Một bóng người xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác, dáng vẻ lo lắng nhìn Vương Nhất Bác, khi thế hùng hổ chạy qua.
"Nhất Bác, từ chiều hôm qua đến giờ anh bắt đầu không trả lời tin nhắn của em, bị gì vậy?", Lý Ngọc Khiết dáng vẻ xinh đẹp, đáng yêu nói.
"Không có gì, xảy ra chút chuyện thôi.", Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi xuống đàng hoàng, nói với Tiêu Chiến: "Chân đừng cử động lung tung, có muốn ăn trái cây không?"
Tiêu Chiến lắc đầu.
"Tiêu Chiến, sao cậu lại ở đây?", Lý Ngọc Khiết không phải là chưa nghe qua, mấy tin tức bàn tán trong công ty không phải cô không biết, nhưng tận mắt thấy Tiêu Chiến ở đây, cũng khiến cô khá kinh ngạc.
"Tôi...", Tiêu Chiến muốn mở miệng giải thích một chút gì đó, nhưng suy nghĩ lại, sao mình phải giải thích chứ!
"Em ấy vẫn luôn ở đây.", Vương Nhất Bác không nhìn cô, đắp lên chân Tiêu Chiến một cái mền bông nhỏ, đây là cái mền trước đây ông nội mua cho Tiêu Chiến, con nít hay thích mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ, trên mền có hình SpongeBob nhe răng ra cười.
"Em lo cho anh lắm, nên mới đến đây xem, thật ngại quá, không có báo trước.", Lý Ngọc Khiết khép nép nói, hai tay bắt chéo nhau buông xuống phía trước, dáng vẻ e ngại.
"Không sao, bây giờ xem xong rồi, về đi.", Vương Nhất Bác đứng dậy, đi về phía nhà bếp, mặc dù Tiêu Chiến không muốn ăn trái cây, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đi lấy một ít, trước bữa ăn chú Trần có nói với anh, Tiêu Chiến kén ăn, rất ít khi ăn trái cây, rau củ cũng rất tùy ý, thịt cá thì sao cũng được, có lúc còn chan canh ăn luôn.
"Anh, anh Nhất Bác, cô ấy là khách, có cần nói cô ấy ngồi chút không ạ?", Tiêu Chiến kéo tay áo của Vương Nhất Bác, rủi sau này quay lại đi làm cô ta làm khó mình thì sao.
"À, không cần đâu, cảm ơn, em về trước nha, ngày mai gặp.", Nói xong, Lý Ngọc Khiết chạy như bay rời khỏi nhà họ Vương, vốn dĩ chỉ muốn xem Vương Nhất Bác có chuyện gì hay không, không ngờ lại ăn một bữa cơm chó.
Chú Trần tiễn Lý Ngọc Khiết ra đến cửa, lịch sự chào tạm biệt.
Một lúc lâu sau, đối mặt với cánh cửa đóng kín, Lý Ngọc Khiết dùng móng tay mới làm của mình đâm vào lòng bàn tay đến khi chảy máu.
"Anh Nhất Bác, làm vậy có ổn không?", Tiêu Chiến cảm thấy cứ để Lý Ngọc Khiết về như vậy hình như không được ổn lắm.
"Ăn ít trái cây, đừng có nghĩ mấy chuyện tào lao.", Vương Nhất Bác đôi khi là một tổng giám đốc bá đạo, khi mặc đồ vest không cần nổi giận cũng khiến người khác sợ hãi, cho dù là mặc đồ pyjama ở nhà vẫn có phong thái đó.
"Ồ...", Tiêu Chiến đón lấy cái nĩa Vương Nhất Bác đưa qua, ngoan ngoan xiên một miếng dưa lưới đưa lên miệng.
Cảm giác này quả thật không tệ, Tiêu Chiến ngẩn người mất một giây, luôn cảm giác đây không phải là thật, chí ít Vương Nhất Bác của hiện tại khác trước quá nhiều.
"Anh ăn không?", Tiêu Chiến đưa miếng dưa lưới qua cho Vương Nhất Bác, chớp chớp đôi mắt to mà hỏi.
Vương Nhất Bác ngẩn ra một lúc, rất nhanh liền tỉnh táo lại, ngại ngùng ho một cái, cúi đầu ăn trọn cả miếng dưa lưới , sau đó xoay người, thẳng lưng cứng người bước lên lầu.
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn phản ứng của người nọ, gãi đầu khó hiểu, đây là...giận rồi sao?
Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến xin nghỉ phép một tuần trước, muốn để bé con nghỉ ngơi cho tốt đã rồi mới bàn chuyện công việc, còn mình thì bắt tay vào điều tra nguyên nhân và kẻ đứng sau vụ bắt cóc.
"Cốc cốc côc.", cửa văn phòng Vương Nhất Bác vang lên tiếng gõ, "Vào đi."
"Nhất Bác...đi ăn cơm trưa chung nha...", Lý Ngọc Khiết vui vẻ đi vào và hỏi.
"Đến giờ ăn trưa rồi sao?", Vương Nhất Bác nhướng mày, bận quên cả thời gian, "Em đi trước đi, lát nữa anh qua."
"Em đợi anh đi chung nha?", Lý Ngọc Khiết niềm nở nói.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên, gọi điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút tút tút, trong lúc chờ máy, Vương Nhất Bác lắc đầu với cô, nói, "Em đi trước đi."
"Alo, anh Nhất Bác...", đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của bé con, có chút lười nhác, giống như mèo con.
"Ăn cơm trưa chưa?", Vương Nhất Bác mím môi mỉm cười, bây giờ gọi điện cho cậu cũng rất hạnh phúc.
"Vẫn chưa, chú Trần nói buổi trưa làm Mỳ Lan Châu cho em... Em đang đợi chú ấy nấu cho em... Anh Nhất Bác anh ăn chưa ạ?", Tiêu Chiến ngồi ở sofa, trong lòng ôm một cái gối nằm, ánh mắt nhìn về phía nhà bếp.
"Hôm nay ăn mì kéo à...", đường cong trên môi Vương Nhất Bác có chút lớn, chú Trần đối với Tiêu Chiến thật sự rất tốt, cảm giác giống như hết lòng hết dạ đối đãi với con cái của mình vậy.
"Anh Nhất Bác về nhà ăn không ạ?", Tiêu Chiến hỏi, đột nhiên rất muốn Vương Nhất Bác về nhà ăn cơm, nhìn một cái cũng được.
"Ừ, anh về liền, nói chú Trần chuẩn bị cho anh một phần với.", Vương Nhất Bác như bị ma xui quỷ khiến trả lời, sớm biết một giờ chiều phải họp, bây giờ đã là 12 giờ rồi.
"A... chú Trần, anh Nhất Bác về nhà ăn, thêm một phần nữa, thêm phần nữa!", đầu dây bên kia Tiêu Chiến phấn khích chạy vào nhà bếp, truyền đến tiếng bịch bịch bịch.
"Đừng có chạy, chân vẫn chưa khỏi!", Vương Nhất Bác cầm chìa khóa đi xuống lầu, người đang yêu có phải đều thế này không, mong từng phút từng giây đều thấy người kia.
"Anh Nhất Bác, em đợi anh về nha...", Tiêu Chiến vui vẻ nói với người bên kia đầu dây, "Lái xe cẩn thận.""Được."