Sự im lặng của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến rất buồn, về đến nhà anh chỉ sắp xếp cho Tiêu Chiến nghỉ ngơi, sau đó liền ra khỏi phòng, hai người dường như lại trở về như trước, không nói chuyện.
Tiêu Chiến ngồi trên giường, mắt không nhịn được bắt đầu cay cay.
Vương Nhất Bác qua một lúc sau mới đi vào, trong tay bưng mâm đồ ăn, thấy Tiêu Chiến ngồi trên giường mắt đỏ hoe.
"Sao lại khóc rồi?", Vương Nhất Bác đặt mâm đồ ăn xuống, lập tức đến bên cạnh cậu, đau lòng lau nước mắt cho cậu.
"Anh Nhất Bác, anh giận rồi hả?", Tiêu Chiến dè dặt kéo góc áo Vương Nhất Bác, sợ sệt hỏi.
"Không đâu, sao anh lại giận em chứ, đừng nghĩ lung tung nữa, vừa nãy anh đi lấy đồ ăn cho em, giày vò cả buổi chiều, chắc là đói bụng rồi.", Vương Nhất Bác biết mình không cho bé con đủ cảm giác an toàn, cho nên cậu mới như vậy.
"Anh có thể đừng đi không?", Tiêu Chiến vẫn nắm chặt góc áo của Vương Nhất Bác, cảm giác lại sắp khóc nữa.
"Không đi, Chiến Chiến ở nhà, anh sẽ không đi đâu hết, anh ở bên cạnh Chiến Chiến, vậy Chiến Chiến ngoan ngoãn ăn cơm được không nào?", Vương Nhất Bác kiên nhẫn nói.
"Dạ...được.", bé con mếu máo, nhưng vẫn ngoan ngoan buông Vương Nhất Bác ra, ánh mắt dán lên người Vương Nhất Bác.
Đút Tiêu Chiến ăn được nửa chén cháo, Tiêu Chiến liền bắt đầu lắc đầu, Vương Nhất Bác cũng không cố ép, dìu cậu nằm xuống, "Anh đi ăn chút cơm, quay lại liền, em nằm trước một lát nhé."
"Dạ.", thật ra bé con vẫn nước mắt lưng tròng, Tiêu Chiến lúc này trở nên yếu đuối, Vương Nhất Bác hiểu, vì vậy, anh khom lưng giúp cậu tấn mền, hôn lên trán bé con một cái.
"Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ không đi đâu."
Vương Nhất Bác rất nhanh đã ăn xong, sau đó ở cùng với bé con của anh. Nhưng vừa mới về phòng, người trên giường đã không thấy đâu, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nôn mửa của Tiêu Chiến.
"Chiến Chiến?", Vương Nhất Bác nhanh chóng đỡ lấy cậu, bé con nôn đến mặt mũi trắng bệt, cảm giác người quen thuộc đến gần, cậu vươn tay ôm lấy eo của anh.
"Còn khó chịu không?", Vương Nhất Bác dịu dàng dìu cậu ra ngoài, sao mới có một lúc mà đã nôn thành bộ dạng này rồi.
Tiêu Chiến không còn sức để nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chúng ta đi nằm một lát có được không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, vốn dĩ đứng thì có hơi chóng mặt, nằm xuống thì cả thế giới như xoay vòng vòng, "Chóng mặt... Anh Nhất Bác, cho em dựa một lát được không?"
"Được, đứng thì có mệt lắm không? Nào...", Vương Nhất Bác ngồi xuống mép giường, để Tiêu Chiến ngồi lên chân quay mặt về mình, "Như vầy có khó chịu không?"
"Tạm ổn... anh Nhất Bác, đừng giận...", Tiêu Chiến bên tai anh đáp lời.
Nhẹ nhàng vỗ lưng bé con, Vương Nhất Bác hôn lên thái dương cậu, "Anh không có giận xíu nào hết, thật, anh mong Chiến Chiến được mạnh khỏe."
"Xin lỗi..."
Vương Nhất Bác cảm giác ở chỗ cổ đột nhiên có hơi nóng, bé con khóc rồi.
"Không có xin lỗi, Chiến Chiến mãi mãi không có lỗi với anh, thật đó...", Vương Nhất Bác hai tay ôm Tiêu Chiến, bị bé con xin lỗi khiến anh có chút tự trách, "hôm nay bác sĩ nói sức khỏe của em không thích hợp mang bạn nhỏ này, làm sao đây, Chiến Chiến..."
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ ôm chặt Vương Nhất Bác.
Cảm nhận rõ ràng Tiêu Chiến trong ngực mình đang run lên, Vương Nhất Bác đột nhiên thấy cay sống mũi, "Chiến Chiến a..."
"Đừng bỏ em... Đừng bỏ bạn nhỏ..."
"Được", Vương Nhất Bác đột nhiên nức nở.
Tiêu Chiến giữ tư thế dựa vào Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngủ một lúc, không lau sau lại bị nóng làm cho tỉnh lại.
"Ư...", Tiêu Chiến nhấc tay muốn cởi quần áo.
Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến cảm lạnh, nhiệt độ máy lạnh chỉnh lên rất cao, kết quả làm bé con bị nóng. Anh nhấc tay lau mồ hôi trên trán Tiêu Chiến, đều là mồ hôi, ngón tay giúp cậu vén tóc, cũng nóng hầm hập.
"Nóng..."
"Đừng kéo quần áo, chúng ta đi tắm đi, được không?", Vương Nhất Bác với tư thế đó, trực tiếp ôm Tiêu Chiến lên, nước ấm chảy qua cơ thể, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, hơi nóng bao trùm lấy nhà tắm, gò má Vương Nhất Bác cũng bắt đầu ửng đỏ.
Sau khi nhìn rõ mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên cười lên, Vương Nhất Bác thấy cậu đột nhiên cười, cũng bị cậu chọc cười.
Nhấc tay nhéo mũi cậu, "Cười cái gì?"
"He he...", bé con không trả lời mà tiếp tục cười, Vương Nhất Bác vốc nước ấm vào ngực Tiêu Chiến, chọc cậu cười vui vẻ hơn.
Tiêu Chiến cũng đột nhiên trả đòn, lấy nước nóng trong bồn tạt lên người Vương Nhất Bác.
Hai người trong nhà tắm nghịch một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới kết thúc chương trình tắm gội, hai người thoải mái quay về phòng ngủ, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác quấn lại như con nhộng.
"Nào, sấy tóc khô rồi hãy vào mền, được không?"
Gió ấm thổi đến, Vương Nhất Bác tỉ mỉ giúp bé con sấy khô tóc, tinh thần bé con lúc này cũng tốt lên rất nhiều, áo choàng tóc hơi lớn, cổ áo bên vai trái tự động trượt xuống.
"Ăn mặc hở hang nha.", Vương Nhất Bác mỉm cười ôm bé con, "Có đói bụng không? Chúng ta xuống ăn gì đi?"
"Da, em muốn ăn bún xào..."
"Bún xào à, được a, anh cũng muốn ăn nè", Vương Nhất Bác mỉm cười, gửi tin nhắn Wechat cho chú Trần, sau đó tiếp tục mặc quần áo cho Tiêu Chiến.
"Em tự làm.", Tiêu Chiến rất không quen chuyện Vương Nhất Bác mặc quần áo cho cậu, vội vươn tay nhận quần áo.
"Chậc chậc, em là thỏ con sao?", Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mặc bộ đồ ngủ lông màu san hô, lông mềm mềm như một chú thỏ.
"Hì hì, đúng nha...", Tiêu Chiến lộ ra răng thỏ, kéo quần ngủ lên, "Em cũng phải mua cho anh bộ đồ ngủ loại lông này, lần sau anh mặc chung với em."
"Không cần, anh không mặc.", Vương Nhất Bác chê bai nói, "Mềm mềm dễ thương không thích hợp với anh."
"Hì hì... Vậy anh còn phúng phính...", nói rồi không quên vươn tay xoa xoa gò má của anh."Anh sẽ nuôi cho em mập lên, rồi sẽ phúng phính!", Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng, khiến bé con trong lòng cười khúc khích.