[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 22: Phiên ngoại 2




Hãy để chúng ta dành thời gian cùng nhau trải qua năm tháng

[Liên quan đến chuyện bầu bạn]

Sau câu nói "chúng ta bắt đầu lại từ đầu" được thốt ra, bác sĩ Tiêu từng giây từng phút luôn ở trong trạng thái áp lực tinh thần cao độ mà bản thân chưa từng trải qua trước đây. Mỗi lần anh muốn miêu tả cụ thể cho Vương Nhất Bác nghe sự khó chịu trong lòng, khi đến miệng phần lớn đều biến thành ba chữ "anh không sao". Tiêu Chiến cảm thấy mình có thể kiểm soát bản thân, nhưng kiềm nén không phải cách giải quyết vấn đề. Cảm xúc tiêu cực cứ lần lượt tích tụ, cuối cùng biến thành quả bom nổ chậm mấy lần trong năm nay.

Bác sĩ Tiêu thật sự đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của gia đình đối với anh. Hố đen này đã sớm ăn sâu vào máu thịt, hoàn toàn dung nhập với tính cách và nội tâm của anh, không thể dễ dàng loại bỏ hay tránh thoát. Anh thật sự lo sợ Vương Nhất Bác sẽ rời bỏ mình vì điều này, thiếu tự tin lại ngập tràn cảm giác sợ hãi.

Hai người vừa ăn tối tại quán Nhật gần phòng trọ. Tiêu Chiến có thể ăn hoài không chán món mì ramen ở đó, trong khi Vương Nhất Bác mỗi lần đều xử lý hết một tô cơm lươn. Trên bàn cơm thảo luận đủ chuyện trên trời dướt đất, rất ít khi nói về công việc. Cả hai thích nói về những thứ cách xa cuộc sống thực tế, giả vờ như trút bỏ xiềng xích của công việc để có thể hít thở bầu không khí trong lành.

"Anh trước đây sẽ không nói những chuyện linh tinh này với em."

Chiều tối, người trên đường đều là dáng vẻ vội về nhà. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngược lại dạo bước chậm rãi, muốn tiêu cơm sau bữa ăn.

"Sao thế được, chắc chắn anh có nói."

"Cho dù có cũng rất ít. Hầu như chỉ toàn trách móc em đối xử với anh không tốt."

Cảnh sát Vương khẽ nhướng mày, ung dung nhìn Tiêu Chiến.

Bác sĩ Tiêu nghe vậy liền nghẹn lời, trong lòng có cảm giác khó chịu đang dần lên men, thôi thúc anh mau chóng phản bác. Anh rất muốn mở miệng hỏi hắn bộ hết chuyện để nói rồi sao, rất muốn giống như trước đây, kể ra mình có bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu cực khổ. Nhưng Tiêu Chiến biết rõ, anh không thể làm như vậy nữa. Giây tiếp theo, anh buộc tâm trí suy nghĩ cẩn thận, có lẽ cảnh sát Vương nói câu này chẳng qua là nói đùa mà thôi. Với tính cách của hắn, hẳn đã quên sạch những chuyện không vui trong quá khứ nên mới có thể nói ra những lời này không chút e dè.

"Xin lỗi..."

Tiêu Chiến thì thầm, Vương Nhất Bác khẽ thở dài không nhận ra, ôm lấy vai bác sĩ Tiêu tiếp tục bước đi.

Những khoảnh khắc mâu thuẫn như vậy không chỉ xuất hiện một hai lần trong ngày, mà nó hầu như chiếm cứ não bộ của Tiêu Chiến suốt 24 giờ. Thậm chí, ngay cả trong mơ, anh cũng phải một lần lại một lần tiếp nhận những việc làm sai trước đây mà không chịu thừa nhận, đối diện với cái tôi tham lam không ngừng muốn đón lấy năng lượng từ bên ngoài. Anh cũng không thể tiếp tục lỗ mãng đưa ra kết luận hay hợp lý hóa hành vi ích kỷ của bản thân. Mỗi ngày mở mắt nhắm mắt, thời gian tưởng chừng như bị kéo dài vô hạn. Bác sĩ Tiêu giống như một thầy tu đang sám hối trước Phật, không biết đâu là điểm cuối, cũng chẳng biết mình có chạm được đến điểm cuối hay không.

====

Lý Tinh Hà có đến tìm Tiêu Chiến vài lần, thuyết phục cũng chỉ mấy câu kia: "Có chỗ nào không tốt, tôi có thể thay đổi", "A Chiến có thể thử với tôi, nếu không ổn lúc nào quay lại cũng được", "Tôi thật sự rất thích em, rất muốn cùng em ở bên nhau."

"Nếu tôi ở bên Vương Nhất Bác hạnh phúc hơn thì sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu, thẳng thừng nhìn vào gương mặt đang khẩn cầu của Lý Tinh Hà.

Việc trực ở khu nội trú xem như cũng có chút thời gian thở. Nếu không, dù Lý Tinh Hà có dây dưa thế nào đi nữa, Tiêu Chiến cũng không rảnh mà ra ban công phòng làm việc nghe hắn nói nhảm. Vốn tưởng rằng việc xóa wechat đã là hành động mang ý từ chối rõ ràng, không ngờ Lý Tinh Hà cứ quấn lấy. Bác sĩ Tiêu nhìn Lý Tinh Hà, tựa như nhìn thấy vô số hình bóng bạn trai cũ từng tỏ tình trong kí ức, duy chỉ không có bóng dáng Vương Nhất Bác. Cảnh sát Vương của anh cuối cùng đã trở thành người duy nhất tồn tại trong trái tim.

"Làm sao có thể hạnh phúc? Hắn ta căn bản không có thời gian dành cho em. Nếu xảy ra chuyện, hắn ta cũng không thể ngay lập tức đến bên cạnh em. Ngay cả vấn đề an toàn cũng có thể bị đe dọa. Tôi tốt hơn hắn ta nhiều."

Nghe Lý Tinh Hà nói vậy, Tiêu Chiến tự cười, kèm theo một cái thở ra nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh đưa tay vuốt ngược tóc hai bên thái dương ra sau đầu rồi xoa nhẹ gáy.

"Những gì cậu nói đều đúng. Hơn nữa, có lẽ đúng là cậu tốt hơn em ấy hoặc cậu hợp với tôi hơn."

"Nhưng tôi chỉ muốn ở bên em ấy."

Không phải Tiêu Chiến chưa từng tưởng tượng cuộc sống sẽ ra sao nếu mình và Vương Nhất Bác chia tay. Có lẽ anh sẽ vô cùng may mắn tìm được một người yêu giống như mặt trời nhỏ, có thể không ngừng tỏa nắng, chiếu sáng toàn bộ mọi mặt u tối trong cuộc đời anh. Còn bản thân anh lại không cần phí sức thay đổi gì, có thể tiếp tục tự do phóng khoáng phung phí tình yêu của người ta mà không cần đáp lại quá nhiều. Có lẽ anh cũng sẽ ôm cổ người yêu mới, dùng giọng quyến rũ nhất nói với đối phương rằng: "Bạn trai trước không tốt bằng anh", "Anh mới là người em yêu nhất", đến cuối cùng sẽ chẳng cần quan tâm Vương Nhất Bác đang sống ra sao, giữa hai người cũng chẳng còn chút quan hệ nào.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim Tiêu Chiến sẽ trở nên đau đớn không nguôi, nước mắt có thể lập tức dâng lên, nhấn chìm hàng ngàn suy nghĩ viễn vông của anh. Anh thật sự thà chịu sự tra tấn nhiều hơn, thậm chí không cần sự thấu hiểu và khẳng định của Vương Nhất Bác cũng được. Tiêu Chiến chính là không muốn rời xa cảnh sát Vương của anh.

"Vương Nhất Bác, nếu như anh, anh nói dù cố gắng thế nào cũng không thể loại bỏ bệnh cũ thì phải làm sao?"

"Tại sao phải loại bỏ nó? Ngay từ đầu đã không thể loại bỏ rồi."

"Hả? Vậy anh không..."

"Bác sĩ Tiêu cao quý, nếu trên người anh có vết bớt, anh sẽ làm sao?"

"Không làm gì cả, cứ để nó ở đó thôi."

"Vậy vết sẹo sau phẫu thuật thì thế nào?"

"Như nhau."

"Ừ, em cũng nghĩ như thế. Anh cứ để chúng ở đó, rồi chung sống hòa bình với nó đến cuối đời thôi. Nếu như cảm thấy khó chịu, anh cứ việc nhớ tới cặp mắt xinh đẹp, đôi môi mê người, cùng eo mông đầy đặn khiến người yêu thích không muốn buông tay của anh..."

"Em im ngay cho anh!"

Bác sĩ Tiêu vốn vô cùng nghiêm túc, không thể chịu nổi sự trêu chọc của cảnh sát Vương, xấu hổ đỏ cả mặt. Mà cái người bày trò đang vô tâm cười nghiêng ngả. Đến khi bị bác sĩ Tiêu hờn dỗi trừng một cái, cảnh sát Vương mới lập tức giơ hai tay đầu hàng.

"Anh biết bản thân thiếu sót, muốn cố gắng trở nên tốt hơn, với em như vậy là đủ rồi. Có một số chuyện, chỉ cần nỗ lực sẽ có thu hoạch. Tuy nhiên, có một số chuyện, bất kể nỗ lực đến đâu cũng không có được kết quả. Chúng ta đều phải chấp nhận sự thật này. Nhưng đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Vương Nhất Bác cúi đầu vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa bên tai Tiêu Chiến, cuối cùng còn tham lam sờ anh mấy cái, mới mỉm cười ôm người vào lòng. Người trong ngực dùng sức mở to mắt, ngước lên để nước mắt không rơi ra. Nếu như trước đây, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không hề hứa hẹn gì về mối quan hệ của hai người. Thì giờ đây, bọn họ đã sẵn sàng bên nhau trọn đời, trở thành bạn đời chân chính.

"Em thật ngốc, không đáng chút nào."

Giọng Tiêu Chiến khàn khàn, cũng may giọng mũi không quá rõ ràng.

"Không đáng nhưng vì yêu nên mới làm, anh không cảm thấy là một việc rất ngầu sao?"

Vương Nhất Bác cười khẽ, chỉ hơi dùng sức ôm chặt người mãi không dám ngẩng lên ở trong lòng.

====

Mọi người vẫn thường cảm thấy hiện tại không hạnh phúc mà tương lai lại khó nắm bắt. Bởi vì, họ luôn mong đợi sẽ đạt được một thứ gì đó. Cố gắng học tập mong đợi sẽ tìm ra lối thoát; tập thể dục mong ước có thể trở nên thon thả; gửi tin nhắn cho người khác trông đợi đối phương nhanh chóng hồi âm; viết một câu chuyện gửi gắm tâm tình mong đợi có được sự chú ý và khen thưởng. Sau khi cố gắng và đạt được kết quả, giống như vừa trút đi gánh nặng, còn khi không có kết quả, bạn không khỏi cảm thấy đau khổ. Nhưng ai cũng quên rằng, khi còn nhỏ cùng ba mẹ về quê, có thể dành cả ngày để trêu chọc bụi cây mắc cỡ ven đường, nhìn những chú kiến di chuyển chầm chậm trên vỏ cây hay cùng bạn bè đoán xem mây trên trời sẽ biến thành hình dạng gì.

Sau đó, Tiêu Chiến đã hoàn toàn suy nghĩ thông suốt về cuộc sống anh muốn cùng Vương Nhất Bác trải qua.

Tan làm không cần cố gắng chờ người kia về nhà, tranh thủ thời gian ngủ mới là quan trọng nhất; ngày nghỉ có thể cùng làm ổ ở nhà xem những bộ phim nhiều sạn ba xu, anh một câu em một câu thi nhau bình luận; ngày kỉ niệm sẽ bình đạm trải qua, cùng nhau ăn một bữa lớn hoặc đi dạo vòng quanh, không cần quà cáp; một ngày bình thường nào đó sẽ đột nhiên nảy ra ý tưởng tặng Vương Nhất Bác máy chơi game, cả hai có thể về nhà cùng đánh game, dù cho bản thân không giỏi mấy trò này......

Bầu bạn cùng nhau trải qua quãng đời còn lại, thử suy nghĩ một chút đã cảm thấy thật hạnh phúc.

Nửa đêm, đang suy nghĩ miên man, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác lăn về phía mình, đá rớt chăn trên người. Anh vội vàng ngồi dậy đắp lại cho hắn, vừa định nằm xuống thì phát hiện một cánh tay của đối phương đang đặt trên gối, không chịu lấy ra. Tiêu Chiến tức giận nói nhỏ: "Làm gì vậy?", còn chưa kịp nói hết đã bị Vương Nhất Bác cử động cánh tay kéo vào trong ngực. Lúc đầu, bác sĩ Tiêu còn kinh ngạc chớp mắt vài cái, khi nghe tiếng hít thở sâu của người trên đầu truyền tới, anh mới cong môi cười nhẹ. Tiêu Chiến điều chỉnh tư thế một chút, yên tâm thoải mái chìm vào giấc ngủ say trong vòng tay Vương Nhất Bác.

Anh hi vọng đây sẽ là một trong vô số đêm muộn về sau của hai người.

*Lời của tác giả: Vốn dĩ không định viết phần phiên ngoại này, tôi quả thật cũng có lấy một số câu từ chính văn mang sang. Không muốn khiến câu chuyện vốn dĩ áp lực thêm phần trắc trở. Nhưng tôi vẫn muốn giải thích một chút cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu nên được sống hạnh phúc như thế nào. Bởi vì, bọn họ đã phải trải qua nhiều đau khổ mới có thể lựa chọn bao dung. Hơn nữa, cả hai đã âm thầm hi sinh tất cả món quà trong cuộc sống, mà tôi hiểu được quá trình hi sinh này có bao nhiêu khó khăn.

Hi vọng "Một đời trầm mê" không khiến mọi người khó chịu, chỉ là một câu chuyện. Hãy để chúng ta thưởng thức quá trình này, trân trọng hiện tại, bầu bạn cùng nhau trải qua năm tháng nhé.