"Nhất Bác! Hôm nay phải mổ!", Vương Hạo Hiên đó giờ chưa từng như bây giờ chạy cật lực trên hành lang bệnh viện.
Vương Nhất Bác vừa lau mặt cho Tiêu Chiến xong, Vương Hạo Hiên liền xông vào nói với anh chuyện này. Kinh ngạc nhìn Vương Hạo Hiên, rõ ràng Vương Nhất Bác không chấp nhận được chuyện hôm nay phải tiến hành phẫu thuật.
"Nhanh như vậy sao?", lấy mền đắp lại tay cho Tiêu Chiến, bé con tối qua mới tỉnh được một lát lại ngủ nữa rồi, Vương Nhất Bác không dám ngủ say.
"Vừa nãy có một bệnh nhân đưa vào, cấp cứu thất bại, người đó ký giấy hiến xác, vì vậy, em đã so sánh nhóm máu của hai người, được đó.", mắt Vương Hạo Hiên sáng rực, phấn khởi nói với Vương Nhất Bác.
"Vậy em ấy...", Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía bé con của anh.
"Liều một lần đi, Vương Nhất Bác, mặc dù không có 100% hi vọng, nhưng đối với bé Chiến đó cũng là một con đường sống. Em đi chuẩn bị trước, anh đừng lo.", Vương Hạo Hiên nói mấy câu liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Để lại Vương Nhất Bác một mình đứng ngẩn ngơ rất lâu.
Đèn phẫu thuật sáng lên, chú Trần cũng tới cùng chờ với Vương Nhất Bác. Tống Kế Dương cũng xin nghỉ phép đến, cậu muốn ở cùng với cả hai người bên trong phòng phẫu thuật.
Đời chờ là một quá trình lâu dài, Vương Nhất Bác là người chịu giày vò nhất.
Tới giờ cơm trưa, cục cưng của bọn họ đã ra đời.
Là một bé trai, do sinh sớm nên nhìn có chút khó coi, cả người đều đỏ hau hau, bác sĩ nói một câu chúc mừng, chú Trần cùng đi đặt đứa bé vào lồng ấp.
Tống Kế Dương mua cơm cùng ăn với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không có tâm trạng. Tiếp theo mới là thời gian giày vò nhất, bé con của anh sẽ đi vào cửa sinh hay lại đi vào bên cực đoan khác.
Một giờ.
Hai giờ.
Ba giờ.
"Tổng giám đốc Vương, hay anh uống chút nước đi, anh cứ gắng gượng như vậy, bé Chiến sẽ đau lòng lắm.", Tống Kế Dương nhìn Vương Nhất Bác không ăn không uống, không khỏi có chút xót xa.
Vương Nhất Bác vẫn không động tay.
"Anh cứ như vậy mà đợi cậu ấy ra à, chẳng may giận thì...", Tống Kế Dương bĩu môi, anh là sếp, cũng không thể cự lại được. Không ngờ ly nước trên tay vừa buông ra, Vương Nhất Bác liền nhận lấy ly nước, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên cửa phòng phẫu thuật, nước vẫn uống.
Từ lúc trời sáng đến khi trời tối, chú Trần sau khi đem cơm tối cho bọn họ thì lại đi qua lo cho cục cưng.
Đến 9 giờ tối, đèn phòng phẫu thuật mới tắt.
Vương Nhất Bác muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện chân tê không thôi, chú Trần thấy vậy lập tức qua đỡ anh. Thời khắc này, sốt ruột, lo lắng, tuyệt vọng còn có chút hi vọng, vô cùng phức tạp.
Vương Hạo Hiên và giáo viên hướng dẫn của cậu ta mệt mỏi bước ra, gật đầu với Vương Nhất Bác, mỉm cười, "Thành công rồi."
Những giọt nước mắt vui vẻ chảy xuống, tay phải nắm chặt ống quần của mình.
"Nhưng vẫn còn phải chú ý, còn có tình trạng thải trừ, xem tình trạng hồi phục của cậu ấy thế nào.", giáo viên hướng dẫn của Vương Hạo Hiên nhắc nhở.
"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!", Vương Nhất Bác không ngừng gập người cảm ơn.
"Theo dõi em ấy thêm nửa tiếng nửa rồi chuyển qua phòng ICU, anh về nghỉ ngơi đi, Nhất Bác, tiếp theo chỉ có thể trông chờ vào anh chăm sóc cho em ấy thôi.", Vương Hạo Hiên nói.
"Được, anh đi xem em ấy, anh xem em ấy trước.", Vương Nhất Bác nãy giờ cứ vươn cổ nhìn vào bên trong, Vương Hạo Hiên cũng mặc kệ anh.
"Vất vả rồi nha...", Tống Kế Dương ở cách đó không xa tủm tỉm cười nhìn Vương Hạo Hiên, Vương Hạo Hiên bất chợt cảm thấy người này cũng có chút dễ thương, không có đáng ghét như lúc rượt đuổi hay chăn đường trước đây nữa.
"Mệt chết được, tôi về phòng nghỉ đây, đừng có làm phiền tôi.", Vương Hạo Hiên làm ra vẻ chảnh chọe nói.
"Được rồi.", lần này lại dứt khoát.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại nhìn cảnh tượng xung quanh có chút mơ hồ, cử động cái cổ cứng đơ, rất lâu mới phản ứng lại, đây là đang ở nhà.
Tay cử động sờ vào bụng, vị trí đó trống rỗng, tim rớt cái đùng, cục cưng mất tiêu rồi! Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không chọn giữ đứa bé lại!
Tủi thân, đau lòng, buồn bã, trong nhất thời tất cả đều xuất hiện, nước mắt như trân châu đứt chỉ, chảy mãi không ngừng.
Vương Nhất Bác ôm cục cưng mở cửa vào, thấy Tiêu Chiến trên giường khóc bù lu bù loa, nhất thời ở cửa ngẩn người.
"Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến nhìn anh, càng khóc dữ hơn.
"Tỉnh rồi? Bé cưng, em tỉnh rồi!", Nhanh chóng bước đến bên giường, cục cưng trong phút chốc bị vứt qua một bên giường.
"Hu... Cục cưng đâu, Hàm Hàm của em đâu...", Tiêu Chiến lúc này vô cùng đau lòng, kéo Vương Nhất Bác tiếp tục khóc.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Vương Hựu Hàm lúc này đã một tuổi lập tức la lên, "Có!"
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng hiểu tại sao bé con lại khóc thành bộ dạng này rồi.
"Hàm Hàm đã nói có đó, em có nghe không hả?"
"Hả? Ở đâu?", Tiêu Chiến rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn một chút, được Vương Nhất Bác đỡ dậy, thấy một nhóc con ngồi ở chân giường, trông cứng cáp khỏe mạnh sạch sẽ trắng trẻo, chính xác là bản sao của Vương Nhất Bác.
"Daddy...", nhóc con ngọt ngào gọi một tiếng, hai mắt cong cong, ai thấy cũng thích.
"Nó gọi em hả?", mắt Tiêu Chiến mở lớn hết cỡ, thắc mắc nhìn về phía Vương Nhất Bác.