Chính vì vậy, Vương Nhất Bác bị ép buộc phải dẫn người kia về nhà.
Bé con dường như không biết lòng người hiểm ác, không quen biết đối phương, không biết xuất thân là gì, liềntốt bụng giúp chàng trai kia sắp xếp một phòng, bận rộn tới lui.
"Bé cưng, em nghỉ ngơi một lát có được không?", Vương Nhất Bác đi theo sau cậu, cậu lấy mền thì anh giúp cậu ôm mền đi.
"Hả? Vẫn chưa giúp Thư nhóc lấy quần áo đó, em ấy cao gần bằng anh, mặc đồ của anh có được không?", Tiêu Chiến quay lại sofa ngồi, cười hì hì nói, ở trên xe nói sao cũng không chịu ngồi ở ghế phụ, chen chút ở hàng ghế sau nói chuyện với chàng trai kia, biết được một số chuyện Thẩm Thư Thư đã trải qua.
Gia đình lâm vào cảnh khó khăn bị ba mẹ bán cho người đàn ông kia, người đàn ông kia chỉ là nhất thời háo sắc, trong nhà cũng có tiền, không bao lâu lại chìm đắm trong chốn chơi bời.
"Em nghỉ một lát có được không?", Vương Nhất Bác nắm lấy tay của bé con, "Anh sợ em sẽ mệt đó."
"Không phải, anh Nhất Bác, anh không thấy Thư nhóc rất đáng thương sao? Bị người thân bỏ mặc, còn bị tên đàn ông kia ức hiếp...", Tiêu Chiến chân mày nhíu chặt, cảm giác như sắp khóc đến nơi.
"Không buồn nữa, không phải đã gặp em rồi sao, chúng ta giúp cậu ấy là được, giúp cậu ta chí ít cũng thấy rằng bản thân mình không phải là không được coi trọng.", Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn bé con tốt bụng, ôm cậu lại, hôn lên khóe môi cậu.
"Chắc là em ấy cũng sắp xếp xong rồi ha, nói em ấy ăn chút gì đi."
"Được."
Thẩm Thư Thư cảm giác mình nửa đời trước thật sự là khổ đến không thấy hi vọng gì nữa, nhưng giờ phút này lại cảm giác có thể thấy được một chút hi vọng.
Thời khắc Vương Nhất Bác xuất hiện trước mặt cậu ta, giống như một vị thần giáng trần, anh ngăn cản tên điên kia lại, trái tim lạnh lẽo trong khoảnh khắc được bàn tay của ai đó ủ ấm.
Nhưng anh lại vội vàng chạy đến bên cạnh một người khác, thì ra, anh là vì cậu mới giúp cậu ta.
Bọn họ còn dẫn cậu về nhà của bọn họ, rất lớn, nhưng rất ấm cúng, chắc là do trong nhà có một cục cưng lương thiện đây mà, vì vậy cậu ta cảm giác đặc biệt ấm cúng.
"Bên này bên này,", Tiêu Chiến vẫy tay với Thẩm Thư Thư, vui vẻ gọi cậu ta, "Anh Nhất Bác nấu mì ngon lắm đó, mau ăn thử đi."
"Cảm ơn...", Thẩm Thư Thư thay một bộ đồ thể thao, dáng vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến gắp một cái trứng gà, còn dặn dò thêm, "Em ăn cho đàng hoàng."
"Dạ, được...", Tiêu Chiến ngoan ngoãn bắt đầu ăn, trên bàn ăn không có tương tác gì cả, nhưng không khí cũng không ngại ngùng.
"Anh Nhất Bác... Em ăn không nổi nữa rồi...", Vương Nhất Bác nhìn bé con làm nũng với mình, mềm lòng.
"Mọi người ăn xong hết rồi, em mới ăn có một chút xíu thôi đó.", Vương Nhất Bác trong lòng thầm lo lắng, "Ăn thêm một chút nữa được không?"
"...Nhưng mà...", Tiêu Chiến khó xử lùi ra sau một chút, nhưng ghế của bàn ăn rất nặng, Vương Nhất Bác múc một muỗng đưa lên miệng cậu, đánh bất lực ăn.
"Được rồi, qua sofa ngồi một lát đi.", Vương Nhất Bác cũng hài lòng rồi, bắt đầu dọn dẹp chén đũa.
"Để em,", Thẩm Thư Thư đi qua giúp một tay.
"Không cần, cậu là khách.", Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó đi vào bếp.
"Thư nhóc, cậu muốn ăn trái cây gì, anh nói anh Nhất Bác rửa, được không?", bé con nhiệt tình nói.
"Không cần đâu, hai người cho em ở đây em đã vô cùng biết ơn rồi, em không biết làm sao để báo đáp hai người.", Thẩm Thư Thư cúi đầu nói, hai tay giày vò vạt áo.
"Anh Nhất Bác... Em muốn ăn dâu...", Tiêu Chiến đứng dậy vào bếp nói với Vương Nhất Bác.
"Được, anh rửa vài trái cho, sao lại qua đây?", Vương Nhất Bác vừa quay đầu lại đã thấy bé con đứng ngay cửa nhà bếp, "Không phải đã nói em qua ghế ngồi sao?"
"Em muốn ở cùng anh."
"Được, anh gần xong rồi, em qua sofa ngồi trước đi, ngoan.", Vương Nhất Bác thấy trong lòng ấm áp nha, miệng thì dỗ dành cậu đi ra ngoài.
"Dạ được..."
"Tiếp theo cậu có dự tính gì không?", ba người ngồi ở sofa, Vương Nhất Bác hỏi Thẩm Thư Thư ngồi đối diện.
"Em cũng không biết, em định ra ngoài tìm công việc và chỗ ở trước.", nhìn mấy trái dâu đỏ tươi trước mặt, cậu ta không có động tay, chỉ ngẩn ngơ nhìn.
"Nhưng bây giờ em không được tiện lắm,", Tiêu Chiến cầm một trái dâu lên, nghe cậu ta nói vậy, lại bỏ xuống, "Hay là, em cứ ở đây một thời gian đi?"
Trong lòng Vương Nhất Bác hoàn toàn không muốn nha, làm phiền đến thế giới hai người của bọn họ, nhưng anh lại không được tỏ thái độ, bé con nhiệt tình như vậy mà, không tạt nước lạnh được.
"Vậy không tốt đâu.", Thẩm Thư Thư lắc đầu.
"Không sao, bình thường tôi đều đi làm, Chiến Chiến ở nhà có một mình, cậu có thể trò chuyện với em ấy.", Vương Nhất Bác cầm lên một trái dâu, đút vào miệng cho bé con.
"Cảm ơn...", Thẩm Thư Thư nhìn hai người bọn họ, nhất thời vành mắt đỏ hoe.
"Không sao.", Vương Nhất Bác mỉm cười.
Lo cho bé con xong, thấy cậu đã ngủ say, Vương Nhất Bác từ trong phòng đi ra thì gặp Thẩm Thư Thư đang ở phòng khách.
"Tổng giám đốc Vương...", cậu ta vừa mở miệng, Vương Nhất Bác đã mở miệng nói trước.
"Tôi cũng không biết để cậu ở đây là đúng hay sai, Chiến Chiến em ấy rất thích cậu, tôi không muốn em ấy buồn.", Vương Nhất Bác thở dài, nói tiếp, "Sau này có thể sẽ phải phiền cậu một chút, bé con của tôi sức khỏe không tốt, tôi thường không yên tâm để em ấy ở nhà một mình."
"Hai người đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ.", Thẩm Thư Thư mỉm cười nói.
"Cũng không phải trước giờ đều như vậy, trước đây tôi đối xử với em ấy không tốt chút nào, đều là em ấy chăm sóc tôi. Mãi sau này tôi mới nhận ra em ấy quan trọng đến thế nào.", Vương Nhất Bác đi đến bàn ăn, mỉm cười sờ lên cuốn sổ nấu ăn do tự Tiêu Chiến làm. Cuốn sổ được bé con vẽ tay từng trang một theo sở thích của anh.
"Chí ít bây giờ vẫn còn kịp."
"Phải..."