[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 9




Không phải tất cả các đội chống ma túy ở mọi nơi đều tiến hành các hoạt động quy mô lớn như biên giới Vân Nam, chủ yếu là trợ giúp điều tra, phân tích tình báo, phổ cập kiến thức trong quần chúng nhân dân để đối phó với các tình huống áp lực cao. Vương Nhất Bác không tham gia hai kì huấn luyện của trường, chính thức bắt đầu tham gia đội chống ma túy vào khoảng tháng 3 năm 2013, chủ yếu phụ trách các công việc như điều tra, nằm vùng theo dõi...

Tối hôm qua mới vừa bắt được hai gã đàn ông ngoại quốc bán ma túy đến cục lấy khẩu cung. Phía bên kia đưa tin báo, có một nhóm đối tượng tình nghi vận chuyển số lượng lớn ma túy đến bán trong thành phố, liên quan đến nhiều nhân vật. Vì vậy, Vương Nhất Bác lại phải lao đến gõ cửa phòng tình báo.

Khi hắn đang trích xuất dữ liệu camera và quan sát những video có liên quan để kiểm tra, chỉ nhìn thấy phía đông thành phố vốn dĩ vàng thau lẫn lộn dạo gần đây lại xuất hiện thêm vài bóng người xa lạ thường xuyên lảng vảng khắp nơi, cùng với tên côn đồ Đạt ca nổi danh của thành phố H gặp mặt. Mà trong nhóm người, còn một tên lớn tuổi gọi là lão Đặng, là "đại ung nhọt" của thành phố bên cạnh. Các đội chống ma túy trong toàn khu vực đều muốn nhanh chóng tiêu diệt chúng, đồng thời loại bỏ thế lực cung cấp nguồn ma túy ở biên giới đứng sau lưng lão Đặng.

Vương Nhất Bác tạm dừng video và liên tục phóng to cho đến khi nhìn thấy chiếc túi giấy in hình hoa anh túc trên tay lão Đặng. Khu vực cung cấp nguồn ma túy ở biên giới đã có hàng chục năm kinh nghiệm sản xuất thuốc, một số hãng điều chế còn phát triển logo độc quyền của riêng bọn chúng. Nhãn hiệu "Hoa anh túc" này là một trong những "nhãn hiệu ma túy" nổi tiếng. Lão Đặng và đám đàn em không hề sợ bị lộ, đều dựa vào "Hoa anh túc" để sản xuất ma túy. Tuy rằng không thể tung hoành ở thành phố H, nhưng quả thật cũng không ai dám đụng tới gã.

Ý tứ của cấp trên rất rõ ràng, liên tục lặp đi lặp lại điều tra các đầu mối, cho dù không lay chuyển được lão Đặng, ít nhất cũng phải diệt trừ Đạt ca. Hơn nữa, cắt đứt hoàn toàn có khả năng sẽ khiến thành phố H xuất hiện đường dây lưu thông thuốc mới. Kết quả, toàn đội chống ma túy từ trên xuống dưới bất ngờ rơi vào trạng thái tăng ca vô thời hạn, đặc biệt là ban điều tra nơi Vương Nhất Bác làm việc.

Hơn hai tháng ngâm mình trong đội, đồng nghiệp cũng thay người hết mấy lượt. Đặc biệt những thành viên tuyến đầu luôn được bổ sung sau mỗi đợt hành động. Nhiệm vụ của cảnh sát chống ma túy vốn nguy hiểm, vĩnh viễn luôn phải vật lộn với những kẻ liều mạng ở tiền tuyến.

Người như thế nào được gọi là "những kẻ liều mạng"? Chính là một đám người đã hoàn toàn tuyệt vọng, mỗi ngày không hề nghĩ cách làm sao thoát khỏi địa ngục, ngược lại rắp tâm tìm cách kéo theo kẻ khác cùng rơi xuống vực sâu.

Khi hít ma túy gây ảo giác liền giết người cắt cổ, đập phá cướp tài sản; không đủ tiền mua ma túy thì bán tài sản. Người nhà còn không chịu nổi gánh nặng, càng đừng nói gì đến việc cai nghiện, phần lớn đều sẽ tiếp tục tái nghiện. Đáng sợ nhất chính là những tên buôn ma túy, dù sao bị bắt cũng sẽ chịu án tử hình, một khi đã bước chân vào, bọn chúng liền đem mạng mình giao cho quỷ dữ. Vì vậy, vĩnh viễn sẽ chỉ có một tên trùm ma túy ngày càng lớn mạnh, trước giờ chưa từng có chuyện quay đầu là bờ.

Vương Nhất Bác xem video đến thất thần, hắn nhớ tới Lý ca – người trước đây đã dẫn hắn đi làm quen các hạng mục trong đội. Anh ấy nói với hắn, anh không sợ hi sinh chỉ sợ liên lụy người nhà. Cậu không giết người, người khác cũng sẽ muốn giết cậu. Mới mấy ngày trước, Lý ca còn cười híp mắt, nói sẽ về nhà ăn cơm, vợ anh đã nấu rất nhiều món ngon. Đột nhiên có chỉ thị hành động và rồi Lý ca đã không ăn bữa cơm đó.

Cũng mãi mãi không thể ăn được nữa. . Ra chương nhanh nhất tại ( T RUMtruyeЛ. vn )

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác muốn gặp Tiêu Chiến ngay lập tức, còn muốn ôm lấy anh và nói "Em rất nhớ anh". Không phải hắn dính người mà thực sự hai người đã hai tháng không gặp nhau. Bác sĩ Tiêu tham gia khóa thực tập gian khổ của khoa, mỗi lần gọi điện đều không ngừng than phiền với cảnh sát Vương bản thân có bao nhiêu bi thảm. Vương Nhất Bác nghe giọng điệu ai oán của ai kia đều không nhịn được cười.

"Vương Nhất Bác, em có phải là người không? Em còn cười nữa hả?"

"Anh phải trực ban liên tục 3 tháng trong các khoa lớn như khoa Tim mạch, Hô hấp, Tiêu hóa, Nội bài tiết, ICU, Thấp khớp miễn dịch, Thận, Huyết dịch, Thần kinh, Cấp cứu, còn phải trực thêm 1 tháng ở phòng siêu âm! Em còn cười được!"

"A, không cho phép cười!"

Không biết bác sĩ Tiêu ở trước mặt bệnh nhân có đáng yêu thế này không. Vương Nhất Bác cầm điện thoại, dịu dàng đáp lại "ừm".

"A, không nói với em nữa, anh phải theo thầy hướng dẫn đi thăm phòng bệnh rồi."

Vương Nhất Bác nhìn kết nối đã ngắt, chậm rãi đặt điện thoại lên bàn. Lại là một ngày mới, hắn đưa tay lên xoa dịu đôi mắt có chút xót. Hầu như lần nào gọi điện cũng vội vàng như vậy, Tiêu Chiến không kịp hỏi, Vương Nhất Bác cũng không có thời gian kể về tình hình hiện tại của mình.

Trong khung trò chuyện giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, luôn luôn có một bản nháp tương tự như di thư. Một người vẫn luôn bình tĩnh, trầm ổn như hắn, không lâu sau khi trở thành cảnh sát chống ma túy, bắt đầu lo sợ một ngày nào đó mình không kịp nói lời từ biệt.

====

"Tiểu Chiến, cháu đến đấy à?"

"Dì Lưu, hôm nay cảm thấy thế nào?"

Tiêu Chiến theo thầy đến khu nội trú của bệnh viện số 3 để thăm khám, anh mỉm cười hỏi thăm tình hình của từng bệnh nhân. Kể từ ngày đầu tiên đi thực tập, anh luôn một ngày ba lần dùng ống tiêm giúp dì Lưu hút dịch sau phẫu thuật, lần nào dì ấy cũng cảm ơn anh rất nhiều.

"Bác sĩ Tiêu, có phải bà sắp được xuất viện rồi không?"

"Còn phải xem tốc độ hồi phục của bà nữa. Sao hôm nay không thấy ông ạ?"

"Đang nằm viện ở lầu 5 rồi."

Tiêu Chiến xoay người hỏi y tá mới biết, người chồng ngày thường không quản mưa gió, luôn bên cạnh chăm sóc, lo cơm nước cho bà mấy hôm trước rạng sáng đột nhiên lên cơn đau tim. Y tá nhanh chóng đưa ông cụ đến tầng 1 cấp cứu. Lúc đầu, ông không yên tâm để bà một mình, nhưng vừa đo điện tâm đồ phát hiện là nhồi máu cơ tim cấp, phải lập tức vào phòng phẫu thuật để đặt stent động mạch vành*.

*Đặt stent động mạch vành là một thủ thuật can thiệp qua da để đưa stent (những khung lưới kim loại nhỏ) vào trong lòng động mạch vành, giúp mở rộng lòng mạch đang bị hẹp và giữ nó không hẹp trở lại.

Khác với các phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, đặt stent được xem là kỹ thuật xâm lấn tối thiểu bởi không phải mổ hở. Can thiệp này sẽ giúp phục hồi khả năng tái tưới máu đến vùng cơ tim bị thiếu máu cục bộ, giảm triệu chứng đồng thời ngăn chặn nhồi máu cơ tim một cách nhanh nhất. (https://suytim.co)

"Bà đã đi thăm ông chưa?"

"Vẫn chưa, bà không có sức đi, nhưng ông ấy có nhờ y tá nhắn lại trưa nay có thể lên ăn cơm cùng bà."

Cụ bà 80 tuổi cười hồn nhiên như một cô bé. Tiêu Chiến nhìn thấy trong lòng thầm hâm mộ lại cảm thấy có chút cô đơn.

Khi biết Vương Nhất Bác làm cảnh sát chống ma túy, trong lòng anh rất tức giận, giận vì hắn không chịu bàn bạc trước với mình. Nhưng sau đó suy nghĩ kĩ lại, có cảnh sát nào mà không phải mạo hiểm tính mạng, đối mặt với nguy hiểm chứ? Hai năm qua, anh chưa từng nghĩ đến chuyện nếu mất đi đối phương thì sẽ như thế nào, dù sao vẫn đang trải qua những ngày tháng muốn gặp liền có thể gặp. Tuy vậy, Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy, người lãnh đạm như Vương Nhất Bác dù có trở nên thích nói lời yêu sến sẩm thì đối với anh vẫn không đủ nhiệt tình.

Anh sinh ra đã là một người mang "hố đen" cảm xúc, anh cần người khác đốt cháy tình cảm, biến nó thành ngọn đuốc ánh sáng soi chiếu anh. Anh cần nửa kia mỗi thời khắc luôn bày tỏ yêu thương, nhắc nhở anh rằng anh luôn được một tâm hồn hết mực nồng nhiệt bao bọc. Lúc ấy, Tiêu Chiến vẫn chưa nghĩ suy nghĩ thấu đáo chuyện này, anh chỉ muốn Vương Nhất Bác yêu mình nhiệt tình hơn một chút. Tuy nhiên, trong ấn tượng của anh, Vương Nhất Bác không phải người như vậy. Hắn thậm chí sẽ không đi giải thích những câu hỏi như "Rốt cuộc em có yêu anh không?", dẫu cho Tiêu Chiến trong lòng đã thầm hỏi hắn câu ấy hàng ngàn lần.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Trông thất thần như thế."

Lý Tinh Hà bên cạnh đụng nhẹ Tiêu Chiến đang chìm đắm trong suy nghĩ, gần như dán sát bên tai anh để hỏi. Nhìn từ phía sau, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần. Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn vị bạn học nghiên cứu sinh vẫn thường quan tâm mình, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Không có gì."

"Buổi trưa đợi tôi cùng đi ăn trưa."

"Được."

Một nhóm áo blouse trắng bước xa dần, vội vã biến mất ở cuối hành lang.