[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 17




Khi Tết Trung thu đến gần, thời tiết lạnh lên rất nhiều, mọi người mặc thêm áo khoác dày khi ra khỏi nhà vào sáng sớm và chiều tối. Sắp đến giờ tan làm của ca trực ban ngày, Tiêu Chiến kiểm tra lại khu nội trú của khoa bỏng một lần nữa, dự định xong việc sẽ đến khoa sản nơi thai phụ hôm nọ nhập viện.

Anh muốn xem thử Vương Nhất Bác có ở đó hay không. Bác sĩ Tiêu tìm không được cảnh sát Vương của anh ấy mất rồi.

"Tiêu, bác sĩ Tiêu, ngài tới rồi."

Bà lão ngồi bên cạnh giường thấy Tiêu Chiến bước vào vội run rẩy đứng lên.

"Chào bà, bà đừng dùng kính ngữ gọi cháu nữa ạ, cháu nhận không nổi đâu."

Tiêu Chiến vội đưa tay đỡ bà cụ, vỗ nhẹ sau lưng bà để trấn an, sau đó xem ghi chép bệnh án treo bên cạnh.

Nữ bệnh nhân chỉ mới 28 tuổi, khi đang nấu ăn tại nhà thì bình gas bất ngờ phát nổ, không tránh kịp nên bị phỏng nặng tập trung ở mặt, tay chân và vùng bụng. Khi nhập viện, khuôn mặt cô đã gần như biến dạng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng. Cho đến giờ cũng không thấy xuất hiện tâm trạng bất ổn mà bệnh nhân bị phỏng thường có. Không có đau đớn kêu khóc, chỉ mở to mắt nhìn trần nhà.

Từ khi nữ bệnh nhân nhập viện, các y bác sĩ chưa từng gặp chồng cô. Trong khoảng thời gian này, người bên nhà chồng ngược lại có đến vài lần, ngoại trừ đưa cho bà cụ mấy nghìn tệ, cũng chỉ bắt lấy Tiêu Chiến hỏi có thể cắt giảm một số hạng mục điều trị đắt tiền hay không.

Bác sĩ Tiêu dù có tức giận đến mấy cũng phải kiên nhẫn giải thích hết lần này đến lần khác, bệnh nhân còn trẻ, nếu tích cực chữa trị thì tình hình vẫn rất lạc quan. Nhưng vô dụng, gia đình chồng vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định. Vì vậy, sau khi dừng các hạng mục chữa trị đó cũng không còn đến thăm cô nữa.

Hiện tại, người mỗi ngày chăm sóc bệnh nhân là bà nội đã ngoài 70 tuổi của cô. Bà cụ buổi sáng phụ giúp việc trị liệu, buổi tối ngủ luôn ở phòng bệnh. Vì ngại tiền phí thuê giường nằm nên bà mang theo vài tờ báo từ nhà, trải dưới sàn ngủ qua đêm. Bác sĩ Tiêu không đành lòng, âm thầm bỏ tiền thuê giường giúp bà. Các y bác sĩ trong khoa bỏng cũng thông cảm, ngoại trừ tiền thuốc men, các khoản phí khác đều miễn cho hai bà cháu. Một ngày ba bữa của bà cụ cũng do các y tá thay phiên nhau phụ trách, Tiêu Chiến cũng góp đem qua hai bữa cơm.

Sau khi kiểm tra kĩ bệnh án, Tiêu Chiến dặn dò bà cụ vài câu, sau đó nhanh chóng trở về phòng làm việc, thay áo choàng, vội vã chạy đến khoa sản.

====

Dọc đường đi, nhịp tim của bác sĩ Tiêu liên tục đập nhanh, càng đập nhanh bước chân càng mất kiên nhẫn, không ngừng suy nghĩ nếu gặp Vương Nhất Bác thì nên nói như thế nào. "Nếu rời xa anh mà em hạnh phúc, vậy chúng ta chia tay đi", "Em nói đúng, anh trước giờ chưa từng yêu em, cũng không hiểu thế nào là tình yêu", "Em xứng đáng có được người tốt hơn" còn có "Yên tâm đi, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng cả đời này anh sẽ mãi nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc mà em đã dành cho anh."

Những suy nghĩ này, ngay thời điểm không tìm thấy Vương Nhất Bác ở phòng bệnh, tất cả đều không còn ý nghĩa, hóa thành rơm rạ nhẹ nhàng bay mất nhưng lại tựa như hòn đá nặng ngàn cân, đánh tan lý trí của một đứa trẻ lớn xác.

Tất cả đều là nói nhảm, Tiêu Chiến cuối cùng không chịu được nữa, gục xuống ở khúc quanh hàng lang, suy sụp khóc lớn. Anh bao năm nay luôn cho rằng bản thân đã rất trưởng thành, rất lý trí, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

"Bất kể là em rời xa anh hay anh rời xa em, chúng ta đều sẽ không hạnh phúc."

"Không muốn chia tay đâu, anh muốn ở bên em cả đời."

"Bây giờ anh sẽ học cách yêu một người, anh sẽ cố gắng hết sức có được không?"

"Anh muốn bản thân trở nên tốt hơn, có thể khiến em hạnh phúc, muốn cùng em sánh vai đi thật xa trên đường đời."

......

"Em có thể đừng rời xa anh được không? Đừng bỏ rơi anh mà, Vương Nhất Bác."

Rõ ràng, đây mới chính là những lời bác sĩ Tiêu muốn nói với cảnh sát Vương của anh.

Tiêu Chiến trong bóng tối ôm lấy đôi vai mình, nhớ lại từng kỉ niệm cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, càng khóc dữ dội hơn. Những kí ức vui vẻ đó vì suy nghĩ ích kỷ mà bị bóp nghẹt, hóa thành khói độc lẫn vào sự áy náy cùng xấu hổ quấn lấy cổ họng Tiêu Chiến, đau đến khóc không thành tiếng.

Yêu cầu gì cũng được, nếu được cho cơ hội, sẽ không quay lại là bản thân trước kia, anh muốn mở lòng, muốn chăm sóc người khác, muốn cùng Vương Nhất Bác bên nhau đến già. Tiêu Chiến một bên khóc, một bên âm thầm mặc niệm, anh muốn thử yêu thương thế giới này, liệu còn có thể hay không?

"Anh là ai? Tại sao cứ đi tới đi lui ở đây?"

Một giọng nam trầm thấp truyền đến từ trong bóng tối, Tiêu Chiến kinh ngạc đến quên mất trên mặt còn vương đầy nước mắt, ngước lên nhìn. Đối phương là một người đàn ông cao lớn, giờ phút này bị gương mặt của Tiêu Chiến dọa sợ, vội vội vàng vàng lấy khăn giấy trong túi quần đưa sang.

"Không, tôi không phải muốn mắng anh. Tôi muốn hỏi anh đi loanh quanh bên ngoài phòng bệnh tìm cái gì vậy?"

"Tôi tìm một người, nhưng lại không tìm thấy." Tiêu Chiến cúi đầu, sụt sịt nói.

"Hả? Anh tìm ai? Ở đây toàn là phụ nữ mang thai."

"Tìm, tìm cảnh sát Vương......"

"Cảnh sát Vương?" Người đàn ông cao lớn nghe xong lập tức khẩn trương.

"Ừ, em ấy tên Vương Nhất Bác."

"......Sao anh lại đến nơi này tìm cảnh sát?"

"Tôi là bác sĩ của bệnh viện này. Tôi tận mắt nhìn thấy em ấy đưa một thai phụ đến đây. Tôi là bạn trai của em ấy......" Tiêu Chiến càng nói giọng càng nhỏ.

Người đàn ông đứng ngẩn ra một lúc mới phản ứng được với từ "bạn trai", lắp bắp nói nếu anh là bạn trai cậu ấy hẳn là sẽ biết nên tìm cảnh sát Vương ở đâu, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cảnh sát". Tiêu Chiến chậm chạp lau khuôn mặt đẫm nước mắt của mình, nói "cảm ơn" rồi nhanh chóng chạy vào màn đêm.

====

Bác sĩ Tiêu ở bên ngoài bệnh viện bắt một chiếc xe, trực tiếp yêu cầu đến văn phòng đội chống ma túy của thành phố. Thì ra anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau lâu như vậy, thật sự chưa từng đến đội tìm cảnh sát Vương lần nào. Nói là đội chống ma túy yêu cầu bảo mật cao nên an toàn được ưu tiên hàng đầu cũng được, nhưng Tiêu Chiến biết anh vốn dĩ chưa từng nghĩ đến sẽ tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của Vương Nhất Bác. Ngay cả lúc nhớ mong, quan tâm người kia nhất cũng chưa từng nghĩ qua. Nghĩ đến đây, bác sĩ Tiêu dựa vào cửa kính xe che mắt, cố ngăn dòng nước mắt chua xót đang chực trào.

Khi bước xuống xe bên ngoài cổng đội chống ma túy, anh mới hoang mang nhận ra không biết làm sao để tìm người ta. Anh lấy điện thoại gửi wechat cho hắn, sau đó ngoan ngoãn đứng dưới tán cây cách đó không xa chờ đợi. Anh biết Vương Nhất Bác có thể nhẫn tâm không liên lạc với mình, nên tin nhắn khi nãy có lẽ chẳng có ích gì, nhưng anh vẫn muốn cố gắng kiên trì chiến đấu. Hiện tại, chỉ có chờ đợi thế này mới có thể xoa dịu trái tim của bác sĩ Tiêu. Dường như chờ đợi tức là còn hi vọng chứ không phải chỉ có thể chia tay trong tuyệt vọng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hoàng hôn đỏ gạch phía chân trời cũng dần ảm đạm đi. Màn đêm sinh ra từ sắc đỏ cam, từ từ thêm chút mực vào, biến thành bầu trời đêm xanh thẫm trước mắt. Chân của Tiêu Chiến đã sớm tê rần, nhưng vẫn không muốn quay về, anh luôn cảm thấy phải kiên trì chờ thêm nữa. Chờ thêm một chút, để anh bỏ ra nhiều hơn, cam tâm tình nguyện làm hết thảy vì mình và Vương Nhất Bác.

Lúc này, cánh cổng sắt của đội chống ma túy vang lên tiếng "lạch cạch", một bóng người cao gầy chậm rãi bước ra, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, vẫn một thân trang phục màu đen như cũ, cơ hồ hòa làm một với bóng đêm.

Vương Nhất Bác đi thẳng về phía Tiêu Chiến ở dưới tán cây. Dù khuôn mặt lúc này gần như đã bị làn khói che khuất, nhưng nhìn thoáng qua, Tiêu Chiến vẫn thấy được quầng thâm dày đặc dưới mắt cùng đôi má đã gầy đi nhiều.