Tiêu Chiến vẫn giống như lần trước, bị làm đến rã rời tay chân.
Vương Nhất Bác cũng giống như lần trước, ôm anh thả vào bồn tắm, sau đó tự mình tắm rửa sạch sẽ, đổ nốt chỗ whiskey còn lại trong bình vào ly, vừa đúng được đầy nửa cốc, đi ra ban công.
Từ lúc chuyển vào đây ở, thời gian cậu ở ngoài ban công thậm chí còn nhiều hơn ở trong phòng ngủ.
Mở điện thoại ra vẫn là giao diện màn hình khóa hiện lên đầu tiên. Viện trưởng có gửi tới một tấm ảnh, trong đó là hình ảnh bia mộ của Tiểu Đậu Nha, rất sạch sẽ, đứa bé trên bia mộ cười cũng rất vui vẻ, Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ bức ảnh này được chụp vào sinh nhật 6 tuổi của Tiểu Đậu Nha.
Từ năm 18 tuổi đến bây giờ, cậu đã mang về rất nhiều người, tiễn đưa đi cũng không ít, cậu biết mình không nhân từ, cao thượng đến thế, có thể cứu giúp tất cả những người bị xã hội vứt bỏ, chỉ là sự đồng bệnh tương liên mà sinh ra chút lòng trắc ẩn nhàm chán này, thế mà lại kiên trì được tận 5 năm.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, trong ảnh, trước bia mộ của Tiểu Đậu Nha có mấy bụi hoa tươi tắn, xinh đẹp, còn có hạc giấy mà Tiêu Chiến gấp.
Cậu ngẩng đầu nhìn từng dây hạc giấy treo trước ban công đang đung đưa trong gió đêm, chỉ thấy màu sắc lòe loẹt trẻ con, nhưng trong đầu lại hiện lên hai chữ vô cùng rõ ràng, Tiêu Chiến.
Cậu nhấp một ngụm whiskey, nhìn xa xăm về phía cảnh đêm bên ngoài ban công.
Là thấy rất thú vị, rõ ràng là không thích cậu đến thế nhưng lại lộ ra dáng vẻ rất thích người ta, rõ ràng là bị đoán trúng tim đen nhưng lại cố tình cãi cứng, giống như những người ở Ngàn Chén và những người cậu đã từng gặp qua, ôm bao tiểu tâm tư, hi vọng cậu có thể hai tay dâng lên trái tim chân thành của mình để an ủi trái tim cô độc của bọn họ.
Điều khác biệt, có lẽ chính là những giọt nước mắt, những dây hạc giấy mà Tiêu Chiến dành cho Tiểu Đậu Nha, người đối với anh cũng chỉ như bèo nước gặp nhau, và những chuyện anh làm để có thể đạt được mục đích ích kỉ nhưng vô hại mà tình nguyện tốn thời gian ở chỗ cậu.
Hình như mỗi người bọn họ chỉ cần đạt được mục đích liền lập tức rời đi, thế nên trái tim chân thành của cậu có đưa cho họ hay không, thì cũng có gì đáng nói nữa đâu. Rõ ràng mỗi người đều như đang khuyên cậu không được động tâm, không được nhung nhớ, không được yêu thích, nhưng dường như lại càng muốn cậu có thể động tâm, có thể nhớ nhung, có thể thích họ.
Tại sao cứ luôn đẩy buồn bã và khổ đau lại cho cậu chứ.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn tốt. 5 năm này, mỗi một đứa trẻ cậu mang về đều có câu chuyện đáng thương riêng, sinh ly tử biệt mà cậu chứng kiến, vô số những lời hứa không thể thực hiện được, những sự yêu thích viễn vông trống rỗng, đã tạo nên cho cậu một sự bình tĩnh, đủ để cậu có thể lạnh lùng, trực diện đối mặt với rất nhiều chuyện.
Những chuyện bi thương, quá khứ buồn thảm trong mắt thế nhân, tất cả những chuyện cậu đã trải qua khiến cậu cảm nhận được ấm áp nhưng cuối cùng cũng rời bỏ cậu mà đi. Thực ra cậu một chút cũng chả để tâm nữa rồi.
Cậu không để tâm tới những điều đó, cũng không để ý đến việc người khác biết được, càng không quan tâm đến việc người khác nghĩ như thế nào. Nhưng cậu biết rằng, quá khứ của cậu trong mắt người khác như thế nào.
Cậu đã từng hỏi Tiêu Chiến tại sao anh không hỏi những chuyện cậu trải qua trước năm 18 tuổi, là cậu muốn khuyên Tiêu Chiến không nên mong mỏi thứ gì ở loại người như cậu nữa, cũng từng muốn xem xem nếu Tiêu Chiến biết được những chuyện đó thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Càng bởi vì người chân chính quan tâm đến bạn nhất định sẽ muốn biết tất cả những việc liên quan đến bạn, những người không biết quá khứ không hỏi tương lai thì cũng chỉ là nước chảy bèo trôi, không có ngày mai mà thôi.
Đây là điều mà con người đó, người mà trước khi cậu chuyển vào đây, là người ấm áp nhất trong cuộc đời cậu, cũng là lạnh lùng nhất dạy cho cậu.
Người đó khi cậu không cẩn thận ho một tiếng sẽ đưa qua cho cậu một cốc nước mật ong, trước khi đi ngủ sẽ hâm cho cậu một cốc sữa ấm, sẽ ngồi hàng giờ ngoài ban công hứng gió lạnh mà chẳng nói câu gì.
Vương Nhất Bác cũng rất ít nói, hai người cứ mãi ngồi như thế, không nói không rằng nhưng chẳng ai thấy nhàm chán cả.
Nhưng những lúc người đó không ở nhà lại thật nhàm chán, cũng thật khó chịu. Rõ ràng người ấy ở hay không ở thì đều giống nhau, đều không có người nói chuyện, chỉ có tiếng gió âm thầm lướt qua.
Vương Nhất Bác tự cười giễu mình một tiếng, thực sự cậu đã quen rồi, đã có thể nghiêm túc nhớ về người đó, không vui vẻ, không buồn đau, chỉ còn lại một chút cảm kích.
Cảm kích hắn đã cho cậu một khoản tiền lớn, khiến cậu có thể nuôi sống được cả một viện phúc lợi, có thể mở ra cái quán bar này, khi người ấy rời đi cậu vẫn có thể tiếp tục nuôi sống viện phúc lợi.
Thậm chí cậu còn cảm kích người ấy có thể khiến cậu học được cách không dựa dẫm vào bất cứ ai, không ỷ lại vào bất cứ mối quan hệ nào, đối mặt với chuyện yêu hay không yêu, cho dù là đối với bản thân hay đối với đối phương, đều có thể bày ra dáng vẻ thản nhiên như không.
Trong nhà tắm truyền ra tiếng nước ồ ồ chảy sau đó lại đột nhiên vang lên tiếng va chạm loảng xoảng. Lông mày của Vương Nhất Bác lập tức nhíu lại thành một đường thẳng, sau đó lại cụp mi cười, tâm hồn bay xa quá, lại quên mất con người vô cùng thú vị vẫn còn đang trong nhà tắm kia.
Cậu đặt ly rượu xuống, sải đôi chân dài, nhanh chóng bước vào, Tiêu Chiến đang víu lấy bồn tắm, ngồi trên nền đất, áo tắm nửa khô nửa ướt được khoác sơ sài trên người, dáng vẻ rất lúng túng, lật đật. Đôi mắt sau khi trải qua chuyện giường chiếu mãnh liệt vẫn còn đỏ ửng, ngẩng lên trừng trừng nhìn cậu, lại lộ ra đầy vẻ tủi thân cùng đáng thương.
Đường thẳng bên mày của Vương Nhất Bác giãn ra, lúc bước đến muốn ôm người ta dậy lại không nhịn được mà bật cười, cậu nói, "Xin lỗi, quên khuấy mất anh."
Câu này của cậu vốn là sự thật, nhưng bay đến tai Tiêu Chiến lại thành ra cố ý, sự ngượng ngùng có phần mất mặt bị thách thức liền khiến anh bừng bừng tức giận, "Ông chủ!"
Tiêu Chiến vịn lấy bồn tắm khó khăn đứng dậy, hai bên đùi mềm nhũn vẫn còn đang run rẩy, đừng nói đến việc bước đi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã sụp xuống, nhưng anh hiện giờ đang nghẹn đầy một bụng tức, "Tôi chỉ là người làm công của ngài, không phải là người yêu cũng không phải kim chủ gì đó, không cần ngài quan tâm chu đáo thế đâu ạ."
Cánh tay đang đưa ra đỡ Tiêu Chiến bỗng dừng lại, sau đó cậu liền cúi người, trực tiếp luồn qua chân Tiêu Chiến ôm người đứng dậy, hai ba bước đã về lại phòng ngủ, ném Tiêu Chiến xuống giường.
Giường lõm xuống vang lên một tiếng bộp, Tiêu Chiến đổ ụp lên chiếc đệm mềm mại, Vương Nhất Bác nhìn anh nhếch nhếch mày, giống như khi ở Ngàn Chén quyến rũ biết bao khách khứa, khiến họ trong lòng đều ngứa ngáy cả lên, nụ cười vô cùng lạnh lùng nhưng ngược lại lại càng trêu chọc người khác hơn, "Nếu anh là kim chủ của tôi, tôi sẽ thao tới khi anh thoải mái liền ngừng, sau đó bồi anh cùng tắm mới đúng."
Vương Nhất Bác nói xong câu này liền đột ngột thay đổi chủ đề, "Bây giờ hoặc là anh ngoan ngoãn nằm yên rồi ngủ, hoặc là về phòng của anh mà tiếp tục nổi cáu."
Tiêu Chiến ngớ người, ngữ khí nhàn nhạt lại cường thế như cũ, câu này nghe xong lại khiến anh nghẹn lại chả biết làm sao. Lúc này Tiêu Chiến chỉ cảm thấy sự tức giận có phần hơi kích động của mình vừa rồi lại giống như một thằng ngốc bị người đàn ông trước mặt này nhìn thấu tất cả.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cắn chặt lấy môi nhìn chằm chằm vào ga giường mà đờ người, trong mũi phát ra một tiếng cười không rõ ý vị, nghiêng đầu nói với anh, "Đang đợi tôi bồi anh ngủ hay đợi tôi thượng anh thêm một lần nữa thế?"
Tiêu Chiến liếc mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, anh thực sự đang rất mệt, ngồi trên giường có một chút thế mà đâu đâu cũng đau, anh nhích chân tới mép giường chuẩn bị bước xuống, Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Bàn chân Tiêu Chiến đã chạm đất, bỗng nhiên anh giở trò, giả vờ chân mình tê, lại ngã ngồi xuống giường.
"Thật là cố chấp." Vương Nhất Bác bước đến ôm anh lên, vừa tiến tới phòng ngủ của anh vừa nói, "Anh cùng với mấy người bạn qua đường của anh chưa từng cùng ngủ trên một chiếc giường à?"
"Cậu có phải là bạn giường đâu." Tiêu Chiến cười.
Vương Nhất Bác tiếp lời, "Đúng thế, tôi là ông chủ cơ mà."
"....."
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác cẩn thận đặt lên giường. Vương Nhất Bác giúp anh đắp lên chiếc chăn mỏng liền xoay người rời đi, một khắc cũng không ở lại. Đôi mắt không có tiêu điểm của Tiêu Chiến cứ thể mở lớn, vừa rồi cái trò mèo của anh chẳng qua chỉ để cược rằng Vương Nhất Bác nhất định sẽ đến ôm anh mà thôi.
Vương Nhất Bác đã làm, y như dự liệu của anh, cũng làm theo ý tứ muốn về phòng mình trước đó của Tiêu Chiến, ôm anh trở về phòng thật. Vương Nhất Bác cũng biết rõ nửa câu sau mà Tiêu Chiến cứng miệng cố ý trả lời cậu, khi rời đi cũng thật dứt khoát.
Tiêu Chiến nói không rõ giờ trong lòng mình đang là thứ cảm xúc gì, chỉ biết rằng, chắc chắn là khó chịu.
Một ngày mùa hạ, ngoài việc mỗi ngày đều lật một tờ lịch, ngày hiện trên đồng hồ cũng nhảy qua một số ra, thì gần như chả có sự thay đổi gì khác.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ Tiêu Chiến vẫn chưa nhìn thấy Vương Nhất Bác lần nào. Tề Vận ngược lại, lại vô cùng vui vẻ, trước khi Tiêu Chiến kịp mở lời thì cậu đã nói với anh, Vương Nhất Bác đi đến Tiểu Lạc Viên rồi.
Tiêu Chiến cười cười, nói: "Anh thể hiện rõ đến thế à?"
Tề Vận còn đang thu dọn lại quầy bar, thuận miệng đáp lại: "Rất rõ, ánh mắt của anh chắc sắp sánh ngang camera theo dõi rồi đó, quét khắp nơi."
Tiêu Chiến bĩu môi, "Ông chủ không có ở đây quả thực có chút nhàm chán."
Tề Vận cười rồi nói, "Thế mà anh còn từ chối lời mời yêu đương của ông chủ?"
"Anh mày giận mà." Tiêu Chiến nửa đùa nửa thật, thậm chí còn cố tình nói, "Cậu sẽ yêu đương cùng một người không thích cậu sao?"
Tề Vận nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó dứt khoát quay người lại nói với Tiêu Chiến, "Tuy rằng em cũng không hiểu rõ lắm tính cách của anh ấy, nhưng có ai lại đi yêu đương với một người mình hoàn toàn không có cảm giác gì không? Anh ấy cũng chả thiếu người xung quanh."
"Ấy dô, ý của Tề quân sư là anh mày không nên từ chối ấy hả?"
Tề Vận xòe tay ra, nói "Em không thể hiểu nổi bọn anh là đang làm cái quái gì. Nhưng mà nếu anh đồng ý rồi, cho dù thế nào cũng là người...đầu tiên anh ấy chính thức yêu đương...ừm..."
Tề Vận vẫn còn đang tìm từ diễn đạt, không hề để ý đến đôi mắt Tiêu Chiến đã mở lớn.
Tề Vận nói, "Người yêu." Tề Vận cứ thế gật đầu với bản thân, giống như rất hài lòng với cách nói này, sau đó cậu lại bổ sung, "Mặc kệ có thích hay không, có thể nói ra chữ "yêu đương", liền được tính là người yê..."
Tiêu Chiến nhịn không nổi, phì cười, "Cậu ấy chưa từng yêu đương qua á?"
Không phải là anh đang cảm thấy mình là người đầu tiên có gì giỏi giang cho lắm, chỉ là đang nghĩ người như thế mà chưa từng yêu đương với ai, quả thực có chút bất ngờ.
Tề Vận đáp, "Chưa từng yêu ai."
Tiêu Chiến "Ồ" một tiếng, đại khái là đang nghĩ chắc cậu chỉ giao du cùng với mấy người bạn giường, kiểu thế, nghĩ như vậy anh lại cảm thấy nó cực kì phù hợp với hình tượng trông có vẻ vô dục vô cầu, khó nắm bắt của Vương Nhất Bác.
Tề Vận khi thấy biểu cảm kinh ngạc của Tiêu Chiến lại giống như ngộ ra cái gì to tát lắm, đôi mày khó khăn lắm mới giãn ra được của cậu lại nhăn tít vào, "Bọn anh dù gì cũng ở với nhau hơn một năm rồi, anh còn nói anh thích anh ấy, sao chuyện gì cũng không biết thế?"
Tiêu Chiến ngớ người.
Tề Vận lại nói tiếp, "Con người anh ấy nhìn có vẻ không thích nói chuyện, nhưng người khác hỏi về chuyện của anh ấy, anh ấy lúc nào cũng rất dửng dưng, nhưng nếu tâm trạng tốt sẽ hỏi gì đáp nấy."
"Ca, anh một chút cũng không tò mò à?"
Ngàn Chén mở cửa cũng được một nửa thời gian. Tiêu Chiến đang ở trên sân khấu hát mấy bài mà khách yêu cầu.
Anh cũng đã trải qua các tình huống khác nhau, bất luận là đáp lại khen ngợi hay cạn ly cùng với khách, đều có thể vững vàng hát tiếp.
Ngoại trừ lần đầu tiên động lòng với Vương Nhất Bác, nhìn thấy Diêu Giai ôm chặt lấy Vương Nhất Bác không buông mà nhỡ lạc một hai nhịp ra, có lẽ chỉ có một lần đó.
Tiêu Chiến khi ngẩng đầu lên đáp lại những tràng vỗ tay của khách, ánh mắt quét qua chỗ quầy bar, anh đã nhìn thấy Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đứng quay lưng lại với sân khấu, gương mặt nghiêng nghiêng, đang cười với người bên cạnh. Tề Vận cũng đang cười, người đó đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ lên đầu Vương Nhất Bác, thuận thế vò loạn mái tóc của cậu.
Vương Nhất Bác vẫn cười, mắt híp lại cong như trăng đầu tháng, môi hồng răng trắng. Là dáng vẻ Tiêu Chiến chưa từng thấy qua.
Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu nhìn về phía bục sân khấu, Tiêu Chiến vội vã thu hồi ánh mắt, lại đột nhiên quên mất đang hát cái gì, cũng không nhớ câu trước mình đã hát cái gì, thậm chí có hát hay không cũng không biết.
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng tìm thấy được nhịp điệu, nhìn thẳng về phía trước hát như thường, vừa cười với người khách đã yêu cầu bài hát này.
Nụ cười của anh vẫn xinh đẹp như thế, đáy mắt vẫn lung linh, hiền hòa như những ánh sao xa. Dư quang anh nhìn thấy Tề Vận đang cầm bình mật ong đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẫn như ngày thường múc hai thìa thêm một chút nữa ở đầu thìa, khuấy đều.
Đưa cho người bên cạnh cậu.
Tiêu Chiến không nhìn thấy gương mặt của người kia, chỉ nhìn thấy tấm lưng nam giới bên cạnh Vương Nhất Bác, gầy gò nhưng ưa nhìn.
Tấm lưng đó uống một ngụm nước mật ong, quay sang gật gật đầu với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác nâng cao cằm, chắc có lẽ là đang đắc ý, giống như một đứa trẻ.
Tất cả, đều là những thứ anh chưa từng thấy bao giờ.