[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 19




Nghi phạm được bí mật chuyển đến đội chống ma túy của thành phố H vào đêm hôm đó, dưới sự hợp tác giữa các bác sĩ và nhân viên thẩm vấn, bọn họ đã khai ra một số thông tin vô cùng quan trọng. Đội trưởng yêu cầu bác sĩ cấp giấy chứng nhận tinh thần nghi phạm ổn định để tiện làm bằng chứng.

Các hành động liên quan mà đội chống ma túy tiến hành trong vụ án này đều trực thuộc đơn vị cấp tỉnh, không báo cáo lên thành phố. Trong đội trên tinh thần là số lượng cảnh viên được tinh giản nhất, vì vậy từ đầu đến cuối chỉ có một mình Vương Nhất Bác phụ trách nhiệm vụ nằm vùng theo dõi. Mặc dù mọi người đối với mục đích của nhóm phụ nữ đến từ nhà chứa đã có suy đoán, nhưng họ vẫn bàng hoàng khi nghe được chân tướng từ lời khai của thai phụ liên quan đến vụ án.

Thuốc được chia thành từng phần nhỏ, dùng bao cao su hoặc túi nilon gói lại, có thể nuốt vào dạ dày với nước và sữa, hoặc trực tiếp "nuốt thẳng" vào trực tràng. Đây cũng là phương pháp thường thấy nhất, tương đương với việc dùng cơ thể con người để vận chuyển ma túy. Những phương thức vận chuyển này không hề xa lạ với đội chống ma túy, nhưng bản tính ác độc chính là như vậy, không những không thể tránh khỏi mà ngày càng biến hóa khôn lường.

Thai phụ bị thẩm vấn lúc vừa mang thai được 5 tháng liền theo "đoàn người" từ biên giới đến thành phố H. Lô hàng lớn hiếm thấy sau đó được chia thành từng tốp nhỏ, mỗi người mang trong mình một số lượng thuốc không nhiều. Sau khi hàng đến nơi, giá trị có thể sẽ không chỉ dừng lại ở gấp 10 lần. Đương nhiên, cô ta không phải nhóm đầu tiên, cũng chẳng phải nhóm cuối cùng. Lợi dụng việc có thể tránh khỏi sự rà soát của máy móc và người ta thường buông lỏng kiểm tra đối với phụ nữ mang thai, cách vận chuyển ma túy này chính là đóa hoa ác quỷ trong số những phương thức thủ ác từ xa xưa.

Điểm mấu chốt ở đây là nếu đang mang thai, nuôi con bằng sữa hoặc bị bệnh nặng, đối với án ma túy có thể được tại ngoại, chờ xét xử sau. Thậm chí, cho dù trong quá trình vận chuyển bị tra ra được, bởi vì đang mang thai chờ ngày sinh nở mà tất cả nghi pham sẽ bị kéo dài thời gian xét xử, khiến cho quá trình thẩm vấn vụ án trở nên phức tạp hơn.

Tuy nhiên, điều khiến Vương Nhất Bác không ngờ nhất là nhóm "thai phụ vận chuyển thuốc" này không phải được thu gom về mà là được chế tạo ra, là sản phẩm ác độc của các băng nhóm buôn bán ma túy đang hoành hành ở khu vực biên giới. Những phụ nữ nghèo ở địa phương bị tùy ý mua bán chà đạp, thậm chí trở thành nô lệ tình dục, chịu đủ sự dày vò sau đó bị đẩy đi làm "công cụ vận chuyển". Từng cái nhà chứa kia như thể là cửa hậu cung của tên trùm ma túy, tống một đám người đi lại đón một lượt mới vào, gióng trống khua chiêng ngang nhiên xem mạng người như cỏ rác.

====

Hai tuần sau, Vương Nhất Bác nhận được lệnh tiến hành truy bắt. Từ khi nhận thông báo, hắn không thể về nhà, chỉ có thể ở trong đội chờ lệnh xuất phát bất cứ lúc nào. Hắn dành thời gian gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, phải đợi thấy được hồi âm của người kia mới an tâm giao nộp điện thoại.

"Đừng để anh gặp em ở bệnh viện số 3, có biết không?"

"Em để lại chìa khóa cửa dưới tấm thảm."

Từ sau khi qua đêm lần trước, Tiêu Chiên vô cùng tự nhiên lần lượt đem đồ của mình chuyển đến nhà Vương Nhất Bác, còn thường xuyên ngủ lại. Nhìn thấy Vương Nhất Bác gửi tới "em nhớ anh", trái tim Tiêu Chiến bất giác quặn thắt. "Em nhớ anh" là viết tắt của "em phải đi làm nhiệm vụ, sẽ rất nhớ anh". Một buổi tối nào đó, Tiêu Chiến nửa đùa nửa thật, kiên quyết lấy cái này làm ám hiệu của hai người.

"Vậy nếu bình thường em nhớ anh thì phải làm sao?" Cảnh sát Vương hứng thú hỏi.

Cả hai làm ổ trên sô pha trong phòng trọ nhỏ, vừa ăn trái cây vừa xem phim. Vương Nhất Bác dùng tay phải ôm trọn eo Tiêu Chiến, dựa nửa người vào góc sô pha, để người trong lòng thoải mái tựa lên ngực mình.

"Ừm......" Tiêu Chiến xoa xoa cằm suy nghĩ.

"Em không cần nói, anh tự biết rồi."

Vương Nhất Bác nghe thấy khẽ nhướng mày.

"Anh hi vọng lúc em làm nhiệm vụ có thể nghĩ đến anh một chút, sau đó bình an quay về."

Lúc nói những lời này, Tiêu Chiến không dám nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, cảm thấy có chút kiểu cách. Nhưng anh muốn nói cho cảnh sát Vương của anh biết, mặc dù rừng súng mưa đạn, xông pha tiền tuyến là sứ mệnh cả đời của cảnh sát, nhưng lỡ như có điều bất trắc xảy ra, anh hi vọng bản thân có thể trở thành động lực sống tiếp của Vương Nhất Bác.

====

Bác sĩ Tiêu phục hồi tinh thần, liếc nhìn thời gian "22:00" hiển thị trên màn hình di động, cúi người lấy chìa khóa dưới tấm thảm, bước vào phòng trọ. Tuần trước, anh nói với gia đình về quyết định dọn ra ở riêng, ba mẹ cũng không nói gì, chỉ bảo anh về thăm nhà thường xuyên hơn. Anh định sau khi nói với gia đình xong sẽ hỏi ý kiến Vương Nhất Bác, giờ thì hay rồi, cảnh sát Vương đã chuẩn bị sẵn cả chìa khóa nhà. Điều khiến Tiêu Chiến vừa lòng nhất là câu nói "để lại chìa khóa" kia, đơn giản là nghệ thuật nói chuyện. Bởi vì nó có nghĩa, liên quan đến chuyện sống chung của cả hai, em để lại cho anh thời gian đủ dài để suy nghĩ.

Cùng lúc đó, vài chiếc xe cơ động chạy ra từ đội chống ma túy thành phố H và các thành phố lân cận, trong nháy mắt mất hút vào màn đêm. Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi màu xanh sẫm, đội mũ lưỡi trai đen kéo thấp, cùng tiểu Ngô từ phía đông thành phố hướng thẳng về sân bay.

====

"Anh Đạt, xe sắp tới rồi." Tên đàn em nhỏ giọng báo cáo sau lưng Đạt ca.

Đạt ca cáu kỉnh vứt điếu thuốc trong tay, lấy chân dập tắt, lại khom người nhặt nó quăng vào thùng rác ở trạm xe. Rác rưởi thì nên nằm trong thùng rác, loài giun dế thì nên tham sống sợ chết, vượt quá giới hạn chính là ô nhiễm. Đó là cách mà người phụ nữ bỏ trốn kia trở thành vết nhơ trong đời Đạt ca, khiến cuộc sống hắn ta cố gắng duy trì bấy lâu bị mất đi sự cân bằng. Hắn đương nhiên biết không nên hành động trong thời điểm nguy hiểm thế này, nhưng ông chủ phía biên giới yêu cầu người đến nhận hàng. Đạt ca vốn nghĩ cho dù có bị chặn lại cũng không có gì đáng lo ngại nên đích thân đi lấy hàng. Huống chi, hắn đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, sẽ không có nỗi lo về sau.

Hai ngọn đèn lóe lên ở phía xa, giữa đêm khuya thanh vắng, đem trạm xe ở thôn nhỏ chiếu sáng ra trùng trùng bóng đen. Đạt ca híp mắt nhìn chằm chằm chiếc xe buýt đang từ từ chạy tới gần và không gian xung quanh, cẩn thận nghe ngóng mọi âm thanh, cố gắng không bỏ sót bất kì động tĩnh nào. Xe chậm chạp lái vào bến đỗ, cửa mở ra nhưng rất lâu không thấy người xuống. Đạt ca siết chặt nắm đấm, nháy mắt với đàn em, mấy tên cao to lập tức di chuyển về phía trước. Bỗng nhiên, từ cửa xe truyền tới tiếng vang, hai phụ nữ ôm bụng mò ra cửa xe định xuống, vừa thấy một đám đàn ông hung hãn, lập tức bám chặt vào cửa xe không dám nhúc nhích.

Đạt ca nói mấy câu ám hiệu của nhà chứa, hai người phụ nữ lúc này mới yên lòng, luống cuống gật đầu như giã tỏi. Mấy tên đàn em tiến lên dẫn người đi. Một đám liều mạng đều âm thầm nắm chặt vũ khí, không khắc nào buông lỏng.

Âm thanh "lạch cạch, lạch cạch" từ khoang để hành lý vang lên, khiến cho Đạt ca vừa quay lưng vội đứng im tại chỗ. Ngay khoảnh khắc hắn ta chuẩn bị quay người rút súng, một loạt bóng đen từ khoang hành lý, trạm xe, bụi cỏ lao ra, nhanh chóng bao vây đám người Đạt ca. Chỉ vài giây ngắn ngủi, tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc liên tục vang lên. Đạt ca không hề lo lắng việc mình sẽ gặp nguy hiểm khi bị bao vây, nếu đến vây bắt, hẳn đã biết thân phận của hai phụ nữ mang thai này.

Cảnh sát thì sao chứ? Có điểm yếu thì đã định trước sẽ bị đánh bại không còn manh giáp. Nhớ lại cảnh tượng tra tấn dã man các cảnh sát chống ma túy và người nhà họ trong quá khứ, đối với Đạt ca mà nói chỉ bình thường như việc giết thịt gia súc hằng ngày mà thôi.

"Đánh chết cho tao."

Hắn ta hung tợn nhổ một bãi nước bọt. Nào ngờ ngay lúc ấy, thêm mấy bóng người từ xe buýt bước xuống, Đạt ca nhìn một cái lập tức cực kỳ hoảng sợ.

====//====

Sắp tạm biệt cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu rồi. Đọc xong chương này, cảm thấy thật đáng sợ (屮゜Д゜)屮