Thật ra cuộc sống rất buồn chán, buồn chán đến nỗi nếu không có người thứ hai xuất hiện, bạn có thể cứ sống như một đường thẳng. Tiêu Chiến mặc dù ở nhà Vương Nhất Bác, nhưng nhớ lời lần trước Vương Nhất Bác nói, cố gắng tránh xa.
Nhưng mà, sao có thể được.
Mỗi ngày chỉ cần Vương Nhất Bác về nhà ngủ, vẫn làm bữa sáng Vương Nhất Bác thích. Nếu anh vội đi làm thì mang theo bữa sáng đi làm.
Bộ phận thiết kế vẫn vậy, mọi người bàn tán xôn xao, mỗi ngày một chuyện để tám.
Nhưng Tiêu Chiến có chút tiến bộ, cậu làm quen với một nam sinh tên Tống Kế Dương, hai người nói chuyện có vẻ hợp. Qua lại vài lần liền trở thành bạn bè.
"Tiêu Chiến...buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm không?", Tống Kế Dương sau khi nộp tài liệu liền vươn vai, nói với Tiêu Chiến.
"Không muốn ăn...", Tiêu Chiến hơi mệt mỏi trả lời.
"Sao vậy? Không khỏe hả?", Tống Kế Dương tiến về trước quan tâm hỏi, cậu ta thật ra rất thương xót cho Tiêu Chiến, từ nhỏ đã bị bệnh tật đeo bám, không được tận hưởng niềm vui như mọi người đồng trang lứa.
"Có chút...Tui nằm một tí là khỏe rồi, ông đi trước đi, đói thì tui gọi giao đồ ăn.", Tiêu Chiến vỗ vào lưng Tiêu Chiến, hối thúc cậu ta đi ăn cơm.
"Vậy được, không khỏe thì nói với tui, tui đưa ông đi bệnh viên...", Tống Kế Dương vừa đi vừa quay đầu nhìn bước ra cửa.
Tiêu Chiến nằm một lát cảm giác có chút tức ngực, muốn đến pantry rót ly nước ấm uống thuốc trước.
Giờ nghỉ trưa ở văn phòng khá yên tĩnh, cuối hành lang là văn phòng của Vương Nhất Bác, lúc này, chắc anh ấy đi ăn cơm rồi nhỉ...
Tiêu Chiến nghĩ như vậy, cũng không dám đi làm phiền anh. Đang lấy nước uống thuốc thì bị một người gọi.
"Tiêu Chiến, cậu đi mua giùm tổng giám đốc Vương ly Starbucks, mua cho tôi một ly nữa, tôi chuyển wechat cho cậu sau.", Lý Ngọc Khiết vội vội vàng vàng ôm đống giấy ờ lướt qua bên cạnh Tiêu Chiến, ra lệnh như một nữ hoàng.
"Không phải có thể gọi giao tới sao...", Tiêu Chiến càu nhàu, cô gái này sao cứ tự cho mình là hay vậy ta.
Không còn cách nào khác, hơi dễ chịu một chút, nhấc người đi mua.
Luôn có cảm giác hôm nay có chút lành lạnh, hình như mới vào thu mà ta, sao mà lạnh nhanh vậy nhỉ... Tiêu Chiến thở dài, trong quán mua về đồ uống Vương Nhất Bác thích, Lý Ngọc Khiết còn muốn một ly Frappuccino, thật là quá đáng.
Đợi đến lúc về đến công ty, Tiêu Chiến cảm giác trước mắt đều là sao. Hơi thở nặng nề, cậu đứng trước cửa nghỉ ngơi một lát, rồi mới gõ cửa.
Vương Nhất Bác đang cắm đầu trong đống giấy tờ, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chiến.
"Sao lại là cậu đi mua?"
"Hả?", Tiêu Chiến hơi ngẩn người, đưa cafe qua, không trả lời.
Vương Nhất Bác bị mấy ông già ngoan cố trong hội đồng quản trị làm phiền rất lâu rồi, mấy ngày nay không có nói chuyện đàng hoàng với Tiêu Chiến.
"Sắc mặt sao xấu vậy?", Vương Nhất Bác cầm lấy cafe.
"Không sao, đổi mùa có chút không thích nghi...", Tiêu Chiến đem ly Frappuccino lạnh ngắt đưa cho Lý Ngọc Khiết.
"Sao uống lạnh vậy?", Vương Nhất Bác nhìn ly Frappuccino trong tay Lý Ngọc Khiết nhăn mặt.
"Em thích mà... Tiêu Chiến, cảm ơn cậu nha, tiền tôi chuyển wechat cho cậu rồi.", Lý Ngọc Khiết hài lòng uống một ngụm, quay đầu nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không lên tiếng, lắc lắc đầu. Trước mặt đột nhiên tối sầm, cũng may Tiêu Chiến vịn vào lưng ghế nên không ngã xuống.
Âm thanh không nhỏ, Vương Nhất Bác đứng dậy bước qua, "Sắc mặt khó coi như vây. Không khỏe sao?"
"Anh...anh...Nhất Bác", trước mắt mờ mịt, trước khi Vương Nhất Bác đến gần, Tiêu Chiến hoàn toàn mất sức.
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, người bé nhỏ trong lòng cả người nóng hổi, "Tiêu Chiến! Tỉnh lại, đừng ngủ!"
Trong ấn tượng, thể chất Tiêu Chiến không tốt, dễ bệnh, nhưng trước giờ chưa từng thấy trực tiếp ngã xuống trước mặt mình, Vương Nhất Bác nhất thời luống cuống.
"Đau...", Tiêu Chiến mơ mơ màng màng kêu lên, Vương Nhất Bác nghe không được rõ lắm.
"Đau ở đâu? Có uống thuốc không?", Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến kiểu công chúa, chạy về văn phòng của mình.
"Anh...Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến yếu ớt cuộn vào lòng Vương Nhất Bác, bàn tay nhỏ kéo vạt áo Vương Nhất Bác.
"Ừ, tôi đây nè, cậu không khỏe chỗ nào?", Vương Nhất Bác để cậu dựa vào trong lòng mình, gọi điện cho Lý Hạo, "Tiêu Chiến đang sốt, cậu xem cậu ấy uống thuốc gì, tôi nhớ cậu ấy dị ứng với một loại thuốc hạ sốt, cậu đi hỏi chú Trần."
"Dạ vâng.", Lý Hạo vội vàng cúp máy.
Vương Nhất Bác dùng mền cuộn Tiêu Chiến lại, người trong lòng chắc là sợ lạnh, hơi run rẫy. Một lúc sau Tiêu Chiến bắt đầu ho, môi từ từ trở nên tím tái.
"Tiêu Chiến...chúng ta đi viên được không?", Vương Nhất Bác có hơi lo lắng, bộ dạng này là đang phát bệnh.
"Không...không muốn...", không hiểu sao Tiêu Chiến lại bắt đầu khóc, nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống quần Vương Nhất Bác, sau đó thấm vào quần."Nghe lời!", Vương Nhất Bác không để ý đến lời kháng cự của người trong lòng, trực tiếp ôm cậu xuống hầm xe.