Vương Hạo Hiên bình thường chăm lo cho sức khỏe của Tiêu Chiến, vì vậy liền bị gọi gấp đến bệnh viên, thấy Tiêu Chiến bất tỉnh, Vương Hạo Hiên ở bên cạnh lại gấp gáp.
"Nhất Bác, không sao, em đến rồi.", Vương Hạo Hiên vỗ vai Vương Nhất Bác, dùng ánh mắt an ủi anh.
Đèn đỏ phòng cấp cứu sáng lên, Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn nó, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, bé con của anh, ở trong đó.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là cục trường Lý gọi, Vương Nhất Bác ổn định lại tâm trạng, bắt máy.
"Nhất Bác, bé Chiến không sao chứ?"
"Ở trong phòng cấp cứu."
"Tên kia chú bắt về rồi, khi nào con rảnh thì liên hệ với chú, chú không phiền con nữa. Đừng lo lắng, bé Chiến không sao đâu."
"Dạ, được."
Cửa phòng cấp cứu không bao lâu liền mở, Vương Nhất Bác lập tức xông lên, Tiêu Chiến nằm trên giường bệnh, không có chút tỉnh táo nào. Vương Hạo Hiên gỡ khẩu trang, "Không sao, đừng sợ."
"Được.", sau đó liền theo y ta về phòng bệnh.
Tiêu Chiến lúc tỉnh lại thì trời đã tối, mơ mơ màng màng phản ứng đầu tiên là rờ lên bụng, chỗ đó vẫn còn cao, lập tức yên tâm.
"Tỉnh rồi hả?", Vương Nhất Bác cảm nhận được một loạt hành động Tiêu Chiến, ngồi bên cạnh giường.
"Anh Nhất Bác... Anh đi đâu rồi...", mắt bé con liền đỏ hoe, tủi thân nhìn anh.
"Xin lỗi, xin lỗi, không sao rồi, sau này anh sẽ không rời xa em nữa, thật đó.", Vương Nhất Bác dè dặt ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.
"Em sợ lắm, anh không có ở đó...", Vương Nhất Bác cảm nhận rõ ràng bé con đang run rẫy, hai tay ôm chặt eo của cậu.
"Không buồn nữa, không sợ, em đang sợ, cục cưng cũng sẽ sợ nữa.", Vương Nhất Bác vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Chiến.
"Anh Nhất Bác, thư nhóc đâu?", Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến cậu ta.
"Anh nói chú Trần ở nhà, chú ấy sẽ sắp xếp tốt. Em ngủ lâu như vậy, có đói bụng không?", Vương Nhất Bác nhấc người trong lòng dậy, để cậu dựa vào mình.
"Dạ, đói rồi...", Tiêu Chiến trả lời, "Có phải là không được về nhà hem?"
"Đúng nè, phải ở hai ngày.", Vương Nhất Bác trả lời.
"Thôi được, chỉ cần em bé không sao, ở thì ở thôi. Em có thể ăn đùi gà không? Em cực kỳ muốn ăn.", Tiêu Chiến liếm môi.
"Được, để anh gọi đồ ăn, gọi một cái đùi gà to chịu không?", Vương Nhất Bác rút điện thoại ra.
"Anh chắc chắn cũng chưa ăn đúng không?", Tiêu Chiến dựa vào lòng anh, gò má áp vào ngực anh, nghe nhịp đập con tim của anh.
"Anh cũng gọi rồi, ừ, gọi vài món em có thể cùng ăn, vậy chúng ta có thể cùng ăn với nhau rồi."
"Anh Nhất Bác... Em nghĩ em có thể xuất viện rồi.", Tiêu Chiến buồn chán nằm trong bệnh viện ba ngày, ngoài việc truyền nước biển thì là truyền nước biển và truyền nước biển, vẫn là truyền nước biển.
"Bác sĩ nói ở thêm hai ngày thì ở thêm hai ngày.", Vương Nhất Bác gọt cho cậu một trái táo, cắt thành những khoanh nhỏ, "Ăn miếng táo đi."
Tiêu Chiến cũng không giận, ngoan ngoan ăn táo.
"Cho em chơi điện thoại một chút được không?"
"Không được, tối qua em ngủ không tốt, buổi sáng mắt em đều là tia máu, buổi chiều rồi xem.", Vương Nhất Bác giúp cậu vén tóc mái ra phía sau, gần đây không để ý, tóc của bé con hơi dài rồi.
"Anh nói thì giữ lời nha, em chán sắp mốc lên luôn rồi.", nhét hai miếng táo vào miệng, Tiêu Chiến giống như con sóc dễ thương, nhai a nhai.
"Mắt vốn dĩ không tốt, xem ít thôi. Đợi lúc về nhà thì đi cắt tóc thôi, che hết mắt rồi.", Vương Nhất Bác đột nhiên nổi hứng nghịch phá, muốn cắt cho bé con kiểu tóc bob, chắc chắn rất dễ thương.
"Được nha, anh cũng đi ha?"
"Em muốn anh đi chung hả?", Vương Nhất Bác siết chặt tay cậu.
"Dạ, muốn, rất muốn, vô cùng muốn.", Tiêu Chiến nói chắc nịt.
"Vậy thì đi chung với bé con Tiêu Chiến hoy, rủi bé con giận không thèm chơi với mình nữa thì sao, đúng không?"
"Ồ, em hẻm có đâu nè..."
"Thư nhóc em ấy không sao chứ, anh Nhất Bác, em ấy mấy ngày nay sao rồi ha?", Tiêu Chiến buồn chán chơi với ngón tay của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác dừng lại một lúc, rất lâu sau đó mới giải thích với bé con một chút, "Cậu ấy bây giờ không tiện đến gặp em."
"Tại sao vậy ạ?", ánh mắt Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, thắc mắc hỏi.
"Cậu ta... Cậu ta phá đứa bé rồi, trước đây cậu ta còn mang một tia hi vọng, cứ nghĩ rằng tên kia còn nể tình đứa trẻ, ít nhiều gì cũng sẽ để ý một tí, nhưng cậu ta đã nghĩ nhiều rồi.", Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, trong lòng có chút cảm giác an toàn hơn rồi.
"Sao lại như thế chứ...", đột nhiên cảm giác rất buồn, cục cưng của Thư nhóc cũng đã 5 tháng rồi, đứa bé đã biết động rồi, đứa bé đã có cảm nhận với thế giới bên ngoài rồi.
Nhấc tay lau nước mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thấy dáng vẻ cậu như vậy bất giác đau lòng, "Không buồn, có một số lựa chọn, chúng ta không có cách nào quyết định thay cho bọn họ được."
"Chúng ta có thể tự mình quyết định ha... anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, thật ra cậu cũng có chút ích kỉ.
"Chắc là được ha...", Vương Nhất Bác vô cùng bất lực, anh không có quyền làm chủ cuộc đời của Tiêu Chiến, trước đây không được, bây giờ cũng không được, anh chỉ có thể ở cùng cậu, chăm sóc cho cậu, bù đắp cho cậu, cố gắng hết sức giữ cậu lại bên cạnh mình.