[BJYX] Tôi Ôm Idol Đi Ngủ Rồi

Chương 3




Tiêu Chiến phải xin nghỉ nửa ngày để đem điện thoại đi sửa, cuối cùng đổi lại cái kết đầy đau khổ là phải đi mua máy mới. Sau khi chuyển hết dữ liệu từ máy cũ qua, gồm cả danh bạ điện thoại, vừa làm xong thì thì nhận được điện thoại của chị Nhền Nhện.

"Chiến Chiến! Còn dám nói là không dùng đồ trang điểm nữa đi!"

Tiêu Chiến: "Chị nói gì đó?"

Nhện tinh: "Về đây nói cho lão nương nghe, trên bàn cậu bày cái gì!"

Tiêu Chiến nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra mình có mua đồ gì liên quan đến mĩ phẩm trang điểm các thứ. Cuộc đời anh, lần duy nhất có thể có chút xíu liên quan đến đổ mĩ phẩm thì chỉ có thể là bởi Vương Nhất Bác. Nhưng anh cũng có mua gì đâu, mà cho dù có mua, ai lại gửi đến công ty làm gì...

Tiêu Designer mới đó đã quên béng mất chuyện khiến bản thân hối hận muốn chết mấy hôm trước trong tàu điện ngầm.

Lúc Tiêu Chiến vọt vào phòng làm việc, phát hiện ra trên bàn mình có một hộp đồ. Trên hộp là logo hãng mĩ phẩm mà Vương Nhất Bác làm người đại diện.

Tiêu Designer: Giấu đầu lòi đuôi rồi... Thôi thì, đành thế, dù sao theo đuổi thần tượng cũng không phải chuyện mất mặt.

Ở bên này, Tiêu Chiến khổ muốn chết không có cách nào để giải thích cho lai lịch của hộp mĩ phẩm đột ngột xuất hiện. Phía bên kia, một người chị em chợt hô lên, "Nghe nói Boss kín tới rồi! Xe đỗ dưới lầu kìa!"

Toàn dân nhanh chóng ai về chỗ nấy, một vùng trời đầy quang vinh của nét đẹp lao động, tận tâm cần cù.

Tiêu Chiến cũng quay trở về chỗ ngồi, mở máy tính, kết nối với bảng vẽ.

Vị Boss kín mà mọi người nhắc tới của công ty bọn họ nghe nói là một nam chính cấp đại thần ở lĩnh vực khác cơ. Có điều từ lúc Tiêu Chiến chính thức vào làm tới giờ chưa từng gặp lần nào. Nhưng tất cả các phương án thiết kế đều là do Boss xét duyệt thông qua.

Lắm khi Tiêu Chiến còn tưởng tượng có khi nào công ty cỏn con này là đường lui của tỷ phú Jack Ma không...

Anh lúi húi cúi đầu kết nối máy tính với bảng vẽ điện tử một hồi xong, vừa ngẩng đầu lên, thiếu điều lăn ra ngất xỉu tại chỗ.

Qua lớp cửa kính, anh thấy một người đang đứng nói chuyện trước cửa. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn eo đó, chân đó thì anh cho dù có mờ mắt cũng không thể nhận sai được.

Vương Nhất Bác?!

Là Boss kín?!

Tiêu Chiến chợt nhớ lại hotsearch mà mình thấy vào cái hôm làm rơi hỏng điện thoại, thế là cuống cuồng mở máy ra xem, tìm ngược từ cuối bảng đề tài tìm lên.

Vương Nhất Bác đẩy cửa lớn ra tiến vào phòng. Tất cả mọi người đều đang bận rộn làm việc, chỉ có một người cầm điện thoại xem đến đần cả người ra.

Vốn dĩ hắn đã không ưa chuyện người làm việc dưới trướng mình mà lại không nghiêm túc, trong giờ làm còn đi làm việc riêng.

Nhưng khi tới gần mới phát hiện ra trên bàn của người đó có một cái hộp to. Bởi vì hộp mở toang nên những thứ bên trong hắn đều thấy hết không sót cái nào. Từng món đồ trong đó đều là do hắn chính tay chọn, bao gồm cả tấm thiệp có chữ kí tay kia. Nếu hắn không nhớ nhầm thì chính xác là cách đây ba tiếng đồng hồ, hắn vừa ở bên nhãn hàng kí lên tấm hình này, rồi bỏ vào chung với hộp đựng tất cả chỗ đồ trang điểm kia.

Thế mà ba tiếng sau, mấy thứ này lại xuất hiện ngay trên bàn làm việc của nhân viên nhà hắn?

Vương Nhất Bác không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Tiêu Chiến. Trên bàn vẫn còn đặt bức tranh đoạt giải mà anh vẽ. Có điều tranh này không có chấm nốt ruồi dưới môi kia.

Hắn nhíu mày, hắng giọng đánh tiếng. Tiêu Chiến lúc này mới hoàn hồn từ trong sự kinh sợ của việc idol của tôi là boss của tôi, nhất thời cũng chưa xác định được âm thanh vừa xong là từ đâu mà ra. Anh quay sang bàn bên cạnh, đồng nghiệp nọ chỉ có thể liều mạng ra dấu cho anh nhìn ra phía sau. Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ ra, hình như là Boss kín vừa vào phòng... nhỉ?

Anh nghiêng đầu nhìn qua, đã thấy Vương Nhất Bác đứng ngay sau mình, tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng. Anh lập tức từ chỗ ngồi của mình đứng bật thẳng dậy, so ra lại cao hơn hắn vài phân.

Cao hơn idol của mình một chút... sao lại có cảm giác hơi lúng túng nhỉ?

Xưng hô sao giờ nhỉ, gọi ông chủ hả? Cũng không thể gọi là Nhất Bác...

"Tiêu Chiến...?"

"Ơ? A... Là, là tôi." Đời này Tiêu Chiến chưa từng trải nghiệm cảm giác hét đến banh họng của các thiếu nữ khi thấy thần tượng đứng trước mặt mình, mà sau này có lẽ cũng không có cơ hội nữa...Bởi vì anh có cảm giác mình sắp thất nghiệp. Hay là bây giờ khóc trước luôn cho chắc ăn nhỉ?

"Các thiết kế của anh tôi có xem qua rồi, tốt lắm."

"Hở... À, cảm... cảm ơn... Vương tổng ạ?"

Thật là muốn tự quật chết mình...

Vương Nhất Bác không hiểu sao lại bị chọc cười, sau đó mới chỉ về phía máy tính của anh, "Tranh vẽ cũng không tệ đâu."

Đại não Tiêu Chiến thành công hoạt động trở lại, bằng tốc độ ánh sáng lập tức nhớ ra nốt ruồi nọ, nhất thời không biết phải làm sao, mãi mới nói, "Xin lỗi ạ..."

"Gì cơ?" Vương Nhất Bác vốn đã xoay người định đi rồi, nghe thế lại dừng bước, "Xin lỗi gì cơ?"

"Tôi..." Theo bản năng Tiêu Chiến sờ sờ thủ phạm dưới môi mình. Vương Nhất Bác nhìn theo tay anh, lúc này mới nhận ra nốt ruồi nọ ở vị trí giống hệt như trong bức vẽ.

"Sao thế? Không phải là vẽ tôi à?"

"Phải phải phải... Không phải là như thế, ý là... Ôi..." Tiêu Chiến rối rắm trả lời rồi cuối cùng buông giáp đầu hàng, "Là ngài mà."

Vường Nhất Bác bật cười, tự nhiên lại thấy nốt ruồi dưới môi của anh có cảm giác hơi ủ ê.

"Không cần gọi ngài, dù sao tuổi của mọi người ở đây chắc đều lớn hơn tôi. Mọi người cứ gọi thẳng tên tôi là được. Xin lỗi mọi người bởi vì lí do công việc nên muộn thế này rồi mới tới gặp mọi người. Mấy năm nay, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã bỏ công bỏ sức cho công ty. Dự tính năm sau sẽ ra mắt nhãn hiệu, tới lúc đó sẽ bận rộn hơn nữa, cảm ơn mọi người trước."

Vương Nhất Bác cúi gập người một góc 90 độ tiêu chuẩn khiến toàn bộ nhân viên trong phòng đều sợ hết hồn. Tất cả đồng loạt đứng bật dậy, cũng cúi gập người chào lại hắn. Tình cảnh trở nên hết sức kì quái.

Vương Nhất Bác bị khung cảnh chào hỏi hoành tráng này làm cho phụt cười, vui vẻ lắm. Sau đó hắn mới quay sang nói với Tiêu Chiến, "Cảm ơn anh vì đã yêu thích tôi. Lát nữa phiền anh ghé qua văn phòng tôi một chuyến nhé."

Tiêu Chiến: Trời ơi nói gì đó? Sao lại nói như thế? Cả phòng đều biết tôi là gay rồi. Nhưng tôi với cậu không có ý đó. Tôi chỉ theo đuổi idol thôi, sao lại gọi vào văn phòng làm gì? Có khi nào tôi sẽ bị đám yêu Nhền Nhện lột sạch đến quần lót cũng không chừa lại không?

Hu hu hu cứu mạng, idol của tôi thành ông chủ của tôi rồi!