Một ngày nắng đẹp, Vương Nhất Bác ngủ đủ giấc tự tỉnh, trở mình, lại không ôm được gì, không thấy bé con bên cạnh đâu.
"Tiêu Chiến...", cổ họng Vương Nhất Bác hơi khàn, khẽ gọi một tiếng, không có tiếng trả lời.
"Anh Nhất Bác, đã dậy chưa?", Tiêu Chiến đột nhiên từ cửa ló nửa cái đầu vào, hỏi với giọng trẻ con.
"Ừ, dậy rồi đây, em dậy sớm thế sao?", Vương Nhất Bác đứng lên, tinh thần bé con không tệ, mặt mũi hớn hở.
"Dạ, có thể ăn cơm rồi nha.", Tiêu Chiến bước khập khiễng đi về phòng, muốn cùng Vương Nhất Bác ra ngoài ăn cơm.
"Chân còn đau ha?", Vương Nhất Bác thay quần áo xong, nhanh chóng đỡ Tiêu Chiến, để cậu ngồi bên giường.
"Đỡ hơn nhiều rồi...", Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi xuống, "Bữa sáng ăn cơm chiên trứng được không?"
"Em chiên hả?", Vương Nhất Bác kiểm tra mắt cá chân của cậu, quả thật đã bớt sưng rồi, "Anh ăn gì cũng được."
"Vậy anh đi đánh răng rửa mặt đi, không cơm nguội mất.", Tiêu Chiến hối thúc Vương Nhất Bác.
"Chờ anh một chút, anh đánh răng rửa mặt xong dìu em xuống, em đừng có đi tới đi lui một mình.", Vương Nhất Bác dặn dò.
"Dạ, vâng ạ.", Tiêu Chiến gật đầu, "anh Nhất Bác, thời tiết hôm nay đẹp lắm, buổi trưa chúng ta ra ngoài đi dạo có được không ạ?"
Một lúc sau, Vương Nhất Bác bước ra, "Chân không đau nữa à?"
"Dạ... Không đau lắm...", Tiêu Chiến cúi đầu nói.
"Đi thôi, đi ăn cơm.", Vương Nhất Bác cẩn thận dìu cậu đi đến nhà ăn.
Hiếm khi hai người thong thả ăn sáng, chú Trần thấy cảnh này rất vui vẻ, ông vô cùng mừng rỡ, mong muốn bọn họ mỗi ngày đều như vậy.
"Món bánh bao nhỏ này rất ngon, em thử đi.", Vương Nhất Bác gắp một cái cho vào chén của Tiêu Chiến.
"Em cảm ơn...", dáng vẻ ăn cơm của Tiêu Chiến rất ngoan, ngoan như con nhà người ta, làm anh thấy rất đáng yêu.
"Em ăn nhiều chút..."
"Dạ..."
Sau bữa sáng, Vương Hạo Hiên cũng mang theo thùng thuốc đến.
"Đến sớm vậy?", Vương Nhất Bác thắc mắc nhìn cậu ta.
"Dù sao cũng buồn chán, đến nói chuyện với mấy người.", Vương Hạo Hiên nhún vai nói.
"Tránh ra, làm phiền bọn tôi."
"Dô, còn bọn tôi nữa chứ, em xem mắt cá chân cho bé Chiến xong sẽ cút..."
"Anh Hạo Hiên...", Tiêu Chiến thấy cậu ta đến, ngọt ngào gọi một tiếng, Vương Nhất Bác không nhịn được liếc Vương Hạo Hiên một cái.
"Có dễ chịu hơn không? Anh xem nào.", Vương Hạo Hiên cảm giác được tâm trạng Vương Nhất Bác không vui, hình như làm phiền bọn họ rồi.
"Không đau lắm, đỡ hơn nhiều rồi nè.", Tiêu Chiến nói, "Anh Hạo Hiên, có bánh trứng chảy, anh ăn mấy cái rồi đi nha?"
"Ai? Còn có đồ ăn ngon nha, cậu chủ Nhất Bác, ăn mấy cái bánh trứng chảy rồi đi, không sao chứ, bé Chiến mời tôi đó.", Vương Hạo Hiên không biết xấu hổ nói.
"Ăn đi, bộ anh quá đáng vậy sao!", Vương Nhất Bác không nhịn được trợn mắt, "bé Chiến, khoan ăn đã, lát nữa còn phải uống thuốc, để ăn sau đi."
"Dạ. Vâng ạ...", nói rồi ngoan ngoan giao ra nửa cái bánh trứng chảy.
Xoa thuốc cho mắt cá chân của Tiêu Chiến xong, Vương Hạo Hiên liền cầm lấy bánh trứng chảy bỏ chạy, làm Tiêu Chiến ngơ ngác.
"Đi thôi, chúng ta ra vườn đi dạo, xa quá thì thôi đi, mắc công chân lại sưng lên nữa.", Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đi từ từ ra cửa."Dạ, được ạ..."