Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Tiêu Chiến lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác.
"Anh Nhất Bác, em có thể nói chuyện với anh tí được không?"
"Ừ, nói đi.", Vương Nhất Bác xếp gọn hồ sơ trong tay, nhìn Tiêu Chiến, hình như Tiêu Chiến thay đổi rất nhiều, mặc dù sắc mặt vẫn còn chút nhợt nhạt, nhưng có chỗ nào đó đã thay đổi rồi.
"Chúng...Chúng ta...", Tiêu Chiến ngượng ngùng nói, hai tay căng thẳng liên tục bấu víu vạt áo.Vương Nhất Bác nhìn cậu, cũng không cắt lời.
"Có thể nào...chúng ta, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!", Tiêu Chiến hỏi.
Đầu Vương Nhất Bác đột nhiên trống rỗng, sau đó từ tốn hỏi, "Cậu chắc chứ?"
"Dạ, em muốn!", Tiêu Chiến gật đầu.
"Tôi sao cũng được, cậu quyết định là được!", Vương Nhất Bác nhếch miệng cười, đứng dậy, "Buổi tối tôi đến tìm cậu."
Vì câu nói này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đặc biệt mở cửa, hồi hộp chờ đợi Vương Nhất Bác.
Lúc Vương Nhất Bác đến thì đã gần 10 giờ, xử lý xong việc của công ty mới đến, trên người khoác chiếc áo tắm màu xám, Tiêu Chiến đã ngủ say rồi.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Tiêu Chiến mở mắt.
"Anh Nhất Bác..."
"Cởi ra!", Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến như một vị vua.
Không có khúc dạo đầu, Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác mà nói, giống như một công cụ phát tiết, thật ra, đây cũng là cách cậu phát tiết đối với việc ông nội Vương sắp xếp cuộc hôn nhân này cho cậu.
Vương Nhất Bác không để ý đến tình trạng sức khỏe của Tiêu Chiến, chỉ phát tiết lửa giận trong lòng, một lần hai lần ba lần, Tiêu Chiến không dám xin tha, chỉ cắn chặt môi âm thầm chịu đựng.Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, cả người đau nhức, cái chân cũng không nhấc lên nổi. Nhìn thấy cả giường lộn xộn, Tiêu Chiến sờ lên mặt của mình, có chút không dám tin.
Nhưng xấp tiền được đặt trên tủ đầu giường, khiến Tiêu Chiến đột nhiên ngột ngạt, đây là Vương Nhất Bác để lại? Anh ấy xem cậu là gì...
Tủi thân, dời núi lấp biển.
Ông nội Vương cảm giác quan hệ của hai đứa trẻ hình như có chút gì đó khác lạ. Vương Nhất Bác không còn lạnh lùng nữa, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với Tiêu Chiến.
Hài lòng với hiện trạng, ông nội Vương vui vẻ đợi ẵm cháu.
Vương Nhất Bác vẫn như cũ cách ngày đi tìm Tiêu Chiến, trên đầu giường mỗi ngày vẫn sẽ xuất hiện xấp tiền chướng mắt.
"Ông nội, đám người trong hội đồng quản trị, con nghĩ là có vài người nên giải quyết rồi.", Vương Nhất Bác nói với ông nội, đám người rục rịch chộn rộn làm Vương Nhất Bác hận không thể trực tiếp ra tay.
"Con xem rồi tự quyết đi, hôm nay bọn họ đem bản thiết kế của con sửa thành thứ không ra gì, điều đó đã rõ ràng rồi, con cũng lớn rồi, nên tự có phán đoán của mình.", ông nội Vương thở dài."Dạ.", sau khi trở lại công ty Vương Nhất Bác phụ trách mảng thương mại và thiết kế, nhưng đám người hội đồng quản trị chủ yếu là thấy anh còn trẻ, muốn chèn ép.
"Anh Nhất Bác, em có thể vào không?", Tiêu Chiến hỏi.
"Vào đi", Vương Nhất Bác dụi dụi mắt, thiết kế này quả thật làm khó anh rồi, dù sao thì chuyên môn của anh cũng không phải thiết kế.
"Uống chút sữa đi.", Tiêu Chiến đem sữa nóng đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác, gần đây Vương Nhất Bác chắc là vất vả lắm, ốm đi rồi.
"Cảm ơn..."
Nhìn bản thiết kế trên bàn, Tiêu Chiến nhịn không được nhìn thêm một lúc, "Cái này đặt ở đây có phải tốt hơn một chút không?"
"Hả?", Vương Nhất Bác cầm bản vẽ lên xem, "Cậu thấy chỗ nào nên chỉnh sửa?"
"Dạ...Cái này có thể để ở đó, nhưng vùng này hơi bị chõi, có thể bỏ đi...", Tiêu Chiến nói ra cách nhìn của mình, nét mặt Vương Nhất Bác phút chốc trở nên khác lạ.
"Cậu ngồi đi, tôi sửa lại một chút.", Vương Nhất Bác kêu Tiêu Chiến ngồi bên cạnh mình.
Người đang làm việc quả thật rất có sức hấp dẫn, Vương Nhất Bác thao tác trên máy tính một lúc, khiến Tiêu Chiến không thể rời mắt.
Đêm nay đối với Tiêu Chiến rất khó quên, không ngờ Vương Nhất Bác lại kêu mình chỉnh sửa bản vẽ thiết kế. Khoảng cách hai người gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở phả vào mặt nhau.
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, Tiêu Chiến vẫn còn nằm sấp trên bàn ngủ, lông mi dài như một chiếc quạt nan, rõ ràng cũng là ngũ quan bình thường, nhưng mà, khi ghép với nhau lại có chút bắt mắt.
"Tiêu Chiến, dậy đi...", Vương Nhất Bác cảm giác bản thân mình bị gì rồi, sao nhìn Tiêu Chiến lại nảy sinh ra loại cảm giác đó, dùng sức đẩy đẩy Tiêu Chiến.
"Ô,,,chào buổi sáng..."
"Hôm nay đến công ty với tôi, mau đi rửa mặt đi.", Vương Nhất Bác hối thúc Tiêu Chiến, xem ra đám người hội đồng quản trị đó không còn gì có thể dồn ép rồi.
"Em hả?", Tiêu Chiến không hiểu.
"Ừ, nhanh lên!", Vương Nhất Bác không để ý đến Tiêu Chiến, đem tài liệu nhét vào túi.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn, nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, vội vội vàng vàng lấy một bộ đồ, ngoan ngoãn xuống dưới lầu đợi Vương Nhất Bác.
"Chiến Chiến, hôm nay sao dậy sớm vậy?", chú Trần quản gia thấy Tiêu Chiến bèn ân cần hỏi.
"Hôm nay đến công ty với anh Nhất Bác... Chú Trần, bữa sáng có thể gói lại mang theo không?", Tiêu Chiến hỏi.
"Ừ, được, để chú gói lại cho con."
"Cảm ơn chú..."
Vương Nhất Bác khi đến công ty chỉ kêu Tiêu Chiến ở lại trong văn phòng của mình, sau đó bản thân vội vã đi họp.
Tiêu Chiến đem bình giữ nhiệt ôm trong lòng, sợ bị nguội mất.
Một lát sau có một cô gái xinh đẹp bước tới gọi cậu, "Cậu là Tiêu Chiến? Đi theo tôi đi.", Tiêu Chiến cảm nhận được mùi dây cáp trên người cô ta.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi theo, hiện ra trước mắt là một phòng họp, Tiêu Chiến đang bước về phía trước đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?", cô gái hỏi.
"Tôi...", Tiêu Chiến có chút luống cuống.
"Vào đi...", Vương Nhất Bác vẫy tay ngoắc Tiêu Chiến, ra dấu cậu ngồi kế bên, "Cậu xem cái này đi."Tiêu Chiến ngoan ngoãn đến gần, bị nhiều cặp mắt dòm ngó, có chút khó chịu, ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, lại cho cậu cảm giác yên bình.