --
Buổi họp báo kết thúc, Vương Nhất Bác ngồi ở bên hông sân khấu, nới lỏng cà vạt, "Có khăn giấy không?"
Tiêu Chiến lấy từ trong túi ra một bọc khăn giấy đưa cho hắn. Hắn cởi cúc cổ áo sơ mi đang mặc ra, mồ hôi ướt đẫm trên cần cổ. Tiêu Chiến đột nhiên ngây người, "Nóng à?" . truyện xuyên nhanh
Vương Nhất Bác thấy hơi khó hiểu, quay qua nhìn anh, "Không nóng, hơi hồi hộp thôi."
"Cậu mà cũng hồi hộp ạ?" Anh còn tưởng hắn đã quá quen với các thể loại sân khấu, nơi có ánh đèn loang loáng không ngừng chiếu rọi rồi.
Vương Nhất Bác rút ra một tờ khăn giấy, lau mồ hôi, "Tất nhiên là hồi hộp chứ. Đây là chuyện của cả công ty mà, tôi làm lỡ dở cái gì thì mọi người đều thất nghiệp hết."
Có vẻ như lâu nay anh không hề nghĩ đế chuyện thất nghiệp này. Kể từ ba năm trước khi bước chân vào công ty này, anh thậm chí còn chẳng cảm nhận được cảm giác 'tinh phong huyết vũ' trong ngành. Giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì Vương Nhất Bác đã thay mọi người suy nghĩ cả rồi.
"Vất vả rồi." Tận đáy lòng, Tiêu Chiến cảm thấy người này tuy có hơi trẻ con ngây ngô một chút nhưng là một người có trách nhiệm lắm.
Đột nhiên hắn hắt xì một cái, bèn cau có quay ra dòm người đại diện và Tiêu Chiến, "Hai người, ai vừa nói xấu tôi hả?"
Người đại diện: "...Chị có chán sống gì hả?"
Tiêu Chiến: Không thể thừa nhận, không thể thừa nhận.
- --
Buổi họp báo kết thúc suôn sẻ. Vương - một bước nhảy vọt thành thanh niên gây dựng sự nghiệp thế hệ mới - Boss tối hôm đó mời cả công ty đi ăn một bữa tiệc liên hoan chúc mừng. Hiếm khi mới có cơ hội được uống say. Thấy boss nhà mình đã say bét nhè cần người chăm sóc, vợ tin đồn của ông chủ aka đồng chí Tiêu Chiến nghiễm nhiên bị tước mất quyền đi tăng hai cùng mọi người.
Có điều, Tiêu Chiến đúng là không nghĩ đến chuyện người ta khi uống say không phải ai cũng sẽ như anh, say rồi thì nói nhiều.
Vương Nhất Bác uống say rồi không chỉ nói nhiều, còn bị tăng động, còn có bệnh thần kinh nữa! Nửa đêm còn muốn kéo anh lên sàn battle.
Tiêu Chiến: "Cậu đừng... Aish! Vương Nhất Bác đừng quậy nữa, để tôi gọi điện thoại cho người đại diện của cậu."
Vương Nhất Bác: "Anh Chiến! Tới nhảy một trận!"
Tiêu Chiến: "Nhảy cái mả cha cậu ấy! Đàng hoàng chút coi!"
Vương đột nhiên trở thành công dân gương mẫu Nhất Bác, "Anh còn nói bậy nữa!"
Tiêu Chiến: "Vẫn còn từ bậy nữa đó muốn nghe không?"
"Dạ không..." Đột nhiên bao nhiêu khí thế đều bay biến mất tiêu.
Tiêu Chiến ghì Vương Nhất Bác lại, còn hắn thì đang vùng ra để sẵn sàng biểu diễn cho anh một màn hiphop streetstyle, gào lên qua điện thoại muốn xỉu, "Nghe điện thoại giùm đi má ơiiii!!!"
Người đại diện: Chị chỉ có thể giúp chú tới đây thôi.
Cô nàng ôm ly mỳ ăn liền, tắt tiếng điện thoại rồi ăn mì một mạch không nói nhiều!
【Câu chuyện nhỏ】
Tiêu Chiến: "Anh cực kì hối hận vì không ghi hình lại cảnh em say rượu. Đúng là tư liệu sống cho antifan."
Vương Nhất Bác: "Cái gì thế? Yêu vào rồi fan lại biến thành antifan à?"
Tiêu Chiến: "Vì thế nên á! Tốt nhất là em đối xử với anh tốt một chút. Anh mà muốn thoát fan làm antifan thì nhất đỉnh là đại antifan lớn nhất của em, trong tay đều là tại liệu bôi đen em!"
Vương Nhất Bác: "Em cũng có hai chuyện cực kì hối hận."
Tiêu Chiến: "Hai chuyện gì?"
Vương Nhất Bác: "Lúc anh uống say không đập anh một trận!"
Tiêu Chiến:!!!!!!!!
Vương Nhất Bác: "Với cả lúc em uống say không tranh thủ hôn anh một cái."
Tiêu Chiến: "...Giờ từ anti chuyển thành fan còn kịp không?"
Vương Nhất Bác: "Anh biến thành anti thật rồi á?!"
Suýt nữa thì Tiêu Chiến cười ná thở, hết sức khoa trương hôn lên mặt Vương Nhất Bác 'chụt' một cái. "Không có đâu, anh là fan lớn nhất trung thành nhất của em mà. Còn được làm chính cung nữa kìa."