[BJYX] Người Từng Là Thiếu Niên

Chương 19




Ngày thứ ba Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến đã bắt đầu vẽ phác thảo, ánh đèn vàng nhàn nhạt tô lên đường nét ngũ quan hài hòa của anh, đầu mày chau nhẹ chất chứa toàn bộ nhớ nhung và khao khát về chàng trai ấy, 9 giờ 55 phút, nhà thiết kế đại tài vẫn luôn tập trung cao độ đã bắt đầu phân tâm, tuy 10 giờ mỗi ngày hai người đều sẽ gọi video, nhưng sự mong mỏi của anh vẫn chưa từng sụt giảm.

Kim giờ rề rà nhích từng chút đến vị trí số 10, tiếng chuông yêu cầu tham gia cuộc gọi video đúng giờ vang lên, đồng thời được chấp nhận ngay tức khắc.

Chàng trai bên kia màn hình đã nằm trên giường, rúc mình vào trong tấm chăn bông mềm mại, ẩn đi dáng vẻ lạnh lùng, lộ ra nét ngoan hiền đến lạ.

Tiêu Chiến lẳng lặng dùng ngón tay miêu tả đường nét khuôn mặt hắn, ánh mắt bất giác đong đầy nỗi vấn vương.

"Nhìn em có vẻ rất mệt."

"Vừa thấy anh là hết mệt rồi."

Chàng trai nhích tới gần màn hình, không hài lòng nhíu mày.

"Còn làm việc à? Đã mấy giờ rồi? Không chú trọng sức khỏe gì cả."

"Không có mà, chỉ là muốn làm xong một bản phác thảo trước khi em về, xem như quà thi đấu."

Tiêu Chiến chưa bao giờ biết kiểu nũng nịu mềm mại của mình mê hoặc lòng người tới cỡ nào.

Cậu chàng lắc đầu nguầy nguậy.

"Em không cần quà, em muốn bạn trai em ăn no ngủ kỹ, ngoan ngoãn chờ em về!"

Cõi lòng Tiêu Chiến ấm áp cùng cực, gập máy tính lại, tháo kính mắt xuống, vẻ dịu dàng khó giấu chầm chậm chảy tràn trong đáy mắt.

"Biết rồi mà! Bạn trai anh!"

Thế mới khiến Vương Nhất Bác vừa ý nở một nụ cười.

"Nhớ em không?"

"Nhớ~"

"Em cũng nhớ anh lắm, anh Chiến, còn nữa..."

Cậu chàng xấu xa đảo tròng mắt, thình lình vén chăn lên, lộ ra cơ thể trần trụi, tiểu quỷ phía dưới trông vô cùng kiêu ngạo.

"Nó cũng nhớ anh!"

Mặt Tiêu Chiến phút chốc đỏ bừng.

"Vương Nhất Bác! Em không biết xấu hổ hả!"

"Hahahahaha! Đâu phải chưa thấy bao giờ, còn mắc cỡ vậy nữa~"

Tiêu Chiến xoa xoa khuôn mặt sắp bốc cháy.

"Em! Ngay bây giờ! Nhắm mắt đi ngủ cho anh! Cường độ tập luyện lớn như vậy mà còn có lòng dạ thế này! Không cần sức khỏe nữa hả?"

Cậu chàng rất không tình nguyện, trề môi ra.

"Muốn ngắm anh Chiến thêm một lúc nữa cơ."

"Ngoan, nghe lời nào!"

Tiêu Chiến hôn lên màn hình.

"Chờ em về rồi, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa."

Chúc ngủ ngon xong xuôi, Vương Nhất Bác hưng phấn quá ngủ không được, bèn mở Weibo, mở tin nhắn riêng của "X".

"Bạn nhỏ ơi! Ngủ chưa ngủ chưa?"

Đối phương nhanh chóng trả lời lại bằng một biểu cảm kiêu căng.

"Anh hưng phấn quá! Không ngủ được!"

"Trúng độc đắc à?"

"Xớ! Trúng độc đắc có là gì! Bé cưng của anh về với anh rồi!"

"???"

"Trẻ con đừng hỏi nhiều thế, chỉ cần biết anh cực kỳ vui là được! Khi nào em được nghỉ? Anh muốn đưa một người đến gặp em."

"Gặp nhau à? Để xem tâm trạng của em đã."

"Phải làm sao mới có tâm trạng gặp mặt?"

"Anh mau ngủ đi đừng có phiền em nữa, có lẽ tâm trạng của em sẽ tốt hơn chút đó."

"Thằng nhóc xấu xa này..."

Chàng trai lặng lẽ đếm ngược đến ngày thi đấu, cũng là ngày được hội họp với Tiêu Chiến, hắn cảm thấy mình ngày càng đến gần với hạnh phúc...

...

Sáng sớm tinh mơ Tiêu Chiến đã thức dậy, lục tung tủ quần áo của mình lên, lần đầu mới thấy mình mặc gì cũng không đủ đẹp, đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt các đồng đội của Vương Nhất Bác với tư cách là bạn trai, không thể khiến em ấy mất mặt được! Gọi điện thoại cho cửa hàng bán hoa xác nhận thêm lần nữa rằng hoa holly Bắc Mỹ mình đặt đã được chuẩn bị, đang định đổ thêm xăng cho xe thì nghe thấy tiếng đập cửa liên hồi của Trình Nghị...

Đường xa mệt mỏi, lúc đến được trường đua, sân bãi rộng lớn là thế mà chỉ còn lại một người, một chàng trai đội mũ bảo hiểm rụt người ngồi trong góc khuất.

Trên đường đến đây, anh đã được biết tất cả mọi việc xảy ra trên đường đua.

Xe mô tô của Vương Nhất Bác xuất hiện trục trặc, ngay vào lúc sắp vượt qua đoạn dốc số 2, xe mô tô chết máy. Mặc kệ hắn cứ thử bắt đầu lại hết lần này đến lần khác, thậm chí cố nổ máy ngay ở khúc cua đổ dốc cực kỳ nguy hiểm, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể không bỏ cuộc.

Mà vào lúc toàn bộ những chuyện này xảy đến.

Anh đều không có mặt ở bên cạnh hắn.

Tiêu Chiến cảm thấy bước chân của mình vừa nặng nề vừa cứng nhắc, anh chầm chậm ngồi xổm xuống trước mặt Vương Nhất Bác, khẽ khàng gọi hắn.

"Nhất Bác..."

Không có tiếng trả lời.

"Xin lỗi... Anh... đến trễ."

Vẫn không có lời hồi đáp, nhưng lại có đôi vai đang run rẩy.

Tiêu Chiến ngập ngừng thử cởi mũ bảo hiểm của hắn xuống.

Khuôn mặt chưa bao giờ thôi kiêu ngạo ấy giờ đây tràn ngập vẻ yếu đuối trước nay chưa từng có, từng lọn tóc mái bị mồ hôi thấm ướt lòa xòa giữa trán che khuất đi đôi mắt, chỉ thấy được vệt nước mắt hẵng còn chưa chưa khô.

Giây phút đó, trái tim Tiêu Chiến như bị dao cứa, anh cẩn thận nâng niu đỡ lấy khuôn mặt ướt đầm đìa của chàng trai ấy.

"Nhất Bác, anh xin lỗi, anh xin lỗi! Em đừng buồn, lần sau... lần sau chắc chắn sẽ..."

"Anh Chiến."

"Ừ, anh đây."

"Anh có yêu em không?"

"..."

"Tại sao, tại sao anh lại không xuất hiện?"

Chàng trai ngẩng đầu lên, nhìn vào vẻ mịt mờ bất định trong mắt Tiêu Chiến.

"Năm đó anh bỏ đi mất biệt, anh có từng nghĩ đến em không? Anh có biết chuỗi ngày đêm đó em vượt qua như thế nào không? Lúc em cô đơn bế tắc, chật vật học cách trưởng thành, anh đang ở đâu? Lúc em nhớ anh đến phát điên phát dại, mỗi ngày đều sám hối tự trách vì sự ấu trĩ nhỏ nhen của mình, anh đang ở đâu? Lúc em bôn ba khắp nơi, ước mơ bị hiện thực đập cho tan tành vỡ nát, anh đang ở đâu? Rồi hôm nay... anh đã ở đâu?"

Môi của Tiêu Chiến run lên lẩy bẩy, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu cả.

"Ba năm nay, không lúc nào là em không trông mong anh quay lại, em liều mạng để trở nên hoàn thiện, học cách trưởng thành, chính vì hy vọng mình có thể xứng đáng với anh, để không khiến anh thất vọng thêm nữa, còn anh thì sao? Em thường hay nghĩ, đến cùng là anh có yêu em hay không? Nếu anh yêu em, năm đó sao anh nỡ lòng nào quyết tuyệt đến như vậy? Rồi nếu như anh không yêu em... thì sao lại phải trở về... Tiêu Chiến, em thật sự rất muốn biết, lỡ như em không thay đổi, không trưởng thành, anh có còn quay về bên cạnh em nữa hay không? Có không?"

Chàng trai túm lấy đôi vai của Tiêu Chiến điên cuồng lắc mạnh, ba năm rồi, điều duy nhất chưa từng thay đổi đó chính là, hắn vẫn muốn có một lời hứa.

Tiêu Chiến cắn chặt cánh môi dưới khô nứt, lặng thinh hồi lâu.

"Nhất Bác, anh thực sự..."

Tiếng chuông phiền phức lại vang lên, Tiêu Chiến bất lực bước ra xa vài bước rồi nhận cuộc gọi.

Vương Nhất Bác không nghe rõ anh nói gì với đầu dây bên kia, hắn chỉ cảm thấy giọng nói ấy càng ngày càng xa, bóng dáng ấy cũng càng ngày càng xa.

Hắn lắc đầu cười khổ, ôm lấy mũ bảo hiểm chầm chậm đi về hướng ngược lại...