Mặc dù đã xác định được kẻ đứng sau chuyện lần rất, nhưng Vương Nhất Bác không có tâm trạng quan tâm, có thể cho cô ta sống vui vẻ thêm mấy ngày nữa, Tiêu Chiến và đứa bé trong bụng vẫn chưa ổn định.
Do đó việc này cứ bị trì hoãn.
"Chiến Chiến, anh về rồi nè.", Vương Nhất Bác thấy lạ, bình thường khi anh tan ca về nha, bé con thường ngồi ở sofa đợi anh về, hôm nay mặc dù về sớm, cũng đâu đến nỗi không để ý anh chứ.
Chú Trần từ trong bếp đi ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác, "Cậu chủ, không phải cậu đón cậu Tiêu ra ngoài rồi sao? Sao... cậu lại về trước vậy?"
Nghe đến đây Vương Nhất Bác giật thót tim, ai đón Tiêu Chiến ra ngoài?
"Chuyện khi nào?"
"Cỡ khoảng một tiếng trước...", chú Trần ý thức được hình như xảy ra chuyện lớn rồi.
"Ai đến đón em ấy?", Vương Nhất Bác không dám tin bắt lấy cánh tay của chú Trần, căng thẳng đến độ gân xanh trên tay cũng nổi lên hết.
"Là, là tiểu thư nhà họ Lý..."
Nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, Vương Nhất Bác gọi điện cho Lý Ngọc Khiết, sau một hồi tút tút rất lâu, Lý Ngọc Khiết mới bắt máy.
"Cô đem Tiêu Chiến đi đâu rồi hả?", như tát nước vào mặt, Vương Nhất Bác không cho cô ta cơ hội nói.
"Anh, anh Nhất Bác...", bên kia đầu dây truyền đến giọng của Tiêu Chiến, "Cô, cô ta uống hết lọ thuốc, bây giờ vẫn đang nôn... Điện thoại của em mất tiu rồi, anh Nhất Bác..."
"Chiến Chiến đừng sợ, đừng sợ, em biết mình đang ở đâu không?", Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, nói với bản thân phải giữ bình tĩnh, không được luống cuống.
"Em không biết nữa...", Tiêu Chiến vẫn luôn kìm nén không dám khóc, "Đây hình như là nhà của Lý Ngọc Khiết... Nhưng cô ta khóa chết cửa rồi... em không ra được, em cầm ghế phá cửa cũng không mở được..."
"Được rồi, bé cưng, em đừng ở chung một chỗ với Lý Ngọc Khiết, em có thể đi qua chỗ khác không?", Vương Nhất Bác hỏi.
"Được...", Tiêu Chiến mò mẫm đứng dậy, "Nhưng cô ta thì sao, cô ta hình như sắp tèo rồi...""Không sao, anh đến liền đây, chúng ta cứ giữ máy...đừng tắt máy...được không?", Vương Nhất Bác xoay người lái xe ra ngoài, trước khi rời đi dặn chú Trần liên lạc với Vương Hạo Hiên và Lý Hạo.
"Bé cưng, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài không?", Vương Nhất Bác hỏi dò.
"Khụ khụ khụ... Ngoài cửa có... Em thấy ngoài cửa có thửa ruộng...", Tiêu Chiến nhìn quanh bốn phía, "Còn có... Còn có... Một dòng sông..."
"Là biệt thự biệt lập sao?", Vương Nhất Bác hỏi.
"Dạ, không phải là tòa nhà căn hộ... Khụ khụ khụ..."
"Bé cưng, em sao vậy?", từ lúc nãy Tiêu Chiến đã bắt đầu ho, khiến Vương Nhất Bác rất căng thẳng.
"Hơi lạnh...", Tiêu Chiến chà chà cánh tay của mình.
"Em có thể tìm thứ gì đại loại như quần áo hay mền gì không, đừng để mình bị lạnh, anh sắp đến đó rồi.", Vương Nhất Bác vừa dùng một điện thoại khác bảo Lý Hạo tra biệt thử của Lý Ngọc Khiết, vừa dỗ dành Tiêu Chiến.
Lúc này anh lo lắng cho sức khỏe của Tiêu Chiến, bé cưng mới ổn định chưa lâu, sức khỏe đang dần dần hồi phực, bị Lý Ngọc Khiết dày vò như vậy, chẳng may lại quay về điểm xuất phát thì làm sao!
"Em tìm được một cái mền nhỏ...", Tiêu Chiến vui vẻ nói, "Anh Nhất Bác... Anh đến đâu rồi..."
"Anh sắp tới rồi... bé cưng, đừng sợ.", Vương Nhất Bác thấy Lý Hạo gửi định vị qua cho mình, lập tức đạp ga xuất phát.
"Anh Nhất Bác... Có phải em lại gây phiến phức cho anh không? Xin lỗi, em không cố ý đâu, cô ta nói với em, anh đang đợi em, em rất vui mừng đi theo cô ta đến đây... Em không biết sẽ thành ra như vầy.", Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia nói, "Anh Nhất Bác... Đừng ghét em có được không?"
"Anh lúc này rất muốn được ôm em vào lòng, Chiến Chiến, anh biết trước đây anh luôn đối xử tệ với em, anh cũng không biết tại sao ông nội lại cứ bắt anh phải sống với em, nhưng mà, ngày hôm đó, anh mới phát hiện ra rằng hình như em đối với anh mà nói, có một ý nghĩa khác. Anh rất muốn bảo vệ em, anh muốn nuôi em trở nên xấu tính, muốn em được mạnh khỏe.", Vương Nhất Bác nói, như đang tỏ tình với Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác không biết rằng, Tiêu Chiến khi nghe những lời này của Vương Nhất Bác, nước mắt đã đầm đìa.
"Tiêu Chiến, đợi xong chuyện này, chúng ta đi đăng ký kết hôn được không? Những điều trước đây mà anh tiếc nuối và bỏ lỡ, anh không muốn những ngày sau này lại như vậy, có em là được rồi."
"Da... Được... Em đợi anh nhiều năm như vậy rồi... anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến cảm giác mình khóc đến sắp nghẹt thở, "Vui qua đi à, em luôn cho rằng anh ghét em, sống với em, chỉ vì ủy thác của ông nội."
"Em rất quan trọng!", liền đó là tiếng thắng xe, Vương Nhất Bác dừng xe, lập tức nhảy xuống.Đó là biệt thự biệt lập, Vương Nhất Bác đếm số nhà, chạy đến cửa, "Tiêu Chiến! Có nghe thấy tiếng anh không?"
Trong điện thoại và bên ngoài đều là giọng của Vương Nhất Bác truyền đến, khiến lòng Tiêu Chiến bất giác có cảm giác an toàn, cậu mò mẫm bước đến cửa, đập vào cửa.
"Anh Nhất Bác..."
"Ngoan, em lùi ra phía sau một chút, anh tông cửa vào!", Vương Nhất Bác nói xong liền bắt đầu tông cửa, cửa chống trộm của biệt thự khá tốt, cánh của này khá chắc chắn, vai Vương Nhất Bác đau rần mới phá được cửa.