Tiêu Chiến ở trong phòng rất lâu, đỡ bụng ngồi bên mép giường ngẩn ngơ, suy nghĩ rất nhiều, nhưng không biết nói từ đâu.
Vương Nhất Bác nhìn quần áo của bé cưng, hình như lại tăng thêm không ít, có vài bộ đồ đều là 2, 3 tuổi mới mặc được, ai da, bé con của anh, lại lén anh mua thêm quần áo cho đứa bé rồi.
Cùng một tư thế, hai người ngồi ở hai không gian khác nhau cùng ngẩn ngơ.
Hồi lâu sau, Vương Nhất Bác đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi mới bước ra khỏi phòng.
"Chiến Chiến, anh có thể vào không?", Vẫn là không yên tâm về cậu, Vương Nhất Bác gõ cửa.
Không có tiếng động, nhưng cửa lại mở, là Tiêu Chiến ra mở.
Hai bên cùng nhìn nhau, đều không mở miệng nói câu nào, Tiêu Chiến chủ động ôm lấy Vương Nhất Bác, ngửi mùi hương thơm trên người anh làm cậu đặc biệt yên lòng.
"Bé con à, đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta có cần ngủ trưa trước một giấc không nè?", Vương Nhất Bác ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Chỉ là có chút đáng tiếc...", Tiêu Chiến ở trong lòng cậu buồn bã nói.
"Anh mong rằng chuyện đáng tiếc này không xảy ra với chúng ta, vì vậy a, vì anh cũng vì đứa bé trong bụng, em nhất định phải kiên cường dũng cảm một chút, tương lai anh và em sẽ cùng đối mặt.", Vương Nhất Bác dụi dụi vào bên tai cậu, dịu dàng nhưng kiên định mà nói.
Đôi tay ôm cậu bất giác siết chặt hơn.
"Dạ, anh không thấy em trước giờ luôn dũng cảm sao?", Tiêu Chiến ngước đầu cười hì hì nói.
"Đúng đó, Chiến Chiến của anh trước giờ luôn dũng cảm!", Vương Nhất Bác cụng đầu vào trán cậu, hơi thở quấn lấy nhau.
"Buồn ngủ rồi nè, ngủ trưa thôi."
"Được."
"Anh ngủ với em."
"Được."
"Ôm em ngủ hen."
"Nào, dựa qua đây một chút cho thoải mái."
"Dạ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, mấy bé cưng của anh."
Con người là vậy, cuộc đời cứ lặp đi lặp lại mà không nhận ra rằng có rất nhiều người rời đi mà lâu nay đều không do chính mình quyết định, nhưng cũng nhờ những cuộc chia ly bé nhỏ này mà chúng ta sâu sắc nhận ra tầm quan trọng của việc trân trọng.
Thư nhóc gần đây thích thú với việc nấu ăn, ngày ngày ở trong bếp nghiên cứu, Vương Hạo Hiên mấy ngày nay buồn chán, ngày nào cũng chạy đến nhà Vương Nhất Bác, thỉnh thoảng còn có Tống Kế Dương đi cùng.
"Chiến Chiến à, em không thấy ai kia hơi đặc biệt quan tâm đến Nhất Bác sao?", Vương Hạo Hiên kéo Tiêu Chiến qua một bên nhỏ giọng nói.
"Không có a, nhìn nhầm rồi đó.", Tiêu Chiến cười giỡn nói.
Lúc ăn cơm, Vương Hạo Hiên cảm thấy Thư nhóc quá ư là nhiệt tình với Vương Nhất Bác, đều là mấy món Vương Nhất Bác thích.
"Em bị hay ngốc hay là sao?! Nè!", Vương Hạo Hiên sốt ruột.
"Anh biết tình trạng của em mà, sao còn phải hỏi chứ...", Tiêu Chiến nói với giọng buồn bã, trong ánh mắt đầy sự cô quạnh, thậm chí còn có chút tuyệt vọng, "Em còn có thể ở bên cạnh anh ấy bao lâu nữa chứ, phải có người chăm lo cho cuộc sống của anh ấy chứ."
"Vậy cũng không nên là cậu ta chứ, em có từng nghĩ đến suy nghĩ của Vương Nhất Bác không?"
"Em..."
"Tiêu Chiến à, em xem Vương Nhất Bác là người thế nào? Anh ấy trước giờ chưa từng từ bỏ, sao lại không cho mình một chút dũng khí chứ?", Vương Hạo Hiên lắc đầu, thở dài.
"Em sợ, em sợ mà...", Tiêu Chiến cắn răng, cúi đầu không nói gì.
"Chiến Chiến, em đâu rồi?", Vương Nhất Bác cầm một ly sữa đi tìm Tiêu Chiến.
"Ở đằng sau nè.", Vương Hạo Hiên sắc mặt khó coi đi qua.
"Sao lại ở đây thế, lạnh quá trời, vào trong đi.", Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, "Cầm sữa ủ ấm tay được không?"
"Dạ, anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến muốn mở miệng nói, nhưng không biết nói thế nào.
"Sao thế? Bé con.?", Vương Nhất Bác cẩn thận đỡ cậu đi vào trong.
"Dạ không...", Tiêu Chiến nhấp một ngụm sữa, nuốt lời định nói xuống.
"Buổi chiều anh pha nước cho em ngâm chân mát-xa nha, cảm giác hai bữa nay em lại bắt đầu phù rồi.", Vương Nhất Bác đã chuẩn bị sẵn thùng nước ngâm chân, chuẩn bị đuổi Vương Hạo Hiên đi.
"Khách còn ở đây đó..."
"Không sao!"